Liêu Đào từng may mắn được nhìn thấy Kiền Nhị Gia ở khoảng cách xa, anh ta đương nhiên biết rõ Kiền Nhị Gia là nhân vật tầm cỡ thế nào ở Giang Nam.
Đến ba anh ta còn không được coi là con kiến hôi trước mặt Kiền Nhị Gia, nói gì Liêu Đào anh ta!
“Gì cơ? Kiền Nhị Gia? Lẽ nào vị đang đi phía trước kia là nhân vật được người người kính nể ở Giang Nam – Kiền Nhị Gia!” Vài bạn học trong phòng bao nghe thấy Liêu Đào thốt ra cái tên này thì vô cùng kinh hãi.
Advertisement
Tuy họ chưa từng gặp Kiền Nhị Gia, nhưng truyền thuyết về ông thì không ít người từng nghe rồi! Đây là nhân vật lợi hại thế nào chứ, sao ông ấy lại tới đây?
Cảnh tượng tiếp theo hoàn toàn làm mới nhận thức của tất cả mọi người!
“Lâm Gia, Tiểu Nhị nghe nói anh đang dùng cơm ở đây nên đến để chào hỏi!” Kiền Nhị Gia nở cụ cười, hạ thấp địa vị của mình rồi bước tới trước mặt Lâm Mộc, nào còn dáng vẻ của một lão đại trải qua bao cơn mưa máu gió tanh chốn giang hồ!
“Chào Lâm Gia!” Bốn ông chủ theo sau Kiền Nhị Gia cũng khom lưng chào Lâm Mộc, mặt ai nấy đều tràn đầy ý cười.
“Ồ! Hóa ra Nhị Gia đến à?” Lâm Mộc ngồi trên ghế, vừa chọn món vừa bâng quơ trả lời một câu.
Cả phòng bao lại rơi vào trầm mặc. Tất cả bạn học ngẩn người.
Kiền Nhị Gia đến đây vì muốn chào hỏi Lâm Mộc ư?
Nhân vật được người người kính nể ở Giang Nam, nhân vật từng chinh phục nửa bầu trời Giang Nam rồi để lại bao truyền thuyết – Kiền Nhị Gia, đang hạ thấp địa vị của mình như một kẻ dưới để chào hỏi Lâm Mộc ư?
Lúc này các bạn học mới nhận thức được một điều, ban nãy họ vẫn còn đánh giá Lâm Mộc quá thấp!
Rốt cuộc nhân vật lợi hại thế nào mới có thể khiến Kiền Nhị Gia phải khom lưng chứ?
Liêu Đào vịn tay vào ghế, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người như rớt xuống mười tám tầng địa ngục.
Hồi nãy anh ta đứng phắt dậy hét ‘không thể nào,’ chính vì anh ta sực nhớ tới lời thừa nhận của Lâm Mộc, anh chính là nhân vật thần bí đó.
Ban nãy quả thực Liêu Đào cảm thấy không có khả năng này!
Nhưng giây phút này, Liêu Đào hoàn toàn hiểu được, đây không phải câu nói đùa.
Liêu Đào biết, anh ta gây ra chuyện lớn rồi.
.....
“Lâm Mộc, trước mặt anh sao tôi dám xưng Nhị Gia. Anh cứ gọi tôi là Tiểu Nhị được rồi!” Kiền Nhị Gia cười nói.
“Nói đi, có chuyện gì?” Lâm Mộc hỏi.
“Lâm Gia, đứng sau lưng tôi đều là các ông chủ với khối tài sản hơn năm tỷ Nhân dân tệ ở tỉnh Giang Nam. Họ ngưỡng mộ anh từ lâu rồi, hôm nay hay tin anh ăn ở đây, bọn họ muốn tới chào hỏi anh, không biết anh có cho họ chút mặt mũi không?”
“Từng người giới thiệu đi.” Lâm Mộc không buồn ngẩng đầu, chỉ chăm chú lựa đồ ăn và quăng ra một câu.
“Lâm Gia, tôi là Tô Thành Văn của tập đoàn Lục Tề. ”
“Lâm Gia, tôi là...”
Bốn ông chủ lần lượt bước lên trước báo tên tuổi.
Các bạn học nghe xong phần giới thiệu của bốn ông chủ, chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi.
Họ đều nghe qua tên tuổi những người này, bốn ông chủ đây đều là lão đại danh tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh Giang Nam mà.
Nhưng thái độ của họ với Lâm Mộc đều như học sinh đang báo cáo thầy giáo, vô cùng ngoan ngoãn.