Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 197: “Quả nhiên là Thiên Hương.”



Thẩm Tịch Dương không ngồi chiếc Porsche 911 của anh ta mà lại nguyện ý ngồi con Jetta rách nát kia ư?



“Lương thiếu gia, anh đi trước dẫn đường nhé, xe của tôi sẽ chạy phía sau.” Lâm Mộc quăng lại một câu rồi ngồi vào ghế lái.



“Muốn đấu với tôi ư, anh còn non lắm!” Lương Siêu sa sầm mặt ngồi vào chiếc Porsche 911.



Advertisement

Chiếc Porsche 911 phóng vút ra đường chính.



Lâm Mộc cũng nhanh chóng bám theo sau.



Trong buồng xe.



“Lâm Mộc, em đối đầu với Lương Siêu như này, lỡ như anh ta ghi thù em rồi sau này gây phiền phức cho em thì sao, tập đoàn Hoằng Kiến của nhà anh ta có năng lực không nhỏ ở đất Ninh Đô, còn chúng ta chỉ là người dân thấp cổ bé họng.” Thẩm Tịch Dương lo lắng nói.



Lâm Mộc cười: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, hồi nãy anh ta vừa hứa hẹn tham gia buổi ký tặng xong sẽ về công ty ký hợp đồng mà, vậy em sẽ tháp tùng chị cả chặng đường cho đến khi ký xong hợp đồng mới thôi.”



“Lâm Mộc, cảm ơn em.” Thẩm Tịch Dương cúi đầu nói nhỏ.



“Chị Dương Dương, cảm ơn gì chứ, hồi bé chị luôn bảo vệ em, giờ có thể bảo vệ được chị em rất vui đấy.” Lâm Mộc mỉm cười nói.



Chừng nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng trước cổng khách sạn Kim Loan.



Khách sạn lộng lẫy sang trọng này chính là nơi nhà văn nữ Thiên Hương tổ chức buổi ký tặng ngày hôm nay.



“Kim Loan là khách sạn năm sao, cũng là sản nghiệp nhà tôi.” Lương Siêu cười đến là phơi phới.



Lương Siêu dẫn Thẩm Tịch Dương vào khách sạn, Lâm Mộc thì đi bên cạnh Thẩm Tịch Dương.



“Lương thiếu gia.” Vừa bước đến cổng, đám nhân viên đã rối rít hành lễ với Lương Siêu.



Lương Siêu dẫn Thẩm Tịch Dương và Lâm Mộc lên lầu tám của khách sạn, đến lối vào của một hội trường trên lầu tám, nơi này có hai người phục vụ đang đứng.



Buổi ký tặng hôm nay chỉ dành cho sách bản giới hạn, cho nên những ai có thiệt mời mới có thể tham gia.



Nhưng Lương Siêu không cần thiệp mời, người phục phụ vừa thấy anh ta đã mời vào phòng hội nghị.



“Thẩm Tịch Dương, không cần thiệp mời tôi vẫn có thể thoải mái vào trong này, đây gọi là đặc quyền.” Lương Siêu nói.



Sau khi ba người vào phòng hội nghị.



Nhà văn nữ Thiên Hương đang ngồi ký tặng vào cuốn sách bản giới hạn của cô ấy, sau đó trao cho người hâm mộ đang đứng chờ trong hàng dài.



“Quả nhiên là Thiên Hương.” Vừa nhìn thấy nhà văn nữ này, hai mắt Thẩm Tịch Dương long lanh sáng ngời.



Cô ấy thực sự rất yêu thích các tác phẩm của Thiên Hương.



“Chị Dương Dương, chúng ta qua bên kia xếp hàng đi.” Lâm Mộc nói.



“Có tôi ở đây còn phải xếp hàng sao? Tịch Dương, đi nào, tôi đưa em đến phía trước luôn!” Lương Siêu nói rồi đi về phía trước.



“Chị Dương Dương, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Mộc và Thẩm Tịch Dương cũng đi theo.



“Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây." Lương Siêu vừa bước tới, đám bảo vệ duy trì trật tự chẳng những không cản lại, còn hành lễ với anh ta.



“Lương thiếu gia, sao anh lại tới đây.” Nhà văn nữ Thiên Hương đang ký tặng cũng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.





“Nhà văn Thiên Hương, đây là bạn của tôi – Thẩm Tịch Dương, cô ấy cực kỳ yêu thích các tác phẩm của cô, cho nên hôm nay tôi đưa cô ấy tới gặp cô." Lương Siêu giới thiệu.







“Không ngờ fan của tôi lại có bạn của Lương thiếu gia, xin chào tiểu thư Thẩm Tịch Dương.”







Thiên Hương nở nụ cười, chủ động duỗi tay về phía Thẩm Tịch Dương.







“Xin...xin chào!” Thẩm Tịch Dương cuống quýt bắt tay với Thiên Hương với vẻ được quan tâm mà lúng túng.




“Tiểu thư Thẩm Tịch Dương, tôi chụp chung với cô một tấm ảnh bằng điện thoại cô được không?” Thiên Hương cười nói.








TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv