Mai Tổng nghĩ, trong tình huống bình thường, Lâm Mộc không có lý do gì phải tìm ông ta. Đừng nhìn xếp hạng thứ 8 của ông ta trong bảng phú hào Giang Nam, đừng nhìn vẻ ngoài huy hoàng của ông ta mà cho rằng ông ta đủ lớn mạnh. Đến nhà họ Tôn còn bị Lâm Mộc tiêu diệt dễ dàng, bảo sao ông ta không kiêng dè Lâm Mộc cho được?
“Mai Tổng, nếu anh ta muốn đối phó ông thì đã tìm tới tận cửa rồi, hà tất gì phải hẹn ông tới gặp? Chưa biết chừng đây lại là chuyện tốt.” Hoàng Đạo Trường nói.
“Nói cũng đúng.” Mai Tổng khẽ gật đầu, cố gắng ổn định tâm tình.
Advertisement
Sau đó Mai Tổng quay đầu nói: “Hoàng Đạo Trường, anh đi cùng tôi, có người quen làm gì cũng dễ, tôi có thể kết giao với cậu ta dễ hơn.”
Sau đó chủ tịch Mai cùng với đạo trưởng Hoàng bước nhanh ra khỏi cửa, đi thẳng vào quán bar Lãng Mạn.
Trên tầng hai của Quán bar Lãng Mạn.
Sau khi Nhãn Kính Xà liên lạc giúp Lâm Mộc xong, liền cầm lấy một chai rượu ngon cất giữ từ lâu đưa cho Lâm Mộc.
Nhãn Kính Xà còn nói rằng cô sẽ mời mấy người đẹp của quán bar Lãng Mạn đến uống rượu cùng Lâm Mộc, nhưng lại bị Lâm Mộc từ chối.
Sau năm năm tu luyện trên núi, Lâm Mộc cũng tu luyện tâm tư, anh cũng đã nhìn thấu mấy loại chuyện này.
Lâm Mộc vừa uống vừa chờ.
Sau khoảng nửa giờ.
Một người đàn ông trung niên mập mạp với nụ cười tươi bước vào văn phòng của Nhãn Kính Xà, phía sau còn có đạo trưởng Hoàng.
Chủ tịch Mai vừa vào đã nhận ra Lâm Mộc ngay, anh chính là kẻ đã bắt cóc Tôn Thượng Minh ở Thục Nhã Trại ngày đó!
"Lâm cao nhân, tôi là Mai Dụ, thật may mắn khi được cậu mời!"
Chủ tịch Mai nở nụ cười nịnh nọt, rồi nhanh chóng lấy lòng Lâm Mộc.
Là người đứng thứ tám trong danh sách những người giàu có ở Giang Nam, lúc này anh ta không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy khi ở bên ngoài mà thay vào đó là sự lo lắng, kính trọng và sợ hãi như một học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên của mình.
Đạo trưởng Hoàng cũng vội vàng tiến lên: "Đạo sư Lâm Mộc, chúng ta đúng là có duyên gặp lại."
Là các người sao?"
“Chủ tịch Mai, lúc trước khi tôi bắt cóc Tôn Thượng Minh, ông cũng có mặt phải không?” Lâm Mộc kinh ngạc nhìn ông ta.
Lâm Mộc cũng có chút ấn tượng với anh ta.
“Đúng, đúng, tôi đúng là vinh hạnh khi được Lâm cao nhân nhớ tới.” Chủ tịch Mai cười đáp.
“Chủ tịch Mai, ngồi đi.” Lâm Mộc vẫy tay ra hiệu.
"Được! Cám ơn Lâm cao nhân." Chủ tịch Mai nói xong liền ngồi xuống đối diện Lâm Mộc.
“Lâm cao nhân, không biết tại sao cậu lại chủ động mời tôi tới đây, có chuyện gì sao?” vẻ mặt Chủ tịch Mai có hơi căng thẳng.
Trong lòng anh ta vẫn chưa có sự chuẩn bị, cũng không biết Lâm Mộc tìm anh ta là có mục đích gì.
"Tôi tìm đến ông là vì muốn bàn chuyện hợp tác với ông. Nghe nói ông đứng thứ tám trong danh sách phú nhị đại ở Giang Nam, đã kinh doanh rất nhiều năm ở Giang Nam rồi." Lâm Mộc nói.
“Thành tích của tôi không có gì đáng nói trước mặt Lâm cao nhân cả đâu, không biết Lâm cao nhân muốn hợp tác kẻ hèn mọn như tôi thế nào đây?” Chủ tịch Mai càng thêm căng thẳng.
Chủ tịch Mai đang nghĩ, không phải Lâm Mộc sẽ bắt ông ta đưa cho anh một khoản tiền đấy chứ?
Nếu Lâm Mộc thật sự muốn làm như thế, vậy thì ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.