Lâm Mộc vừa dứt lời, các đệ tử trong sân chỉ có một suy nghĩ duy nhất là người đàn ông trẻ tuổi trước mặt họ thật sự cực kì ngông cuồng.
Vũ đạo trưởng trầm giọng nói: “Thằng trẻ trâu kia, anh đúng là trẻ tuổi ngu muội, cái gì cũng dám nói! Tôi đã tung hoành ngang dọc ở Giang Nam nhiều năm, giang hồ ai cũng kính nể, được tôn là người mạnh nhất ở
Advertisement
Giang Nam.”
“Cậu đã đắc tội tôi, không lo quỳ xuống cầu xin tha thứ còn dám sủa bậy như vậy? Nếu hôm nay, tôi không băm cậu thành trăm mảnh thì còn mặt mũi nào ở đất Giang Nam này nữa?!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng cực kì sắc bén và độc đoán.
“Xem ra ông không hề trân trọng cơ hội này, vậy thì động thủ đi! Nếu nói không được thì chỉ có thể dùng vũ lực thôi.” Lâm Mộc híp mắt lại.
Khi anh nói xong, sắc mặt của các đệ tử trong sân trở nên tái mét.
“Sư phụ là người mạnh nhất Giang Nam, anh ta dám nói ra những lời này không sợ cái lưỡi của mình bay màu sao?”
“Hừ, anh ta muốn tự tìm chết thôi!”
Giọng Vũ đạo trưởng như tiếng chuông, vang vọng: “Thằng nhóc ngông cuồng, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt một chút, cái danh cao thủ đệ nhất Giang Nam này không phải tự nhiên mà có đâu!”
Dứt lời, Vũ đạo trưởng chuẩn bị động thủ.
Lâm Mộc mở miệng: “Vũ đạo trưởng, hôm nay tôi tới đây, trước là muốn thăm ông sau là muốn đấu với ông một trận. Nếu ông thắng thì tôi mặc ông xử trí còn nếu tôi thắng thì ông chỉ có hai con đường, một là nhận thua, cam
kết từ lúc này trở đi sẽ đóng Kim Trì Quan và không can thiệp vào những chuyện bên ngoài nữa, hai là bị tôi đánh chết!”
“Thằng trẻ trâu này, kẻ thua cuộc chắc chắn là cậu! Mà cái giá cậu phải trả cho sự thất bại của mình chính là cái mạng chó của cậu đấy!” – Giọng nói của Vũ đạo trưởng rất lớn tràn đầy sự phấn khích.
Nói xong, Vũ đạo trưởng phất áo choàng, một trận lốc xoáy cuồn cuộn xuất hiện, tấn công về phía Lâm Mộc, cây cối trong sân rung lắc cực mạnh, cát bụi bay tứ tung!
Đối diện với cơn lốc xoáy đang tiến về phía mình, Lâm Mộc vận nội lực tập trung xuống lòng bàn tay rồi giơ tay lên đấm mạnh một phát về phía trước.
Bùm!
Cơn lốc xoáy bị một chưởng của Lâm Mộc đánh tan thành mây khói.
Lần đầu giao thủ, trong lòng Lâm Mộc đã có thể xác định với nội lực thâm hậu và trình độ của Vũ đạo trưởng thì hiện tại, ông ta đã gần chạm đến bậc trung cấp của Linh Ý Cảnh.
Ở thời đại bây giờ, thực lực của Vũ đạo trưởng đúng là khiến người bình thường phải quỳ lạy.
Hai người mặc dù cùng cảnh giới nhưng nội lực và trình độ của Vũ đạo trưởng so với Lâm Mộc vẫn cao hơn, dẫu sao ông ta cũng gần lên trung cấp Linh Ý Cảnh còn Lâm Mộc chỉ mới lên được sơ cấp Linh Ý Cảnh không bao lâu.
Bàn về cảnh giới, Vũ đạo trưởng hiển nhiên chiếm ưu thế hơn.
“Cậu cũng đạt tới Linh Ý Cảnh?” Trong mắt Vũ đạo trưởng thoáng qua vẻ kinh ngạc, trước khi bắt đầu, ông ta vẫn không tin Lâm Mộc thật sự đạt tới Linh Ý Cảnh, dù sao anh vẫn còn quá trẻ.
Ông ta tu luyện mấy chục năm mới có thể lên đến Linh Ý Cảnh. Vì vậy, Vũ đạo trưởng luôn cho rằng, dù cho
Lâm Mộc có đánh bại được học trò của ông ta thì cùng lắm anh chỉ đạt tới Khai Linh Cảnh thôi.
Nhưng qua đợt giao thủ vừa rồi, ông ta chắc chắn Lâm Mộc đúng thật đã đạt tới bậc sơ cấp Linh Ý Cảnh.