“Khốn…” Hạ Thuần con ngươi trợn tròn, ánh mắt hằn từng tia máu, Chân Vương lực lượng gào thét đánh nát Cốt Thủ Chưởng, lúc này định hướng lên Việt Hoàng công kích.
Chỉ là vừa mới dương mắt lên hàng loạt Tiểu Lý Đao từ bao giờ đã tiếp cận.
“Hừ, trò trẻ con”
Uy năng bạo phát, thậm trí Hạ Thuần không thèm dùng công kích, chỉ với kình phong phát ra hàng loạt Tiểu Lý Đao trên không đều từ bạo thành nhiều cột khói đen khổng lồ.
Bất quá thấy cảnh này Việt Hoàng thầm cười đểu một tiếng, hắn chưa từng nghĩ đám tiểu lý đao đó sẽ làm khó được Hạ Thuần, mục tiêu của Việt Hoàng chỉ là trêu đùa hắn thôi.
Sau lớp khói đen thân ảnh Hạ Thuần hiện ra liên tục ho sù sụ, thân ảnh cường tráng sớm đã nhuộm đen một màu.
“Ngươi phải chết.” ít nhất Hạ Thuần lần này cũng thông minh sớm nhận ra mình đã bị trêu chọc liền tức giận ngự không bay tới.
“Hắc Kiếm”
Hắc kiếm triển khai, lần này không biết bao nhiêu hắc cầu xuất hiện trên không nhanh chóng hóa thành Hắc Côn bay đến như mưa tên.
Thấy một màn này cho dù là Chân Vương Nhị Đoạn như Hạ Thuần cũng phải nhíu lấy chân mày, hắn chưa nghĩ tới vì sao Việt Hoàng lại đủ lực lượng thi triển ra nhiều Dị Kim như vậy nhưng hắn biết Hắc Côn cực khó đối phó, lúc này số lượng lại nhiều như vậy.
“Hạ Lạc Chân Quyết- Hạ Lạc Vấn Phong”
Gồng lấy cơ thể cường tráng, Hạ Thuần thi triển ra vô số uy phong mãnh liệt trấn bay đám Hắc Côn đang lao tới.
Hàng loạt mưa Côn lao xuống bị kình phong thổi bay liên tục, bất quá Việt Hoàng lại không hề dừng lại, một mạch càng thi triển nhiều thêm Hắc Côn như mưa tên bắt tới.
Chống cự hồi lâu dù có là thiểu não như hắn cuối cùng cũng nhận ra Việt Hoàng sao lại có thể triệu hồi ra nhiều mưa Côn như thế, hắn lấy đâu ra Chân lực dồi dào như vậy?
Đến lúc này cho dù là những Hắc Côn đang lao tới hắn có thể cản phá nhưng trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia run sợ..
Không làm hắn thất vọng Việt Hoàng đột cười lạnh, Hắc Côn không tiếp tục thi thiển lúc này ngạo nghễ dơ tay trước hư không.
Khống Long Quật Hổ
Một lần nữa Khống Long Quật Hổ thể hiện, bất quá lần này không phải là Tiểu Lý Đao, thứ được Việt Hoàng điều khiển lúc này là vố số, vố số những cây Hắc Côn tưởng như phải ảm đạm biến mất sau khi bị Hạ Thuần cản phá lại một lần nữa chuyển động.
Cơn giá lạnh sống lưng lập tức làm Hạ Thuần nhận ra điều khác lạ, lúc này quay sang phía sau, hàng loạt cây Côn lại tiếp tục quay lại múa lượn trao đảo bay về phía hắn.
Hiển nhiên hắn không ngu đứng nhìn, một chưởng khủng bố thi triển về phía sau ngăn cản công kích, bất quá vừa đẩy lui vỏ dừa vỏ dứa lại tới, cánh trước cánh phải lại từ đâu đợt Hắc Côn bay lại.
Điên cuồng trống trả, điên cuồng đẩy lui hàng loạt Hắc Côn bay tới, hắn cảm nhận bây giờ hắn như đang đứng trước bầy muỗi, bầy muỗi mà hắn không cẩn thận một cái liền bị trích đau đớn.
Lúc này khi thần thức nhận ra, hắn mới nhìn thấu tình hình xung quanh, tám phương tứ phía đều có hàng loạt Hắc Côn đang nhằm về phía mình, khó chịu đến cực điểm.
“Là lúc này.” Việt Hoàng nhíu mắt, Tả Luân Nhãn nãy giờ chưa hề nghỉ ngơi, con ngươi có Nhất Đoạn Lưu xoay tròn chợt quay mạnh mẽ.
Tinh Thần Lực Lượng gia trì vào một cây Hắc Côn, một cây Hắc Côn duy nhất trong số Hắc Côn đang bay tới.
Đây chính là chiếc hắc Côn duy nhất Việt Hoàng có thể tính toán được khả năng đâm trúng được người của Hạ Thuần.
Quả không làm hắn thất vọng, sau những lần chống trả mãnh liệt, cây Hắc Côn duy nhất kia theo sự mất cảnh giác trong một nhịp của Hạ Thuần cắm thẳng vào hông phải hắn.
“AAaa”
Hạ Thuần đau đớn hét thất thanh, thân thể cứng đờ lại ngã xuống như tảng băng bất động trên không.
Con mắt ánh xanh bỗng chốc tắt đi ánh sáng, con ngươi đỏ chót lại một lần nữa hiện ra. Việt Hoàng thở dốc mãnh liệt, hắn vừa phải thi triển không biết bao nhiêu là Hắc Côn, lại còn phải điều khiển lượng lớn Hắc Côn rơi xuống, Chân lực dồi dào cũng hao đi vài phần.
Một côn vừa rồi đánh trúng Hạ Thuần đã được gia trì thêm Tinh Thần Lực, ít nhất hắn sẽ bị Hắc Côn làm cho bất động một đoạn thời gian nữa mới có thể cử động.
Mà Việt Hoàng cũng không trậm trễ ngự không với tốc độ cao bay đi.
Trong lòng bàn tay hắn, Yến Ỷ Vân đang ngắm nhìn khuôn mặt tiêu soái có chút tái nhợt của Việt Hoàng, ánh mắt không dấu nổi sự sùng bái.
Một màn vừa rồi có thể chứng minh đầu óc Việt Hoàng có khả năng tính toán tri li tới mức nào.
Màn Hắc Côn công kích vừa rồi tưởng như chỉ hao phí sức lực một cách mù quáng, Hạ Thuần có thể hóa giải vô cùng dễ dàng.
Nhưng hắn đây chính là dùng số nhiều, số nhiều với hi vọng một cái có thể cắm chúng Hạ Thuần, người mà hơn hắn đến một đại cản giới cùng một tiểu cảnh giới.
Hắn lao tâm khổ tứ thi triển ra bấy nhiêu Hắc Côn, lại điều khiển bao nhiêu Hắc Côn mục đích chính là tìm ra một Hắc Côn có thể trạm tới hắn, chính là quân bài Việt Hoàng tìm kiếm để có thể thoát khỏi một cửa ải này.
Và đúng như những gì hắn tính toán, một cây Hắc Côn trong vô số cây tiếp cận được Hạ Thuần, không chế hắn một đoạn thời gian, mấu chốt để bọn hắn có thể chốn khỏi đây an toàn.
Đôi mắt nàng nhìn Việt Hoàng long lanh, bản thân luôn trong con đường truy cầu sức mạnh, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy mình bái phục một tên nam nhân trong cùng lứa, cũng là lần đầu tiên nàng trong vòng tay hắn, tim lại đập mạnh thế này.
…
Bay được một đoạn khá xa, chợt Việt Hoang dừng lại, bay vào một trong căn miếu hoang.
“Ngươi làm gì vậy?” Yến Ỷ Vân rời khỏi vòng tay hắn mộng bực.
“Nếu dừng lại ở đây Hạ Thuần hoàn toàn có thể đuổi theo kịp” Ánh mắt nàng tràn ngập khó hiểu nhìn lấy hắn.
Đáp lại nàng Việt Hoàng chỉ nhàn nhạt ngồi xuống một cây cột gỗ trong ngôi miếu, thở dài một hơi.
“Không được..không được rồi.”
“Ý ngươi là sao?” Càng ngày càng khó hiểu Yến Ỷ Vân đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống.
Việt Hoàng thần thái tỏ ra chán nản như muốn bỏ cuộc.
“Hạ Thuần và chúng ta giao thủ cũng đã được một đoạn thời gian, chắc chắn Hạ Kiên cũng chỉ đâu đó quanh đấy mà thôi, với tu vi của hắn cho dù ta có bay tiếp cũng chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi hắn bắt kịp.”
“Có lẽ vẫn là phải đối đầu một phen”
Thấy một mặt này của Việt Hoàng, Ỷ Vân cũng lâm vào suy tư, từ lúc bắt gặp Việt Hoàng, nàng vô thức đã tin vào khả năng tính toán của hắn, hắn đã biểu lộ như vậy xem ra kì này…
Trái ngược lại nỗi lo lắng của nàng Việt Hoàng bên ngoài thở dài bên trong lại thầm cười, thực chất hắn còn rất nhiều con bài đối phó đấy.
Thứ nhất hắn có thể dùng Không gian minh đạo để đưa hắn và nàng cùng vào, bất quá tuy nói hắn tùy ý có thể điều khiển Minh Đạo nhưng để mở ra lối vào hắn phải mất hơn một phút thậm trí hai phút mới có thể mở ra, trong chiến đấu cách này có chút vô dụng.
Cách thứ hai hắn có thể thông qua khế ước chủ tớ để triệu hồi Nhã Phi đang bế quan, mặc dù quấy nhiễu nàng những cũng là phải bất đắc dĩ.
“Lần này không có cách nào sao?” Ỷ Vân ánh mắt ngưng trọng nhìn hắn.
“Ừm có lẽ vậy.” Việt Hoàng vẫn diễn sâu trả lời.
Nhìn thấy Yến ỷ Vân mặt đầy lo lắng hắn liền quay sang nàng mỉm cười.
“Được rồi ta truyền cho nàng một bộ Lôi Hệ Công Pháp, thả lỏng tinh thần”
“Lúc này còn ý nghĩ gì chứ.” Yến Ỷ Vân nheo mày, đây là thời khắc sinh tử truyền bây giờ tí nữa lỡ mất mạng thì công cốc còn gì.
“Vậy thì chưa chắc, ta mà thi triển hết thủ đoạn ít nhất có thể mở đường máu cho cô chạy trốn.” Việt Hoàng cười tay nắm lấy tay nàng.
Nghe được lời nói vừa rồi, bỗng nhiên ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn, từ nãy tới giờ hắn đã suy tính sẽ hi sinh cho nàng chạy thoát sao?
Tinh thần đột nhiên buông lỏng, một tia tinh thần từ Việt Hoàng truyền qua.
Yến Ỷ Vân khẽ nheo mày, cơn đau trong đầu ập tới, sau phút truyền thụ hai mắt nàng chợt trợn to nhìn lấy Việt Hoàng.
“Đây là cấp bậc công pháp gì?”
Việt Hoàng mỉm cười tiêu soái: “Lôi Đình Tứ Bộ Thức- Bát Tinh Trung Phẩm công pháp”
Không sai trong thời gian vừa rồi hắn đã nhờ Yumi tìm kiếm một bộ Lôi Hệ công pháp cho Ỷ Vân, có lẽ do hắn đột phá Chân Hoàng Nhị Đoạn, công pháp tới Bát Tinh vậy mà hắn có thể kiếm ra.
Lôi Đình Tứ Bộ Thức là một kiện công pháp Bát Tinh Phẩm của một thế lực xa xưa trên Đại lục.
Tứ Bộ Thức với bốn thức cơ bản, thức nào thức đấy đều có công năng riêng, lấy tốc độ cùng sức công phá làm chủ đạo, là công pháp trấn gia của gia tộc nọ.
“Còn có công pháp Bát Tinh sao?” Yến Ỷ Vân không khỏi bàng hoàng, trong đầu đang hiện lên trừng văn tự.
Bỗng nàng lại trở về ánh mắt có chút buồn bực: “Công pháp thật tốt, bất quá còn có thể luyện được nó không?”
Ánh mắt nàng vốn đang chìu xuống đột nhiên lén nhìn về phía Việt Hoàng đang thảnh thơi như kiểu hắn không hề sợ chết.
“Ngươi đã tính đến việc giúp ta chạy thoát.” Yến Ỷ Vân cắn lấy môi hồng.
Thấy thế Việt Hoàng liền cười không chút suy nghĩ: “Yên tâm, ta thi triển hết thủ đoạn, dùng cả tự bạo nhất định có thể đả thương được hai tên kia, ít nhất có thể giúp cô chạy thoát.”
Yến Ỷ Vân trong long rối bời, thâm tâm đang suy nghĩ điều gì đó.
“Vì sao ngươi phải giúp ta nhiều như vậy, chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa bao lâu.”
“Vì sao ngươi có thể hi sinh vì một kẻ lạ mặt như ta.”
Nghe nàng nói vậy Việt Hoàng có chút thẫn thờ, bất ngời tiến sát lại phía nàng, ánh mắt nhu tình gắt gao đối mặt với mắt đẹp giai nhân.
Yến Ỷ Vân vốn bị Việt Hoàng tháo xuống buộc tóc, tóc đen mượt mà đang rũ xuống, lúc này trông không khác gì một thiếu nữ yểu điệu.
“Không biết vì sao sao?”
Yến Ỷ Vân thấy vậy khẽ lắc đầu: “Không biết”
“Là vì ta thích nàng”
Ánh mắt Yến Ỷ Vân sau khi nghe song câu đó bỗng mở to nhìn lấy hắn, trong ánh mắt nam nhân này nàng đang cố gắng rũ bỏ sự bất ngờ, tìm kiếm một cái gì đó trêu ghẹo trong ánh mắt hắn.
Bất quá lại khiến nàng thất vọng, ánh mắt hắn lại nhu tình như nước, hiện lên không có vẻ gì là đùa cợt, chân thật đến cực điểm.
Hắn nói câu này không hề là do hắn thấy có lỗi muốn bù đắp cho nàng, mà hắn thật sự thích nàng, thích tính cách của nàng, thích sự mạnh mẽ của nàng, thích giã tâm truy cầu thực lực của nàng, thích sự cố gắng để đạt được mục tiêu của nàng, hắn đã nhận ra điều này không lâu trước đây thôi.
Trong con mắt vẫn đang mở to kinh ngạc của Ỷ Vân, Việt Hoàng dần tiến sát lại khuôn mặt, hơi thở từ từ tiến sát bờ môi giai nhân, ánh mắt nàng vẫn thế mở to, đôi môi nàng lúc này đang triệt để bị Việt Hoàng chiếm lấy.
Đôi môi hai người chạm nhau, nụ hôn không hề mạnh bạo, chỉ ôn nhu tình cảm, phong tình đến cực hạn.