“Nữ nhân vừa rồi ôm ngươi, Yêu Tôn Sơ Kì cường giả.” Không giấu nổi sự tò mò Nguyệt Âm đứng sau bóng lưng tên nam tử cất lời.
Khi vừa đến đây nàng đã phải cố gắng thu liễm khí tức đến cực hạn để không cho vị Yêu Tôn cường giả kia phát hiện, mà làm nàng bất ngờ hơn chính là kẻ đó lại ôm chặt lấy Việt Hoàng.
“Đó là nữ nhân của ta.” Vẫn quay lưng về phía nàng, hắn nhàn nhạt nói ra.
Thấy thế hiển nhiên Nguyệt Âm không khỏi sững sờ, bất quá nhanh tróng làm ra vẻ chế nhạo.
“Hừ, ngươi quả thật phong lưu a, chia tay giai nhân chưa được bao lâu đã lừa được một mỹ nhân cường đại.”
Việt Hoàng cũng cười mỉm bất trợt quay sang phía Nguyệt Âm.
“Vậy Nguyệt Âm cô nương đây có nhã hứng làm nữ nhân của ta không.”
Nguyệt Âm vậy mà hoảng hốt trước câu nói của hắn nhưng cũng là nhanh chóng triệt để tức giận.
“Tên vô sỉ ngươi, ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ta đã lập lời thề…”
“Được , được rồi, nói chuyện chính đi” Chưa kịp để nàng nói hết lời, Việt Hoàng lại quay lưng lại nhàn nhạt nói.
“Hừ” Nàng cũng chỉ đành hừ mạnh, tên này quả thật quá khi dễ người.
“Môn Phái có nhiệm vụ mới.”
“Nhiệm vụ gì?” Vẫn thế quay lưng, nhưng sắc mặt Việt Hoành cũng nhanh chóng nhíu mày.
“Gia nhập thế lực Hỗn Lôi Thế Gia ở Nội Thành.”
“Mục đích?”
“Thăm dò thế lực của Đông Triều”
Ánh mắt Việt Hoàng triệt để nhíu xuống, nhiệm vụ lần này quả thực không bình thường, liên quan đến Đông Triều, một trong hai thế lực mạnh nhất của Đông Tinh Đấu.
Thiên Sơn Tiên Phái tự nhiên muốn điều tra nội bộ thế lực này, quả thực có uẩn khúc.
Ngẫm lại mà nói, thế lực của Thiên Sơn Tiên Phái không kém gì thế lực của Đông Triều, nhưng lại không phò tá hay cạnh tranh gì với thế lực này ngược lại mai danh ẩn tích rong rừng sâu, không màng sự đời.
Cứ cho là môn phái nhân phẩm tại thượng không màng thiên hạ hay danh vọng một mực theo con đường tu luyện, vậy tại sao phải thăm dò Đông Triều làm gì?
Từng sự việc kết nối lại gây ra mâu thuẫn thật sự quá lớn, chẳng nhẽ môn phái muốn lật đổ Đông Triều, chiếm lấy giang sơn.
Không, tuy nói hai thế lực có lực lượng ngang nhau nhưng dưới trướng Đông Triều, còn rất nhiều thế lực khác theo phò tá hắn, mà Thiên Sơn Phái mai danh đã lâu, không hề giao du với thế lực bên ngoài, lấy đâu ra kiêu ngạo để tranh đấu.
“Bằng cách nào?” Sau phút trầm ngâm Việt Hoàng cũng bình tĩnh nói.
“Hỗn Lôi Thế Gia là một thế lực có Chân Tôn cường giả tọa trấn, bất quá thế lực này lại vô cùng hiếm muộn , không có lấy một vị thiếu chủ nào.”
“Trước đó một vị trưởng lão của thế lực đã rời môn đi đến Tây Tinh Đấu đại lục sinh sống, nghe đồn vì một số lý do đã mất mạng, bất quá trước khi chết có để lại một hậu nhân.”
“Biết được tin tức Hỗn Lôi Thế Gia đã cho người đón tên này về bồi dưỡng, Tiên Phái chính là muốn ngươi giết chết tên này rồi giả danh nghĩa của hắn trà trộn vào.”
Việt Hoàng sắc mắt trầm ngâm một lúc rồi cũng là quay lại.
“Ta tưởng Tiên Phái theo chính đạo, vậy mà vì nhiệm vụ giết người vô tội.”
Nghe thế Nguyệt Âm lập tức tức giận.
“Ngươi nghĩ Tiên Phái là loại gì, tên đó ngông cuồng hống hách không biết đã giết chết bao nhiêu người, còn cưỡng bức bao nhiêu nữ tử nhà lành…”
“Cô nói hắn cưỡng bức…” Chưa kịp nói hết câu , Nguyệt Âm lại bị giọng điệu có chút gằn của hắn chặn lại.
“Không sai.”
“Tên của hắn là gì.” Việt Hoàng nói với ánh mắt sắc lẹm, sâu trong đó là vô tận sát ý nổi lên…
…
Trong một khu rừng nơi con đường mòn được nhân loại khai hoang để đi lại, bóng dáng một đoàn người đang trầm chậm bước đi.
Nơi tên đứng đầu đang chễm trệ sải bước, được thấy tên này nhan sắc vô cùng tầm thường, bất quá chỉ có thể công nhận ở hắn là biết cách ăn mặc, y phục đều hàng cao cấp, tán gái cũng chỉ nhờ vẻ giàu sang bên ngoài.
“Chúng ta lập tức hành động.” Nguyệt Âm đang thu liễm khí tức quan sát đoàn người ra hiệu cho Việt Hoàng, bất quá lại bị hắn cả lại.
"Cô ở đây đợi ta.”
Vừa dứt lời thân ảnh hắn biến mất, mà lần xuất hiện tiếp theo chính là trước mặt đám người kia.
“Ngươi là ai.” Không chỉ tên nam tử đi đầu, mà cả đám người theo sau cũng nhao nhao chiến ý.
“Các vị đạo hữu không cần lo lắng ta đến đây cũng chỉ là muốn mượn chút đồ” Việt Hoàng làm ra vẻ cung kính.
Bất quá từ mượn đồ của hắn lại không làm đám người bớt hoang mang ngược lại khiến bọn chúng càng đề cao cảnh giác.
“Ngươi mượn cái gì.” Tên nam tử đứng đầu khẽ gằn.
‘Không vội, không vội, trước đó ta muốn hỏi Đạo huynh một truyện” Vẫn vẻ hơi cung kính Việt Hoàng nhè nhẹ nói.
“Chuyện gì?”
“Nghe đồn công tử đây vố phong lưu, đã từng vui đùa qua bao nữ sắc.”
Thấy Việt Hoàng hỏi thế vẻ thận trọng của tên kia liền biến mất.
“Ha hả, thì ra đồng dâm à đồng môn, đạo hữu muốn hỏi chi cứ việc hỏi đừng ngại”
Việt Hoàng híp mắt vẫn nở nụ cười.
“Không biết chỗ đồng huynh đây có nhớ tên một ai trong số nữ nhân đã vui đùa, ta là muốn mượn một nàng thôi.”
“Vật thì hơi khó, ta đây chơi đùa qua nữ nhân đều không nhớ nổi tên của người nào ha hả.”
Vẻ mặt cười cợt của tên nam tử có vẻ đang khiến Việt Hoàng cố nén cơn giận run người bất quá hắn vẫn cố gắng nhịn tiếp tục tươi cười nói.”
“Vậy ta lại muốn mượn huynh một thứ khác.”
“Ổ, có gì cứ nói.” Tên nam tử vẫn vẻ cười cười, cợt cợt.
“Tên và mạng chó của ngươi!!!”
Câu nói cuối đó của Việt Hoàng đằng đằng sát khí mà tên nam tử kia cũng là nhận ra bất quá, nhận ra thì làm được gì chứ.
Khí thế Chân Hoàng bộc phát, đôi cánh sau lưng ngưng tụ, hắn liền nhảy lên cao, tay phải ngưng tụ vô vàn Chân lực.
“Trường Thiên Liệt Vấn Sát.”
Đây là một trong hai Chân kĩ Việt Hoàng học khi tu luyện ở Sâm Lâm đạt đến Lục Tinh Thượng Phẩm, giữa Thủy Mã Thượng Thiên và Trường Thiên Liệt Vấn Sát, Việt Hoàng chính là thích cái này hơn.
Chân kĩ này có lực lượng vô cùng cường bạo, sức hủy diệt cao, lại được thi triển bằng Chân lực thâm hậu của hắn, khiến Chân kĩ này uy lực vô cùng lớn, một mạch bộc phát toàn bộ lực lượng hơn cả chân chính của nó.
Chỉ thấy một luồng lực lượng trong suốt cô đọng đến cực điểm trấn thẳng xuống đám người, trước uy lực như thế tên nam tử đứng đầu cũng là người có tu vi cao nhất Chân Đan Viên Mãn cũng chỉ biết đứng nhìn, không thể tin nổi vào mắt mình.
Toàn bộ người trong đoàn bị trấn đến máu thịt nát vụn, đến sau cùng chỉ còn lại một vũng máu, mà mặt đất nơi vừa dính công kích còn hiện một dấu bàn tay khổng lồ in thẳng xuống trên bề mặt.
Nguyệt Âm từ xa ánh mắt cũng chỉ là kinh dị, một Chân Hoàng lại có khí thế mạnh mẽ như vậy, nếu là nàng hồi còn là Chân Hoàng, tuyệt đối không thể có thứ lực lượng này.
Sắc mặt Việt Hoàng lạnh lùng đến cực điểm, mắt quay về nơi Nội Thành đang tọa lạc.
“Từ giờ tên ta…Trần Thiếu.”
…
Nội Thành
Hán Văn Thành
Bước đến Nội Thành, tuy vẻ ngoài Việt Hoàng vẫn lãnh đạm như mọi khi bất quá trong lòng lại không thể thoát khỏi vẻ kinh hô.
Nếu để so sánh nơi đây với Ngoại Thành nơi Bạch Ngân Gia đang tọa lạc, thì chỉ có thể so sánh giữa thành thị và nông thôn.
Nếu như ở ngoại thành đồ đạc, kiến trúc hay y phục còn mang vẻ cổ trang lạc hậu thì nơi đây lại trái ngược hoàn toàn.
Các kiến trúc nơi đây đều mang nhiều phong cách kết hợp giữa cổ trang và hiện đại, các tòa kiến trúc vô cùng đẹp mắt đến mức chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh( ae có thể tưởng tượng kiến trúc trong Đấu La Đại Lục)
Trong thựơng tầng kiến trúc không còn được xây dựng bằng chất liệu gỗ cổ kính nữa mà được xây dựng từ gạch đá thậm trí là xi măng hay quét vôi, những thứ mà chỉ ở thế giới hiện đai có, bất quá dù vậy vẫn không mất đi vẻ cổ trang của mình.
Từng chiếc hành lang, từng tạo vật, cách bố chí đều không hề thiếu nét cổ điển trong đó,
Không chỉ thế, loại sứ mà khoa học phải dày công nghiên cữu cũng xuất hiện nơi đây mà còn có phần đẹp đẽ lộng lẫy hơn bao nhiêu, tô điểm cho từng gian kiến trúc.
Nếu như ở ngoại thành nhân loại tóc đen đâu đâu cũng thấy thì ở đây ngược lại. Nhân loại nơi đây ai cũng có màu tóc riêng có cam, đỏ, xanh...đặc trưng vô cùng kiều diễm, phải chăm chú lắm mới thấy một người tóc đen huyền hồn tại.
Nữ nhân nơi đây cũng là phóng khoáng, thân mặc trang phục vô cùng tôn dáng, nhưng có vẻ hơi thiếu vải, có người lộ nguyên đôi tay, có người lộ phần bụng,, có người lộ bả vai trắng, có người lộ đôi chân dài thon tha.
Nữ nhân ở tu chân giới đa số đều là tuyệt sắc, được sinh ra nơi Chân khí nồng đậm, lại chăm chỉ tu luyện dẫn đến cơ thể đầy đặn, săn chắc, cũng không sống trong môi trường ô nhiễm như trái đất thành ra ai nấy trắng trẻo, môi không tô son cũng đỏ tím hồng đượm.
Nam tử cũng không khác, không còn thấy những bộ y phục thư sinh nho nhã quê mùa, ai nấy đều ăn mặc cá tính, thâm chí một số bộ đồ còn khá giống với thế hệ teen ở Trái Đất.
Bước chân tới một kiến trúc rộng lớn, Việt Hoàng âm thầm cảm thán, nếu như ở Ngoại thành, Chân Tôn cường giả như một đại năng không phải nơi đâu cũng thấy thì nơi Nội Thành đây…
Chân Tôn cường giả xưng Vương xưng Bá khắp nơi.
Cũng phải thôi, đạt tới cảnh giớ đấy, ai mà chả muốn xưng bá một vùng, nơi Nội Thành ẩn chứa những thế lực mạnh nhất của Đông Tinh Đấu hiển nhiên các lão quái Chân Tôn, Chân Tông nhiều như kiến tụ tập hoàn toàn bình thường,
Cũng như Hỗn Lôi Thế Gia, nơi Việt Hoàng đang đứng này, đại thế lực có đến mười vị Chân Tôn cường giả đang tọa trấn.
Hỗn Lôi Thế Gia, một đại thế cũng có tiếng ở Nội Thành, hiện tại đang là thế lực lớn nhất Hán Văn Thành, một trong những tiểu thành trì của Nội Thành.
Gia chủ Trần Khang nghe nói là một Chân Tôn Viên Mãn cường giả, các vị còn lại cũng không ít nhân vật đạt đến Chân Tôn Trung Kì.
Mạnh mẽ là thế nhưng Hỗn Lôi Thế Gia mang trong mình không ít tiếng xấu, để đạt được vị trí đứng đầu trong Hán Văn Thành , Gia chủ Trần Khang đã làm không biết bao điều bỉ ổi .
Nghe nói còn hại tan xương nát cửa một gia tộc khác chỉ vì không ủng hộ mình.
Một Thế Gia như thế này thật sự Việt Hoàng cũng kinh tởm chẳng muốn gia nhập làm gì.
Bất quá giờ hắn đang thân phận Trần Thiếu, nhi tử của một vị trưởng lão qua đời tại Tây Tinh Đấu của Hỗn Lôi Gia, vì để điều tra thế lực của Chủ Thượng Đông Trều, đây là điều phải làm…