Lăng Vũ nhìn Du Tử Mặc ánh mắt vô cùng phức tạp mà thở dài một tiếng đứng dậy khỏi ghế từ trong cặp của mình lấy ra mấy liều thuốc ức chế liều lượng cao đưa cho Du Tử Mặc.
"Mấy ngày nữa ổn định rồi thì đến bệnh viện của tôi làm một cái kiểm tra! Lăng Vũ đẩy gọng kính trên sống mũi:"Còn bây giờ tôi phải trở về viện rồi, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Tiểu Hân nha?"
Du Tử Mặc ngồi ở trên giường không để ý đến lời của Lăng Vũ nói, thấy vậy Lăng Vũ cũng không ở lại nữa mà ra ngoài. Xuống dưới nhà giúp việc đang chuẩn bị dẫn Tiểu Bạch ra ngoài chơi thấy Lăng Vũ từ trên tầng xuống liền cúi đầu với cậu.
"Tôi về trước có vấn đề gì thì gọi cho tôi!"
Giúp việc nghe vậy liền gật đầu sau đó dắt theo Tiểu Bạch ra ngoài tiện đường tiễn Lăng Vũ xuống dưới. Trên phòng nghĩ đến mấy lời vừa rồi Lăng Vũ nói Du Tử Mặc không thể không nghĩ về vấn đề kia.
Nhà Lam Anh sau khi cậu ổn định lại nhìn căn phòng lộn xộn cậu dọn dẹp lại sau đó đem cho Tiểu Miêu Miêu một chút thức ăn rồi ngồi ở trên ghế tiếp tục thẫn thờ. Mấy ngày sau đó hai người lại trở lại công việc sau đó nhưng đặc biệt việc đưa Tiểu Bạch đến tiệm thú cưng hoặc ra ngoài mua thức ăn cho Tiểu Bạch Du Tử Mặc đều giao lại cho giúp việc.
"Chủ tịch 2 tiếng nữa có một cuộc họp ạ!" Giang Hân nhìn vị chủ tịch nhà mình cả người tỏ ra âm khí cảm giác xung quanh như cả tầng băng lạnh. Mấy ngày trước chẳng phải vẫn tươi tắn lắm sao sao đột nhiên vừa không đến công ty vài ngày đã âm lãnh như vậy rồi....
Du Tử Mặc giọng nói lạnh như băng lên tiếng:"Tôi hiểu rồi!"
Đến buổi họp mấy cao tầng trong công ty nhìn vị chủ tịch nhà mình như tảng băng nghìn năm mà trong lòng rét lạnh, rốt cuộc là ai chọc cho vị chủ tịch của bọn họ thành ra như này vậy...... Không ngoài dự đoán trong cuộc họp mặc dù chỉ phạm một lỗi nhỏ trong báo cáo bọn họ cũng bị Du Tử Mặc nói cho không ngóc đầu lên được, riêng bài báo cáo sai sót quá nhiều còn bị anh nổi cáu mắng người một trận.
Sau khi xong việc ở công việc ở công ty xong Du Tử Mặc đến bệnh viện của Lăng Vũ kiểm tra một lượt. Nhìn kết quả kiểm tra trên tay Lăng Vũ có phần hơi nhíu nhíu mày nhìn Du Tử Mặc lại nhìn bản kết quả trên tay. Thấy Lăng Vũ sắc mặt không tốt lắm Du Tử Mặc liền lên tiếng hỏi.
"Có vấn đề gì sao?"
" Kỳ phát tình rối loạn nhưng chỉ tiêu hormone của cậu lại không có gì thay đổi cả, so với kết quả kiểm tra lúc trước thì vẫn như vậy!" Lăng Vũ đặt kết quả kiểm tra xuống bàn lại tìm kiếm vài cái trên máy tính so sánh. Nghe Lăng Vũ nói như vậy Du Tử Mặc không cần nghĩ cũng hiểu ý cậu muốn nói là gì.
Thấy Du Tử Mặc không nói gì Lăng Vũ chống cằm nhìn anh:"Một là cậu từng tiếp xúc với một omega nào đó bên ngoài, hai là người mà cậu nói kia là một omega gen thuần lặn!"
"Gen thuần lặn?" Du Tử Mặc lần đầu nghe về vấn đề này không hiểu lắm:"Ý là sao?"
"Giữa alpha và omega được chia thành 2 loại, loại thứ nhất chia ra là loại sở hữu dòng gen trội hoặc gen lặn loại này có thể phát hiện ra trong quá trình phân hoá, loại thứ hai chia ra gen thuần trội là dòng gen thuần có độ phát triển ưu thế nhất, gen của cậu chính là loại này, còn lại chính là gen thuần lặn, nếu chỉ dùng các phương thức kiểm tra phân hoá thông thường chắc chắn sẽ không phát hiện ra, gen này đặc biệt sẽ không làm cho alpha và omega kích thích kỳ phát tình mà bọn họ sống cũng không khác gì một beta! Nhưng mà......?" Lăng Vũ nói đến đây lại nhìn Du Tử Mặc ngừng lại một chút mới nói tiếp:"Chỉ cần bọn họ cùng một alpha hoặc omega không cần biết là sở hữu gen trội hay thuần trội, bọn họ sẽ chính thức kích phát ra kỳ phát tình, đối với một alpha hay omega thuần lặn lần đầu tiên rơi vào kỳ phát tình nó còn ảnh hưởng nặng hơn so với kỳ phát tình của gen thuần trội!"
"Vậy nếu em ấy là omega như cậu nói....!"
"Tốt nhất là bây giờ cậu nên bên cạnh người đó nhiều một chút đi, theo cậu nói thì cậu ta không chỉ ở cùng cậu trong kỳ phát tình mà cậu còn dùng mùi hương để đánh dấu cậu ta thì khả năng kỳ phát tình đến không muộn đâu!" Lăng Vũ dưới ngăn bàn lấy ra một liều thuốc đưa cho Du Tử Mặc:"Omega gen thuần lặn không giống như omega thông thường kỳ phát tình của bọn họ rất khó khống chế chỉ cần có một alpha xuất hiện trước mặt bọn họ thì không cần biết là ai bọn họ chỉ cần có thể giải quyết được sự khó chịu trong cơ thể là sẽ lao lên!"
Du Tử Mặc cầm lấy liều thuốc trên bàn lập tức rời khỏi bệnh viện của Lăng Vũ. Ở tiệm thú cưng, Lam Anh vừa khám xong cho thú cưng của khách hàng vừa ra ngoài trong người cậu liền cảm thấy có chút khó chịu. Kể từ sau khi Tiểu Hắc một lần nữa mất tích cơ thể cậu càng ngày càng lạ, nhiều lúc bất thường cảm thấy vô cùng nóng nực, nóng đến khó chịu đến mức chỉ cần có một hồ nước lạnh trước mặt cậu sẽ lập tức lao vào mà đằm mình trong đó.
"Anh Lam Anh, anh sao vậy?" Lạc Liên vừa đến cửa tiệm thấy Lam Anh đứng bên trong sắc mặt có phần không thoải mái liền đi qua đỡ lấy cậu.
Lam Anh ngẩng đầu thấy là Lạc Liên thì liền lắc đầu nói không có gì, cậu ngồi xuống ghế mệt mỏi nắn bóp hai bên thái dương. Nhìn Lam Anh mệt mỏi như vậy Lạc Liên không đành lòng mà nói.
"Anh, nếu khó chịu thì anh cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi, tiệm đóng sớm một chút!"
Mấy nhân viên trong tiệm thấy cậu không khoẻ cũng đồng ý với Lạc Liên khuyên cậu nên về nghỉ ngơi. Lam Anh thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa quyết định đóng cửa sớm. Bên ngoài Du Tử Mặc vừa lái xe đến thì thấy Lam Anh được một thiếu niên đỡ ra ngoài chưa bước được bao nhiêu bước liền ngất đi.
Lạc Liên thấy Lam Anh đột nhiên rơi vào hôn mê, trên chóp mũi cũng đột nhiên thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, đến lúc nhận ra mùi hương kia là gì cậu liền hoảng sợ nhìn người đang nằm trong lòng mình. Còn chưa kịp hoàn hồn người trong lòng đã bị một cánh tay lớn khoẻ khác ôm qua, Lạc Liên nhìn đến người kia chưa từng gặp qua lần nào cau mày khó chịu.
"Anh là ai?"
Du Tử Mặc nhìn Lạc Liên ánh mắt không hề quan tâm đến nhìn người trong lòng đã vô cùng khó chịu liền cúi xuống đem người bế lên đi về phía xe của mình. Thấy người kia chuẩn bị rời đi Lạc Liên cuống lên nắm lấy tay anh tức giận hỏi:"Anh muốn đưa anh ấy đi đâu, mà, anh là ai chứ?"
"Tôi là ai không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần biết tôi có thể giúp em ấy dễ chịu hơn!" Du Tử Mặc lạnh giọng nói với Lạc Liên sau đó liền rời đi không quan tâm đến Lạc Liên đứng ở sau.
Bế Lam Anh vào trong xe Du Tử Mặc lấy trong túi áo ra một liều thuốc ức chế tiêm vào cho Lam Anh rồi lái xe đưa cậu về nhà của mình. Giúp việc trong nhà thấy Du Tử Mặc trở về trên tay còn ôm theo một thiếu niên khác sắc mặt với cùng yếu ớt liền hoảng hốt.
Thiếu gia đây là muốn làm cái gì vậy a~
Du Tử Mặc ôm Lam Anh lên trên phòng mình đem cậu đặt xuống giường đắp chăn lại cho cậu. Thuốc ức chế vừa rồi có thể giúp cậu bớt một phần khó chịu nhưng một omega muốn vượt qua kỳ phát tình nếu không có thuốc ức chế phù hợp sẽ rất khó chịu còn một phương pháp khác là phải để một alpha khác đánh dấu tạm thời. Lam Anh trong cơn mơ màng mở mắt ra cả người cậu lúc này vô cùng khó chịu vô cùng nóng nực, cậu muốn một cái gì, một cái gì đó khiến cậu thoải mái. Cầm theo thuốc ức chế Du Tử Mặc mở cửa vào phòng thấy Lam Anh đã tỉnh dậy còn đang mơ màng ngồi ở trên giường liền đi qua.
"Em tỉnh rồi, trong người có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Anh,.....!" Lam Anh nhìn người trước mặt cậu vươn người qua tựa lên trên vai của Du Tử Mặc, cậu ngửi thấy trên người nam nhân này có một mùi hương khiến cậu rất thoải mái, rất dễ chịu, cậu muốn nó.
Du Tử Mặc thấy cậu đột nhiên làm ra hành động như vậy cả người đột nhiên cứng đờ lại không biết phản ứng như thế nào. Nhớ đến những gì Lăng Vũ nói lúc chiều liền nhận ra, Lam Anh hiện tại vốn không có nhận ra anh là ai mà trong cậu bây giờ chỉ đang thôi thúc cậu đi tìm một thứ khiến cho cậu thoải mái.
"Tiểu Anh, em bây giờ có biết anh là ai không?" Du Tử Mặc đẩy Lam Anh ra khỏi người mình nâng cằm cậu lên để cậu nhìn đến đối mặt với mình:"Nhìn anh, nói?"
"Du,.....Tử Mặc, anh là Du Tử Mặc?" Lam Anh nhìn nam nhân trước mặt khó hiểu lên tiếng. Cậu nói xong muốn tránh khỏi bàn tay Du Tử Mặc thì bị anh giữ chặt tay lại đè cậu nằm xuống giường.
Du Tử Mặc không nghĩ rằng Lam Anh còn nhận ra mình, nhưng vậy thì sao chứ, cho dù bây giờ cậu nhận ra anh nhưng nếu khi cậu tỉnh dậy lại không thể chấp nhận được thì sao?
Nhìn nam nhân trước mặt cau mày với mình Lam Anh liền không vui cố gắng tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình kia nhưng không thể rút tay ra được cậu liền khó chịu hướng nam nhân kia nói, trong đôi mắt sáng màu lục quang kia ẩn ẩn một tầng hơi nước:"Tôi, khó chịu, không muốn như vậy...!"
Du Tử Mặc nhìn cậu như vậy liền không nhịn được cúi đầu hôn xuống môi cậu, cảm nhận luồng khí nóng trong người ngày càng bức bối hơn Lam Anh lập tức càng lấn át hơn cậu muốn gần hơn với mùi hương kia. Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc càng đẩy sâu nụ hôn, một tay luồn xuống đem áo cậu vén lên luận động trên cơ thể của cậu còn một tay nhẹ nhàng luồn sau gáy cậu nâng lên làm nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt hơn.