Sáng hôm sau Du Tử Mặc nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai dài phủ xuống trên người mình, cúi đầu hôn nhẹ lên trán thiếu niên trắng treo kia. Hôm qua sau khi xong xuôi Du Tử Mặc ôm Lam Anh mệt mỏi không chút khí lực dựa trên người mình lười biếng không muốn di chuyển đi vào trong phòng tắm, đến khi anh ôm cậu ra ngoài thì thiếu niên kia đã ngủ say không màng thế sự gì nữa. Nhìn đường eo nhỏ kia lại nhìn hai điểm hồng hào kia đến mấy dấu vết kia do mình để lại Du Tử Mặc cố kìm nén vị trí nào đó kia không phát hỏa nữa, anh cẩn thận đem Lam Anh đặt xuống giường quyết định cho dù có nhịn khó như nào cũng không mặc vào cho Lam Anh lấy một cái áo.
Tai bị vuốt ve đến có chút ngứa ngáy Lam Anh khó chịu nhích nhích lui ra, da thịt không cách một lớp vải nào va chạm vào nhau lại cảm nhận được có chút không đúng cậu liền mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt mình, cúi đầu nhìn bản thân từ trên xuống dưới đến nửa mảnh vải cũng không có mà Du Tử Mặc lại ăn mặc cẩn thận liền tối sầm mặt lại hạ chân một cước đá Du Tử Mặc một cái.
Bị đánh một cái Du Tử Mặc xuýt xoa quay sang đã thấy Lam Anh cuốn chăn kín mít, khóe môi Du Tử Mặc khẽ cong lên anh đem sâu nhỏ nhà mình ôm vào trong lòng. Hai người lăn lộn mãi trong phòng đến khi ra bên ngoài thì giúp việc cũng đã đi chợ sáng trở về, Tiểu Bạch ăn sáng xong cũng vui vẻ nằm ở trong phòng chơi đùa với quả bóng đồ chơi của mình. Buổi sáng Lam Anh còn phải đến cửa tiệm nên sau khi hai người ăn sáng song Du Tử Mặc liền lái xe đưa Lam Anh đến cửa tiệm sau đó cũng đến công ty luôn.
Cuối tuần gia đình Lam Nguyệt định đưa La Nhược Tinh về nhà ông bà chơi nên Lam Anh sau khi đóng cửa tiệm liền cùng Du Tử Mặc đến nhà Lam Nguyệt đón Tiểu Miêu Miêu. Nhà Lam Nguyệt cách khu nhà Lam Anh ở một khu nhà, ở trong nhà Lam Nguyệt đang cho con gái ăn nghe tiếng chuông cửa liền đi ra mở cửa trên tay vẫn đang cầm bình sữa cửa Nhược Tinh.
Thấy Lam Anh đứng bên ngoài bên cạnh còn có thêm Du Tử Mặc cô liền mỉm cười với cậu nhìn qua Du Tử Mặc sắc mặt liền thay đổi chóng mặt.
"Chị, em đến đón Miêu Miêu!" Lam Anh thấy cô nhìn Du Tử Mặc như vậy cũng không có cách nào khác, nhìn Lam Nguyệt tóc búi gọn lên trên tay còn đang cầm bình sữa của Nhược Tinh liền theo cô đi vào trong đem giày thay ra rồi thay dép rồi lấy cho Du Tử Mặc một đôi mới lên tiếng:"Chị đang cho A Tinh ăn sao?"
"Bây giờ cho con bé ăn trước lát nữa A Thanh về bọn chị sẽ qua nhà ông bà luôn, đi đường xa nên chị cho A Tinh ăn trước đến đó lại cho con bé ăn không đi đường con bé sẽ đói!" Lam Nguyệt vừa nói vừa đi qua cho Nhược Tinh ăn nốt sữa ở trong bình.
"Chị rửa bình đi em trông A Tinh giúp cho!" Lam Anh bế A Tinh từ trong nôi dậy đặt bé dựa vào vai mình sau đó cẩn thận vỗ vỗ lưng cho bé ợ ra vừa nói với Lam Nguyệt.
Du Tử Mặc ở bên cạnh nhìn Lam Anh thuần thục như vậy nghĩ đến sau này nếu hai người cũng có con....Thấy Du Tử Mặc ngồi một bên cứ nhìn mình với Nhược Tinh, Lam Anh liền đưa bé con lại gần Du Tử Mặc hỏi anh:"Tử Mặc, anh thấy A Tinh giống chị em không?"
"A, giống!" Du Tử Mặc nhìn đứa nhỏ nằm trong lòng Lam Anh bàn tay nhỏ nhỏ nắm lấy tay cậu, anh cẩn thận đưa tay chạm vào bé, đứa nhỏ bị động vào liền quay sang nhìn Du Tử Mặc, có vẻ là do lần đầu gặp người lạ nên bé nhìn Du Tử Mặc một lúc lâu sau đó mới rời đi tiếp tục nhìn Lam Anh.
Thấy bé con nhìn Du Tử Mặc mà để yên cho anh chạm vào Lam Anh liền cười nói:"Hình như con bé thích anh đấy, lần đầu em chạm vào con bé nó khóc không ngớt luôn mãi em mới ôm được con bé như này đó!"
Nhìn Lam Anh đến là yêu thích đứa nhỏ trong lòng mình Du Tử Mặc liền im lặng ở bên cạnh nhìn cậu. Lam Nguyệt rửa bình sữa của A Tinh xong đi ra ngoài nhìn cảnh ba người như vậy liền mỉm cười đi qua ôm A Tinh từ tay Lam Anh.
Một lúc sau La Thanh từ bệnh viện trở về nên hai người Lam Anh cũng không ở lại lâu nữa mà trở về nhà luôn, trên đường trở về Tiểu Miêu Miêu khó chịu không chịu vào trong túi đựng nên Lam Anh chỉ có thể ngồi ở ghế sau ôm mèo nhỏ. Nhìn Du Tử Mặc ngồi ở phía trước vừa lái xe vừa suy nghĩ cậu liền khó hiểu nhìn anh định hỏi rồi lại thôi. Mấy ngày sau đó Lam Anh cũng nhanh chóng quên đi mấy chuyện sảy ra nên cũng không hề để ý đến sự thay đổi của Du Tử Mặc.
"Anh về nhà sao?" Lam Anh đứng ở ngoài cửa phòng bếp nhìn Du Tử Mặc đứng ở bên trong có chút ngạc nhiên khi đột nhiên Du Tử Mặc lại nói mình sẽ về nhà. Bình thường cậu có nói thì anh cũng mặt dày ở lại đây vậy mà hôm nay lại tự đề nghị sẽ về nhà, có chuyện....
Du Tử Mặc rửa bát xong đem bát cất lên giá đựng sau đó tháo găng tay ra cất vào một bên sau đó quay ra nhìn Lam Anh đứng trầm ngâm suy nghĩ ở cửa:"Có chút việc nếu ở lại đây thì có phần không tiện!"
"Vậy sao?" Lam Anh tiến lại gần anh ôm lấy Du Tử Mặc:"Vậy nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho em, mà khi nào anh về?"
"Ngày mai!" Du Tử Mặc xoa xoa đầu Lam Anh mỉm cười nói:"Anh chỉ là về nhà một vài ngày thôi, giải quyết công việc xong anh sẽ lại đến đây với em!"
[ Hai ngày trước ]
"Vậy..? Không định cho đứa nhóc nhà cậu biết sao?" Lăng Vũ nhìn chỉ số hormone trên thiết bị kiểm tra lại nhìn chủ nhân của chỉ số hormone cao vượt ngưỡng này ngồi ở trên ghế tò mỏ hỏi.
"Em ấy sẽ lo lắng, cậu tốt nhất kín miệng!" Du Tử Mặc nhìn Lăng Vũ trên mặt đều là hóng hớt cau mày.
Thấy Du Tử Mặc như vậy Lăng Vũ cũng chẳng còn cách nào nhún vai nói:"Mức độ chỉ số cao như thế này cậu chắc là có thể không?"
"Chỉ cần sử dụng thuốc liều cao hơn không phải là được rồi sao?" Du Tử Mặc nhàn nhạt nói. Nghe Du Tử Mặc thản nhiên nói được một câu như vậy Lăng Vũ liền không vui nổi giận nói:"Du Tử Mặc, cậu bị điên rồi à hả? Cậu có biết trước nay liều thuốc ức chế của cậu chính là loại cao nhất rồi không nếu còn tăng thêm cậu muốn chết sớm hả?"
"Tôi không sao cả, cậu cứ làm như tôi nói đi!" Du Tử Mặc đứng dậy không quan tâm Lăng Vũ đã tức đến mức nào rồi mà đi ra ngoài.
Nhìn Du Tử Mặc cứng đầu như vậy Lăng Vũ cũng không biết phải như thể nào chỉ có thể vò đầu mà bất lực, đều là alpha trội đương nhiên anh hiểu cảm giác khó chịu mà Du Tử Mặc phải trải qua khi kỳ nhạy cảm xảy ra.
Mấy ngày sau đó quả thực Du Tử Mặc không có về nhà cậu, Lam Anh ở trong phòng Du Tử Mặc nằm trên giường gọi video cho Du Tử Mặc nhưng mỗi lần anh chỉ nói chuyện một lúc liền viện cớ bận việc rồi tắt máy luôn. Tiểu Miêu Miêu ngồi ở bên cạnh cái đuôi nhỏ vì chủ nhân nó không vui nên cũng không ve vẩy nhiều mà chỉ lặng thinh đặt một bên ngoan ngoãn nhìn chủ nhân.
Liên tục mấy ngày sau đó Lam Anh liền từ gọi được vài ba phút cho Du Tử Mặc liền biến thành không liên lạc được, ban đầu cậu chỉ nghĩ là do Du Tử Mặc vướng công việc nên không nghe điện thoại được nhưng hai ngày sau đó vẫn như vậy cậu liền không thể ngồi yên được nữa lấy điện thoại với áo khoác đi ra khỏi nhà.
Giang Hân ở công ty vừa xử lý xong công việc đang chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, vừa xuống đến sảnh công ty liền bị một bóng dáng quen thuộc thu hút.
"Cậu Lam Anh?" Giang Hân lên tiếng nhìn Lam Anh mặc áo khoác mỏng đứng ở ngoài cửa công ty, Lam Anh cầm điện thoại đang băn khoăn suy nghĩ đột nhiên bị một người từ phía sau gọi tên liền có chút giật mình. Thấy là Giang Hân lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Lam Anh nhẹ nhàng thở ra như vậy Giang Hân có chút khó hiểu:"Cậu đến đây làm gì vậy? Chủ tịch mấy ngày nay đâu có đến công ty đâu?"
"Tử Mặc không đến công ty?" Không phải anh ấy nói công việc bận nên mới không ở nhà mình mà trở về nhà cho tiện đường đến công ty hơn sao? Lam Anh nghe Giang Hân nói như vậy liền lâm vào trầm tư. Thấy cậu như vậy Giang Hân liền nói:"Chủ tịch không được khỏe nên mấy ngày nay công việc đều do tôi xử lý, ngài ấy không nói với cậu sao?"
"Không khỏe? Sao lại như v.....?" Lam Anh nói chưa dứt câu thì liền nghe Giang Hân nói:"Sao cậu không đến nhà chủ tịch xem sao?"
"........" Nghe Giang Hân nói như vậy Lam Anh mới nhớ ra.
Đứng dưới tòa nhà Du Tử Mặc ở Lam Anh nhìn điện thoại hiển thị không liên lạc được mà nắm chặt lại sau đó tìm một tên liên lạc khác ấn gọi.
"Cậu Lam Anh, tôi nghe ạ?"
"Cậu chủ ạ? Tôi mấy ngày trước được cậu chủ cho nghỉ vài ngày nên hiện tại tôi đang ở quê không có nhà.......Không liên lạc được ạ? Cái này thì tôi không rõ lắm....!"
Lam Anh nghe cô nói như vậy dự cảm không tốt trong lòng càng mãnh liệt hơn, cậu qua loa nói cảm ơn sau đó liền tắt máy đi vào trong tòa nhà. May mắn lần trước được Du Tử Mặc làm cho một thẻ thông hành ở tháng máy rồi nếu không cậu chắc không thể đến được nhà của anh mất.
Trước cửa nhà, cậu vẫn hơi lưỡng lự nhưng nghĩ đến Tử Mặc ở bên trong không rõ sống chết như nào, cố gắng đưa tay ấn chuông đến mấy lần mới thấy bên trong có động tĩnh. Lúc cánh cửa kia mở ra Lam Anh thiếu chút nữa là bị hun đến ngột trong đống pheromone của người kia rồi. Cậu bịt mũi lại một tay vòng ra che gáy mình lại ngồi xụp xuống đất khó khăn thở.
"Tôi bảo cậu tối mới đến giờ này đến.....!?" Du Tử Mặc khó chịu mở cửa ra xung quanh người anh đều là pheromone không ngừng tỏa ra, đang nói nửa chừng thấy người ngồi dưới đất Du Tử Mặc liền khựng lại.
Lam Anh nghe tiếng Du Tử Mặc liền ngẩng đầu lên, vì pheromone nên lúc này trước mắt cậu đã có chút mờ mịt, trên mắt ngân ngấn nước hai bên má đều đỏ hồng lên. Nếu còn tiếp tục ở đây một omega như cậu chắc chắn sẽ bị pheromone trong kỳ nhạy cảm của Tử Mặc kích thích đến phát tình luôn. Nhìn Lam Anh khó chịu như vậy Du Tử Mặc nhịn lại cảm giác khó chịu cúi xuống bế Lam Anh lên đi vào trong nhà mình, được Du Tử Mặc bế lên cảm giác pheromone đã dịu đi, sự ỷ lại của omega đối với alpha, Lam Anh liền tựa vào người Du Tử Mặc cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình. Vào trong nhà Du Tử Mặc cẩn thận đem cậu nằm xuống ghế ngoài phòng khách sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cậu.
"Tử Mặc!" Lam Anh mở mắt ra mặc dù trong người vẫn có chút khó chịu vì vừa rồi đột nhiên chịu nhiều pheromone phả đến như vậy nhưng cậu biết cậu khó chịu một thì Tử Mặc lúc này khó chịu mười.
Du Tử Mặc nghe tiếng Lam Anh liền cúi xuống giọng nói có chút khàn đặc đáp lại cậu:"Anh ở đây!"
"Khó chịu lắm ạ? Tại sao không nói với em, tại sao lại giấu em tự chịu đựng một mình?" Lam Anh nắm lấy tay Du Tử Mặc nhẹ nhàng xoa nắn tay anh ánh mắt cũng rơm rớm nước mắt:"Những lần trước đều giấu em rồi như này đúng không?"