Làm Học Bá Trong Văn Niên Đại

Chương 9



Bởi vì Dương Từ cần một môi trường yên tĩnh để học, mặc dù anh có một không gian để anh có thể vào và học, nhưng hai người họ thỉnh thoảng lại lăn qua lộn lại, không chỉ làm ông bà đã lớn tuổi tức giận, Lưu Tiêm Mai và Dương Mộng Liên cũng phải chịu sự tức giận đó xem sắc mặt của ông bà.

Điều quên đề cập trước đây là Lưu Tiêm Mai và mẹ ruột của Dương Từ trông rất giống nhau, bà là phiên bản già và béo hơn của mẹ Dương Từ. Đó là lý do tại sao khi Dương Từ lần đầu tiên xuyên qua đây, anh đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lưu Tiêm Mai.

Mẹ của Dương Từ qua đời khi anh còn rất nhỏ, bị người cha cặn bã và bà nội đàn áp của anh hành hạ. Vì vậy khi lớn lên, mối quan hệ của anh với người thân rất thờ ơ, họ cho rằng anh là sói mắt trắng nhưng trong lòng anh rất căm ghét họ.

Lại thêm việc anh trông giống nguyên chủ, mẹ của hai bên cũng giống nhau. Dương gia đối xử với anh rất tốt, Dương Từ đã coi nơi này như là nhà của mình.

Dương Từ là một người tương đối bao che khuyết điểm, ai đối xử tốt với anh thì anh đối xử tốt lại. Anh không muốn gia đình yêu thương của mình phải chịu uỷ khuất, đồng thời anh cũng không muốn bị dằn vặt như thế này mãi.

Ngoài ra, Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình là nam nữ chính, mà gia đình của họ lại là những người thân cực phẩm trong tiểu thuyết. Dưới ánh hào quang mạnh mẽ của nam chính và nữ chính, thân là một cực phẩm rất dễ bị nam chính và nữ chính làm bia đỡ đạn trở thành pháo hôi.

Dương Từ rất hài lòng với cuộc sống và gia đình hiện tại, anh không muốn trở thành bia đỡ đạn. Vì anh cả Dương Lăng Húc ghét anh và chị dâu nữ chính trọng sinh cũng không thích họ, nên Dương Từ có thể theo ý của họ mà phân gia là được rồi.



Dù sao anh cũng không có ý định chiếm tiện nghi của bọn họ, Dương gia cũng không đến mức thiếu tiền ăn, hơn nữa trong tay anh còn có hệ thống Taobao. Thật ra, bây giờ nên phân gia thì tốt hơn, để tránh cho gia đình suốt ngày cứ gây chuyện.

Vì vậy, chiều nay khi Dương Từ trở về, nhìn thấy chị dâu cả và chị dâu hai đang tranh cãi chuyện phân gia, anh cũng không quay đầu bỏ đi như mấy lần trước, mà là dời một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống bên cạnh đó.

Anh ba cũng giống anh từ bên ngoài trở về nhướng mắt nhìn trong sân hỗn loạn, liền yên lặng ở lại với Dương Từ. Người anh thứ ba Dương Gia Hữu không thông minh như Dương Từ, tính cách trầm mặc và không thích nói chuyện. Ngày thường, anh ta luôn làm nhiều công việc đồng áng nhất, cũng là người kiếm được điểm lao động nhiều nhất và vất vả nhất trong Dương gia.

Sau khi vụ án kết thúc, Dương Từ bắt đầu làm việc chậm chạp. Ngoài việc rèn luyện sức khỏe, Dương Từ còn có thể giúp gia đình kiếm được một số điểm lao động bằng cách đi làm, có thể coi như một mũi tên bắn trúng hai con chim.

Tuy nhiên, do thân thể nguyên chủ thân vàng lá ngọc, một đôi tay trắng nõn còn non nớt hơn cả tay con gái. Lúc đầu, Dương Từ làm không được nhiều lắm, chỉ có thể theo anh ba làm một chút việc nhẹ, sau đó có rất nhiều việc đều làm không tốt, anh ba đành phải tranh thủ thời gian tới xem. dạy anh làm thế nào để làm cái này cái kia.

Bởi vì Dương Từ trước khi xuyên không luôn lớn lên ở thành phố và từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm qua công việc đồng áng. Khi lớn lên, anh bận rộn với việc học và không có thời gian để chạm vào những thứ này. Nếu không phải anh còn lưu giữ ký ức của nguyên chủ, anh nhất định sẽ trơ ra như cái gì cũng không hiểu.

Bởi vì hai ngày nay hai anh em tiếp xúc qua lại, hai ngày nay quan hệ giữa bọn họ hiển nhiên thân thiết hơn rất nhiều. Thấy anh ba cũng ở lại, Dương Từ vội vàng kéo chiếc ghế đến trước mặt anh ba.

Vì nền sân của Dương gia được lát bằng gạch, chiếc ghế mà Dương Từ đang ngồi có một chân bị hư. Khi Dương Từ kéo chiếc ghế đẩu tiến về phía anh ba, không chú ý một chút mà anh đã suýt ngã đập đầu. May mắn thay, đôi tay của anh ba dài và mạnh mẽ, anh ta đã vươn tay đỡ được Dương Từ, nên anh đã không làm trò hề trước mặt nhiều người như vậy.

Dương Từ thở phào nhẹ nhõm sau khi ngồi vững, sau đó mỉm cười và ngồi cạnh anh ba. Anh ba thấy anh lúc này còn có tâm tình cười, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trên mặt vô biểu tình lúc này cũng nở một nụ cười.

Tô Ấu Đình đang cùng bà nội tranh cãi, đột nhiên nhìn thấy hai anh em cười nói đùa giỡn, cô lập tức cảm thấy khó chịu. Cô liếc nhìn đứa em dâu ở bên cạnh, Điền Kiều Kiều lập tức nói với bà nội đang ở trước mặt: "Bà nội, không phải chúng con bất hiếu, nhất quyết đòi phân gia. Mà là bà nội nhìn xem sân nhà của chúng ta sống chung nhiều người chật chội như vậy, trong nhà còn có hai người chú chưa lập gia đình, nên lúc chị dâu cả và con phơi quần áo rất không tiện ".

Nói đến đây, Điền Kiều Kiều liếc nhìn Dương Từ đầy bất mãn và khó chịu, rồi tiếp tục nói với bà: "Thay vì để gia đình cứ ầm ỉ ồn ào thế này mà làm mất đi tình cảm của mọi người, tốt hơn hết là nhân cơ hội hiện tại chúng ta phân gia đi. Bây giờ chị dâu cả đã sinh con, trước mắt vợ chồng con cũng muốn có con. Gia đình càng đông người thì mâu thuẫn càng nảy sinh. Hơn nữa chú ba liền phải xem mắt con gái rồi, phân gia hai nhà chúng con ra trước để nhường chỗ cho nó."



Sân trước của Dương gia có một phòng bếp lò, một phòng tắm đơn giản, một gian phòng chứa đồ linh tinh, tổng cộng có năm gian nhà. Trong số đó, hai vợ chồng Dương Mãn Thương ở chung phòng, Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình ở chung phòng, Dương Quốc Hữu và Điền Kiều Kiều ở chung phòng, Dương Từ chiếm phòng nhỏ nhất, phòng còn lại được ngăn cách bằng tấm gỗ, hiện tại là lão tam và Dương Mộng Liên ở.

Sau khi đứa con thứ ba cưới vợ, Dương Mộng Liên chỉ có thể ở chung phòng với Dương Từ. Phòng của Dương Từ là phòng nhỏ nhất trong nhà, không có cách nào dùng tấm gỗ ngăn lại như bây giờ. Cho dù sau này Dương Từ thường xuyên đi học bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng trở về hai chị em ở cùng cũng không tiện.

Hơn nữa, Tô Ấu Đình vẫn có kế hoạch tiếp tục sinh con, Điền Kiều Kiều và chồng cô cũng có kế hoạch sinh con. Bây giờ con cái còn nhỏ vẫn có thể sống chung với cha mẹ, nhưng khi chúng lớn lên rồi thì sao, cũng sẽ không tránh khỏi việc phải phân gia.

Dù sao sớm muộn gì gia đình cũng sẽ phân gia, thay vì việc cãi vã hàng ngày, tốt hơn hết là nên phân gia sớm hơn. Vì vậy, khi họ tranh cãi về việc phân gia trong vài ngày này, Tô Ấu Đình và Điền Kiều Kiều bắt đầu lấy chuyện về ngôi nhà mà làm ầm ỉ.

Đương nhiên, bà cũng biết trong nhà có rất ít phòng ở, nhưng bà biết thì biết chứ bà không muốn buông tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn cháu trai cả và cháu trai thứ hai, "Lúc đầu khi hai ngươi kết hôn, bất kể là cha mẹ hay em ruột của các người, họ đều bỏ công bỏ sức ra. Không có đạo lý gì mà cả gia đình đều trả giá cho các ngươi xong cả, vậy mà khi em trai em gái các ngươi chưa lớn, các ngươi cũng không quan tâm đến liền bỏ rơi chúng."

Nghe vậy, Dương Lăng Húc lập tức nói: "Chúng ta phân gia cũng là người một nhà. Dù là em trai hay em gái kết hôn, anh trai con đây cũng sẽ cố gắng hết sức. Không chỉ vậy, khi bố mẹ con già đi, con cũng sẵn lòng phụng dưỡng".

Bà cụ nghe thấy vậy suýt nữa thì bật cười, bà nhặt chiếc chổi lông gà lên ném qua. Bà từng là a hoàn của tiểu thư gia đình địa chủ, từng học với tiểu thư vài quyển sách, cũng biết không ít đạo lý.

Bà nhìn cháu trai cả Dương Lăng Húc, cảm thấy hắn có vợ quên mẹ nên không khỏi chỉ vào mũi hắn nói: "Ngươi nói cái gì mà con cũng sẵn lòng, đây là vấn đề mà ngươi có sẵn lòng hay không sao? Cha mẹ ngươi đã vất vả nuôi nấng ngươi đến lớn, từ nhỏ đến lớn có bao giờ đối xử tệ bạc với ngươi không? Nếu họ đối xử tệ bạc với ngươi, hà khắc với ngươi rồi, ngươi nói như vậy ta tuyệt đối sẽ không nói bất cứ lời gì, thậm chí sẽ chủ động cho ngươi phân gia. Nhưng... ngươi xem ngươi xem ngươi đang nói cái gì đó, ngươi dù có thương vợ đến đâu có nghe lời vợ đến đâu cũng được, nhưng ngươi nha, làm người không được quên cội nguồn, không được vong ân phụ nghĩa..."

Khi Dương Lăng Húc nói điều đó, hắn không nghĩ nhiều về điều đó, nghe những lời bà nội nói, hắn không thể không nhìn cha mẹ mình, thấy rằng đôi mắt của Lưu Tiêm Mai đã đỏ hoe. Những năm trước ai cũng sống khổ sở cả, nhưng bản thân Lưu Tiêm Mai có vất vả đến đâu cũng chưa bao giờ để con của mình khổ cả.

Khi ba đứa con đầu lòng chào đời nạn đói xảy ra, Lưu Tiêm Mai phải chịu đủ mọi cực khổ, bà vẫn ráng nuôi mấy đứa con ăn học.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy hai người con trai lớn tranh cãi về việc phân gia để làm hài lòng con dâu, với tư cách là một người mẹ Lưu Tiêm Mai trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Bà biết rằng mình chỉ là một người chân lấm tay bùn không biết gì ngoài thói vũ phu, con trai và con dâu bà nhất định là coi thường người mẹ như bà.



Điều này thực sự không phải là do Lưu Tiêm Mai suy nghĩ quá nhiều, trước khi hai cô con dâu còn chưa gả đến, bà đã từng đưa con dâu đến thị trấn để mua quần áo. Tô Ấu Đình không chỉ một lần chán ghét con mắt quê mùa của bà, Điền Kiều Kiều cũng không vui khi bà theo cô về gia đình của cô trong trấn, Lưu Tiêm Mai chưa bao giờ nói với gia đình về những điều này.

Lúc này nhìn con trai dốc lòng bảo vệ con dâu, Lưu Tiêm Mai không biết vì sao đột nhiên nhớ tới, nhất thời cảm thấy khó chịu khó tả.

Thấy vậy, Dương Từ vội vàng chạy tới, vốn dĩ muốn thuyết phục Lưu Tiêm Mai phân gia. Ngay cả khi Dương Lăng Húc bọn không cung cấp cho cha mẹ dưỡng lão, không phải là vẫn còn anh, anh ba và chị hai sao?

Nhưng anh và Lưu Tiêm Mai có cách nhìn khác nhau, cho dù Lưu Tiêm Mai có phần thiên vị Dương Từ hơn, nhưng những đứa trẻ của Dương gia đều là máu mủ ruột thịt của bà, chúng được bà nuôi nấng từng chút một. Cho nên người khác không hiểu được tâm trạng của bà, tận mắt nhìn thấy một gia đình đang yên ổn lại càng ngày càng trở nên xa lạ, không thể nghi ngờ đối với bà giống như là cắt da cắt thịt bà vậy.

Dương Quốc Hữu không sợ khuôn mặt lạnh lùng của Dương Mãn Thương, nhưng anh ta sợ những giọt nước mắt của Lưu Tiêm Mai. Ngay khi Điền Kiều Kiều nhìn thấy mẹ chồng khóc, cô biết ngay rằng có điều gì đó không ổn. Cô thực sự hiểu quá rõ người đàn ông của mình, anh ta không nỡ để cô bị uỷ khuất cũng không nở để mẹ mình buồn.

Lý do tại sao Dương Quốc Hữu giải ngũ trở về nhà cũng là vì Lưu Tiêm Mai lo lắng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với anh ta. Để trấn an mẹ mình, Dương Quốc Hữu đã từ bỏ tương lai tươi sáng của mình và quay trở lại. Mặc dù công việc hiện tại không tốt như trước, nhưng anh ta vẫn luôn chịu khuất phục trước mẹ, đồng thời cũng cố gắng hiếu thảo hơn ở nhà.

Quả nhiên, khi nhìn thấy Lưu Tiêm Mai khóc, Dương Quốc Hữu cau mày nói với Lưu Tiêm Mai: "Mẹ, mẹ đừng buồn, con không phân gia nữa. Mẹ để anh cả và chị dâu phân gia đi. Về phần dưỡng lão của ông bà và cha mẹ, cha mẹ cũng đừng lo lắng con nhất định sẽ phụng dưỡng cha mẹ."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv