Chúc Na ngồi trong tiệm KFC, cô ăn hamburger một cách máy móc, mỗi lần tâm trạng không tốt cô đều thích ăn thức ăn nhiều calo, như thế sẽ làm cô cảm thấy vui vẻ nhưng không biết tại sao lần này ăn vào lại giống như đang nhai sáp trong miệng vậy, trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại cảnh tượng vừa rồi.
"Ánh mắt mà giảng viên hướng dẫn nhìn cô có phải là dê dê không? Ông ta có thừa lúc cô mất tập trung, định nhìn lén hình dạng áo lót in trên áo sơ mi của cô không?"
"Ngày mai hẵng quay lại, tâm trạng cô không ổn định, nếu những lần sau còn như vậy thì không cần quay lại gặp tôi nữa".
Cô vừa nhai bánh hamburger trong miệng vừa chảy nước mắt, cuối cùng cô không thể nào tiếp tục được nữa, bỏ miếng hamburger xuống lấy khăn tay lau gương mặt đang khóc huhu của mình, chắc chắn bây giờ cô rất xấu, lớp trang điểm buổi sáng chắc đã trôi hết rồi.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng chịu ấm ức như vậy, gia đình cô có tiền vì thế cô luôn được học ở những trường quý tộc, ở trường giáo viên cực kì quan tâm cô, đến khi lên đại học, cô cũng có thành tích xuất sắc, mỗi môn đều vượt qua điểm tiêu chuẩn, cũng chính vì thế cô mới được cục cảnh sát tuyển dụng, bố mẹ đều tự hào vì cô trở thành công chức, cô cũng tự nhiên trở thành đối tượng "con nhà người ta" trong mắt bạn bè và họ hàng.
Một người luôn là ngôi sao sáng như cô, lần đầu tiên bị người ta chế giễu thành bộ dạng như vậy.
Đặc biệt bây giờ khi nghĩ đến biểu cảm đáng khinh của Tả Oanh, nàng nhìn cô nở nụ cười chế nhạo, không để cô vào mắt, tự mình ngâm nga giai điệu, nàng vẫn là một tên tội phạm giết người, cô bây giờ có chút hận cái phán quyết kia, cái loại người này tại sao không nhận án tử hình? Tại sao còn chưa chết đi!
"Nên chết đi..."
Chúc Na lau khô nước mắt, sau đó nhìn miếng bánh trên đĩa, cầm túi rời đi.
Về tới nhà, chào đón cô là căn phòng tối om, đèn cũng không muốn mở cô trực tiếp đi tới trước vài bước ngã thẳng xuống sofa.
"Haizzz."
Mỗi tối về đến nhà đều là một mình, đã rất lâu cô không có yêu đương rồi, lúc trước ở đại học cũng có yêu đương vài lần, nếu sau này cô chết thì cũng có người đi cùng. Có lẽ cô muốn yêu đương? Tìm một soái ca nào đấy thân mật để giải tỏa áp lực công việc. Nhưng hiện nay công việc vẫn chưa ổn định, chỉ cần cô qua kì sát hạch có lẽ mọi việc sẽ thuận lợi hơn, cô nhìn lên trần nhà, vừa nghĩ vừa quấn quấn lọn tóc trong tay.
"Cô suy nghĩ gì về hung thủ?"
Cô nhớ tới câu hỏi của Tả Oanh, cũng bởi vì câu hỏi đó mà cô bị sỉ nhục, nhưng 'phi tang xác' là cách giải thích tốt nhất còn gì, nếu không thì tại sao lại phải nấu chín xác chứ? Đến đầu cũng không giữ lại, hung thủ chính là không muốn để cảnh sát phát hiện ra danh tính của nạn nhân.
"Lẽ nào còn có cách giải thích khác sao?"
Chúc Na đột nhiên ngồi dậy, vò vò tóc suy nghĩ, sau đó đứng dậy đi vào phòng làm việc, cô xem lại những hồ sơ vụ án trước kia nhưng không có một án kiện nào giống như vậy cả, đều là những vụ án giết người bình thường, cuối cùng thì động cơ gây án đằng sau việc giết người nấu xác đó là gì? Hình như cô đã quên mất điều này, nếu đã không muốn người khác phát hiện danh tính nạn nhân, thậm chí còn bỏ cả đầu, vậy thì tại sao lại bỏ túi đen ở nhà vệ sinh trường học? Theo logic thì không phải tỷ lệ bị phát hiện càng cao hơn sao?
Sau khi xem mấy tập hồ sơ cũng không tìm được thứ mình muốn, cô ngồi trên sofa cắn móng tay, bên ngoài là tiếng ồn ào của thành phố náo nhiệt, ánh sáng từ đèn neon xuyên qua cửa kính vào phòng khách.
Vụ án này còn thiếu mất một vài manh mối mà manh mối đó chỉ có thể tìm được ở trên người Tả Oanh.
[Cộp cộp cộp]
"Hừm."
Sáng sớm, lại là tiếng giày cao gót, Tả Oanh nằm trên giường không ngẩng đầu cũng biết là ai tới, hơn nữa nàng đang đọc tới hồi gay cấn cũng không buồn biết người đến là ai.
"Giáo sư Tả Oanh, tôi muốn nói chuyện với cô".
[Xoạt xoạt] Tiếng lật sách, Tả Oanh không hề để ý tới đối phương.
Chúc Na chầm chậm siết chặt tay thành nắm đấm, cô phải bình tĩnh, đối với người như Tả Oanh nên mềm mỏng, đối phương ăn mềm không ăn cứng, dùng cứng đối cứng chỉ làm cô rơi vào tình huống khó khăn hơn.
"Giáo sư Tả Oanh~~~~"
Tại sao bản thân lại giống như gái gọi đi lấy lòng tên khốn này vậy! Khi Chúc Na nói ra những lời này, trong lòng cô đồng thời cũng khinh thường bản thân mình.
"......"
Âm thanh này quả nhiên có tác dụng, Tả Oanh rời mắt khỏi sách, tò mò nhìn Chúc Na.
"Tôi muốn cùng cô nói về vụ án ngày hôm qua----"
"Ở đây chán quá, nếu không cô kể chuyện cười cho tôi nghe đi."
Chúc Na vừa nói xong, Tả Oanh đặt quyển sách xuống, tháo kính ra, một tay ôm đầu cười nhìn cô.
Edit: Mặc
Beta: Bò Quon