Trong tình trạng mà đồn cảnh sát không có thêm bất kỳ manh mối nào về vụ án, họ không còn cách nào khác ngoài nghe theo ý kiến của Tả Oanh, họ tiến hành điều tra tất cả giảng viên và sinh viên có thành tích xuất sắc của đại học Hoàn Dương. Qua hai ngày điều tra nghiêm túc đã phát hiện hai đối tượng tình nghi, vụ án vẫn đang có tiến triển.
"Lạch cạch."
Chúc Na gõ bàn phím nhập thông tin của nghi phạm vào hồ sơ, cô vừa nhập vừa xem thông tin của hai người này, cô luôn cảm thấy không nên đưa ra kết luận sớm như vậy.
Hai nghi phạm lần lượt là giảng viên và sinh viên, giảng viên tên là Điền Thanh Chấn, đã từng có kinh nghiệm y học, là giáo sư Khoa sinh học của Đại học Hoàn Dương, khi cảnh sát thẩm vấn, lời khai trước sau không đồng nhất nên bị liệt vào đối tượng tình nghi. Sinh viên là Hoàng Dương – thuộc Khoa vật lý của đại học Hoàn Dương, là người yêu cũ của Dương Văn Tĩnh, anh ta trốn rất kĩ, mối quan hệ với Dương Văn Tĩnh có rất ít người biết, anh ta bị phát hiện là do bị bạn tốt cùng trường báo cảnh sát.
"Tiểu Na!"
Khi Chúc Na đang cầm tài liệu trầm tư thì bị vỗ vào vai, cô quay đầu thấy Lưu Hạo đang cầm tập văn kiện nhìn cô.
"Sao thế?"
"Chút nữa, sau khi tan ca em có muốn đi ăn tối không?"
"Ăn tối?" Chúc Na ngớ người, nghĩ tới lúc nữa cô phải đi tìm Tả Oanh bàn về vụ án liền nói: "Không được, các anh đi đi, tan ca tôi còn có việc."
"A, tôi biết rồi, gần đây cô yêu đương rồi hả? Thời gian gần đây vừa tan làm là cô đã vội vã chuồn rồi."
"Không có! Anh nói vớ vẩn gì thế?" Chúc Na đột nhiên nghĩ tới cảnh Tả Oanh dựa vào tấm kính nháy mắt với mình, mặt chợt đỏ bừng.
"Haha, không chọc cô nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm chút, tôi đi đây."
"Được."
Sau khi kết thúc công việc của một ngày, Chúc Na photo tài liệu, liền đi tới phòng giam.
Trong đầu cô vẫn còn một câu hỏi liên quan tới vụ án gϊếŧ người nấu xác, lẽ nào lời Tả Oanh nói đúng hoàn toàn sao?
Nếu hung thủ làm như vậy thì rất dễ bị tìm thấy, các cô chỉ cần tìm một tên sát nhân biếи ŧɦái có mối hận sâu sắc với nữ sinh này là được rồi.
Tại sao không thể là một kẻ gϊếŧ người đơn thuần? Với hung thủ mà nói, ngẫu nhiên gϊếŧ một con mồi cũng không có nghĩa là hung thủ nảy sinh tình cảm với con mồi.
Chúc Na nghĩ vậy, cô tới phòng giam lúc nào không hay, cảnh vệ ở của nhìn thấy cô, gật gật đầu mở cửa cho cô đi vào.
Đi tới trước tấm kính quen thuộc, Tả Oanh đang nằm sấp trên mặt đất chống đẩy, nàng liếc thấy đôi chân ở ngoài tấm kính liền ngồi lên ngẩng đầu nhìn người kia.
"Hai ngày không gặp, nhớ tôi rồi?"
"...Giáo sư, vụ án có tiến triển."
"Ồ." Tả Oanh đứng dậy, vỗ vỗ mông, đi tới trước khay đồ ăn, "Đem tài liệu đẩy vào đây cho tôi xem."
"Vâng."
Chúc Na đi tới trước khay đồ ăn, khi cô đẩy tài liệu vào thì Tả Oanh nhanh tay nhanh mắt nắm lấy tay Chúc Na, hành động đột ngột đã dọa Chúc Na, khiến kêu lên một tiếng.
"A!"
"Ai ya, đừng sợ như vậy chứ, tôi cũng đâu có ăn thịt người, chỉ là muốn sờ tay cô tí thôi." Tả Oanh xoa xoa tay Chúc Na một tí rồi buông ra, khi nàng rút tay về còn liếʍ đầu ngón tay giống như ngón tay nàng có dính đường vậy.
"........"
Lần đầu tiên Chúc Na tiếp xúc với người to gan làm bậy như này, người kia lại có thể trực tiếp ở trước mặt cô giở trò lưu manh! Nếu Tả Oanh mà là nam, tối nay về nhà cô sẽ dùng thuốc khử trùng để rửa tay nhưng Tả Oanh lại là nữ, tuy hành động có thô tục nhưng không biết tại sao trong lòng Chúc Na có chút cảm giác khác lạ.
"Tả Oanh... giáo..., giáo sư, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô."
"Hỏi đi."
Dáng vẻ Tả Oanh đeo kính nghiêm túc xem tài liệu thật sự rất đẹp, nàng thích buộc tóc cao, cả người nàng toát lên khí chất hào kiệt.
"Giả sử hung thủ đã ăn thi thể, lúc trước cô nói tìm tên sát nhân biếи ŧɦái có mối hận sâu sắc với nữ sinh là được, lẽ nào hung thủ không chỉ là một kẻ gϊếŧ người đơn thuần? Hắn có thể là không có cảm xúc đặc biệt gì đối với nạn nhân." Chúc Na nhìn Tả Oanh nói.
"Trong tình hình giáo dục hiện nay thì việc xuất hiện sát nhân như cô nói là tương đối ít, hầu hết những người tiếp nhận nền giáo dục hiện đại thì sự đồng cảm đối với đồng loại khá lớn, thường sẽ không ăn thi thể."
Tả Oanh tháo kính xuống, nhìn Chúc Na ở bên ngoài tấm kính nói:
"Giáo dục mà tôi nói đến, chính là từng học lớp một cũng được tính, trải nghiệm cuộc sống tập thể, giao tiếp xã hội bình thường, cũng tính là một loại giáo dục, ở đây nên được gọi là giáo dục giác ngộ.
"Nếu vậy, chả lẽ hung thủ phạm tội một cách ngẫu nhiên." Chúc Na ngồi trên ghế, một tay chống cằm nhìn Tả Oanh.
"Có thể xử lý thi thể tỉ mỉ như vậy, cắt, sắp xếp ngay ngắn, cho thấy tên hung thủ này có ý với nạn nhân. Thực tế, mỗi một tên sát nhân đều rất coi trọng thi thể đầu tiên mà hắn sát hại trong đời, trong một số tình huống đặc biệt thì bọn họ đáng để tin." Tả Oanh đem tài liệu đã xem xong đặt vào khay đồ ăn rồi đẩy ra ngoài.
"Vậy, cô đối với hơn hai mươi người mà cô bắn chết cũng là có tình cảm như vậy sao?"
"Haha, đương nhiên, tôi đặc biệt xem trọng những người có quan hệ với tôi nha." Khi Tả Oanh nói câu này, tay đặt trên tấm kính nhìn chằm chằm Chúc Na, Chúc Na có chút không chịu nổi cái ánh mắt này liền quay đi chỗ khác.
"Cô tên là gì?"
Một lúc sau, Tả Oanh hỏi như vậy, lúc này Chúc Na mới hoàn hồn, cô luôn tới tìm Tả Oanh, trên thực tế Tả Oanh vẫn chưa biết cô tên gì, Tả Oanh luôn gọi cô là "cô bé".
"Chúc, Chúc Na (ZhuNa)"
"Zhu nào?"
"Chúc (Zhu) trong chúc phúc (Zhufu)."
Tả Oanh gật gật đầu, mím môi, nàng cảm thấy thời gian mà mình dành cho cô gái này hơi nhiều, đây là việc từ trước tới nay chưa từng có, hoặc là bởi vì bây giờ nàng đang ở trong trại giam cũng không có việc gì làm, cô gái này đã trở thành người duy nhất mà nàng có thể nói chuyện.
"Cô đọc xong hồ sơ rồi, có ý kiến gì không? Hung thủ thật sự là một trong hai người này sao?" Chúc Na hỏi.
"Nếu ngày mai cô có thể đem hai người này tới gặp tôi, tôi có thể cho cô một câu trả lời chính xác."
Edit: Mặc
Beta: Bò Quon