Lâm Hạ sau khi mở cửa nhìn thấy người đứng trước cửa là anh, cô liền vội vàng đóng cửa lại, nhưng mũi giày da của anh đã nhanh chóng giữ được cánh cửa, bàn tay gầy nhỏ của cô cũng không đủ sức để đóng chặt cửa vào, cuối cùng cô đành phải thỏa hiệp để anh bước vào trong căn phòng.
Tang Kiệt nhìn căn phòng nhỏ, chỉ có duy
Nhất một chút ít đồ, trang phục cô mang đến nơi này cũng không nhiều là mấy, chỉ là những bộ quần áo đơn giản, có chút rộng rãi. Tang Kiệt cũng nhẹ nhàng nhìn theo bóng lưng cô đi đến phòng bếp, tiếp tục ngồi ăn bữa cơm chiều của mình. Chỉ đơn giản một bát cơm, một bát canh và một ít rau củ, và một quả trứng luộc.
Nhưng dường như cô ăn không được ngon miệng cho lắm. Khi chỉ mới ăn được vài miếng cơm, cô lại nhanh chóng đặt bát đũa lại sau đó chạy thật nhanh về phía nhà tắm. Từng tiếng nôn ọe của cô khiến lòng Tang Kiệt càng trở lên rối rắm. Anh nhanh chóng rót một cốc nước lọc sau đó tiến gần đến phía cô, xoa lưng cho cô sau đó giúp cô lấy khăn lau đi những giọt nước mắt vương trên khóe mi.
Khi cơn buồn nôn không còn cuộn trào lên nữa, Lâm Hạ nhẹ nhàng đứng dậy bước ra phía bàn ăn của mình, cố gắng không ăn miếng trứng luộc kia nữa, chỉ nhẹ nhàng cố gắng nuốt từng miếng cơm trắng một.
Cô đã bắt đầu nghén, không những thế còn là nghén quá nặng, cô chỉ có thể ăn cơm, nhưng cũng chỉ được vài miếng lại bắt đầu nôn ói, khiến những chất dinh dưỡng cô nạp vào người chẳng còn mấy đơn vị thức ăn nữa.
Sau lần thứ hai bước chân ra khỏi nhà tắm, cô mệt mỏi ngồi ở phía cuối góc ghế sô pha thở một cách mệt nhọc. Cô đã không nạp được tý chất dinh dưỡng nào nữa rồi. Sự bất lực cũng thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt cô. Đến cơm trắng thôi cô còn nghén như vậy bảo sao cơ thể cô lại mỏng manh như bây giờ.
Trước đây Tang Kiệt thích nhất là nắm bàn tay cô kéo cô đi dạo trên đường phố, nhưng hiện tại khi anh nhìn vào đôi bàn tay của cô, ngón tay dài nhưng lại khô quắt đến hiện từng đốt xương do không nạp đủ dưỡng chất. Cô như vậy, anh sao có thể yên tâm được nữa đây. Một tháng trước anh không gặp cô, đến khi anh gặp cô cùng người đàn ông kia anh cũng đã cảm nhận được cô gầy đi rồi, nhưng hiện tại anh nên dùng từ là khô héo mất rồi. Anh không biết cơn nôn nghén của cô lại dã man đến như vậy, nhưng nếu như vậy không thể tiếp thêm chất dinh dưỡng thì cả cơ thể cô và cả đứa bé đều không thể chịu đựng được nữa.
- Lâm Hạ, anh đưa em về nhà được không? Anh xin lỗi, anh sai rồi, anh thực sự ân hận, khi đó, anh không nên làm như vậy, anh nên bảo vệ em.
Lại là một câu xin lỗi.
Đây là câu xin lỗi lần thứ ba của anh rồi, nhưng những câu nói xin lỗi của anh dưỡng như không thoát khỏi sự ích kỷ của chính mình. Anh xin lỗi thì có thể bù đắp được sự chết tâm của cô không? Điều đó là không thể.
Đối mặt với câu nói của anh, Lâm Hạ vẫn im lặng.
Tang Kiệt biết có lẽ lần này cô quyết tâm hận anh rồi. Vậy anh phải làm sao mới có thể khiến cô có thể tha thứ cho chính mình được. Anh ngồi xuống cạnh cô. Nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay nhỏ của cô nắm chặt vào trong bàn tay mình rồi nhẹ nhàng hôn xuống tay cô.
- Lâm Hạ, em có thể hận anh, trách móc anh, thậm chí đánh anh đi có được không, chỉ cần trong lòng em còn khó chịu, có thể phát tiết ra với anh được không, đừng giữ trong lòng như thế, anh tuyệt đối không hé răng một lời kêu đau. Được không?
Ánh mắt Lâm Hạ nhìn anh vẫn như cũ, hờ hững mà không còn tiêu cự gì.
- Em đừng như vậy có được không? Chúng ta cùng nhau trở về anh sẽ nấu cho em những món em thích ăn nhất, anh sẽ tìm rất nhiều món ăn khiến em dễ ăn không còn nôn nghén nữa, được không, nơi này có chút tối thiếu ánh sáng mặt trời, đối với người mang thai như em thực sự không tốt.
Lời này của Tang Kiệt nói ra khiến ánh mắt Lâm Hạ có chút giao động.
- Vì sao anh biết tôi mang thai.
- Lâm Hạ, là Hà Dĩ Lãng nói với tôi khi đó hắn ra không hề chạm vào em, em đừng lo sợ nữa có được không?
- Tôi không hề lo sợ, cả thế giới đều có thể nhìn rõ cơ thể tôi, tôi không hề lo sợ một người đàn ông chạm vào mình.
- Lâm Hạ, anh sẽ không để tâm chuyện đó, chuyện đó là do anh sai, do anh bảo vệ em không tốt, em đừng tự dằn vặt bản thân mình, hiện tại chỉ cần tâm trạng em tốt, cố gắng ăn thật nhiều để tốt cho thai nhi được không?
Cô lại nhìn anh thêm một lần nữa. Cô mỉm cười với anh, nụ cười có niềm vui nhưng lại tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
- Bác sỹ nói với tôi, có thể đứa trẻ sẽ phát triển không tốt. Sau hôm đó trở về, tôi đã sốt rất cao, cũng sử dụng rất nhiều loại thuốc. Nhưng khi bác sỹ nói với tôi chuyện tôi mang thai tôi lại hoang mang hoảng sợ bởi chính tôi cũng không biết đứa trẻ này rốt cuộc là con của ai. Tôi nói với bà ấy tôi đã dùng qua những loại thuốc này, bà ấy bảo vậy đứa trể này lành ít dữ nhiều, nếu tôi muốn bỏ đứa trẻ đi thì nên quyết định sớm một chút. Nhưng tôi thực sự không làm được điều đó, tôi không đủ nhẫn tâm, bác sỹ lại nói với tôi, vậy chờ đến tuần thứ mười khi đó có thể làm kiểm tra toàn diện sau đó mới quyết định giữ hay bỏ cũng vẫn được. Năm năm trước tôi cũng từng mất đi một đứa trẻ, đều là do tôi không tốt, nên tôi bị trừng phạt. Vậy nên hiện tại khi biết có đứa nhỏ rồi, tôi dã rất cố gắng, mỗi bữa tôi ăn nhiều thêm một chút, nhưng chính bản thân tôi cũng không biết rằng tại sao tôi chỉ cần ăn vào liền ói ra khỏi ruột. Tôi thậm chí không hề tiếc tiền, chỉ cần muốn ăn tôi liền mua về tất cả, nhưng tôi không ăn được. Anh có biết tôi cảm thấy bất lực như nào không, tôi sợ bản thân tôi lại không giữ được đứa bé một lần nữa.
- Lâm Hạ, Lâm Hạ, em đừng nói nữa, tin tưởng anh được không, em nhất định sẽ giữ được đứa bé.
Lâm Hạ lúc này chẳng hề nghe được tiếng nói của anh, chỉ gục đầu xuống gối khóc một cách nức nở. Cô thật xấu xa, cô không hề đủ bản lĩnh để bảo vệ một đứa trẻ.
Tiếng khóc của Lâm Hạ lại càng khiến cho Tang Kiệt đau khổ nhiều hơn, anh vốn dĩ không hề biết được mọi tâm tình Lâm Hạ giấu giếm trong lòng bấy lâu nay. Anh vốn chỉ nghĩ rằng cô yêu anh, vậy nên sẽ chấp nhận mối quan hệ hỗn loạn của gia đình anh, cũng chấp nhận ở bên cạnh anh cho dù điều gì sảy ra đi chăng nữa.
Nhưng hiện tại anh chỉ có thể bất lực ôm cô vào lòng, âm thầm rơi xuống vai cô những giọt nước mắt của sự ân hận.
Hai người đều im lặng trong bóng tối một hồi lâu cho đến khi Lâm Hạ không còn những tiếng nức nở của nỗi đau nữa, thay vào đó là đôi mắt nhắm nghiền và hơi thở ổn định, Tang Kiệt nhẹ nhàng ôm cô lên chiếc giường nhỏ nơi góc phòng, nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn dấp vào nước ấm sau đó lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, cuối cùng vẫn không nhịn được thở dài trong đêm đen.