- Thực sự rất xin lỗi bác. Cháu nhất định sẽ tìm cô ấy về, cho cô ấy công đạo và một lời giải thích.
- Tôi biết ba cậu mất đi, tâm trạng cậu buồn phiền, Lâm Hạ chắc cũng vậy, tôi cũng mong cả hai người dừng lại suy nghĩ thật kỹ. Nếu quả thật không hợp nhau vậy hai người đừng ở bên nhau nữa. Tình yêu cần một là yêu hai là sự thấu hiểu, cuộc sống của cậu quá lạnh lùng và tàn bạo, Lâm Hạ, không hợp với cậu đâu.
- Tuyệt đối không phải như vậy. Cháu sẽ không bao giờ buông tay cô ấy.
Tang Kiệt sau khi dời đi liền báo cho Lâm Ngạn làm thủ tục xin lỗi và bồi thường cho ba Lâm, sau đó nhanh chóng báo lại tất cả với phía cảnh sát để truy tìm tung tích của người đàn ông tên Trương Kiêm Tân kia. Ông ta nên nhận hình phạt thích đáng cho những việc mà mình đã làm.
Tìm kiếm người đàn ông đó đối với Tang Kiệt là điều dễ dàng, chỉ có riêng điều mà Tang Kiệt cảm thấy khó khăn đó chính là tìm về Lâm Hạ.
Ông bà Lâm được Lâm Ngạn đưa trở về căn nhà nhỏ của mình, cũng bắt đầu tìm cách liên lạc với Lâm Hạ, chỉ là, có lẽ những lời nói của của mẹ Lâm ngày hôm đó đã khiến cô tổn thương sâu nặng. Mẹ Lâm gọi điện cho Lộ Phỉ Phỉ cũng chỉ nhận được một lời nói lạnh lẽo, cô thời gian qua cũng không tìm được Lâm Hạ.
Thời gian vừa qua mới chỉ vỏn vẹn hai tuần, nhưng trong hai tuần này, chỉ mình tâm tư Lâm Hạ là tổn thương nhiều nhất. Tang Kiệt đến bây giờ mới hiểu được nỗi sợ trong lòng minh. Anh càng ngày càng lo lắng cho Lâm Hạ nhiều hơn. Đêm hôm đó ánh mắt cô nhìn anh cầu xin anh đến tuyệt vọng. Cô chỉ mong anh có thể nghe cô nói thêm một lời, nhưng anh thậm chí đến gặp còn không muốn gặp anh đến một lần.
Tìm cô dường như càng trở lên không có cả một tia hi vọng.
Ở vùng đất mới này, ban đầu Lâm Hạ thuê một phòng trọ nhỏ, sau đó đến nông trường của bác Trưởng thôn xin việc làm, nhìn có gái nhỏ bé cùng làn da trắng, ông thật không thể nghĩ được rằng cô lại có thể chấp nhận làm công việc nặng nhọc này. Ông thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hơn nữa lại còn có một niềm yêu thích với mấy đứa trẻ con trong thôn, thậm chí còn tốt với tất cả mọi người, điều này đã khiến thôn dân yêu quý cô hơn tất cả.
Cô dậy mọi người đọc chữ, viết chữ, thậm chí còn hướng dẫn dân làng đăng kí kiểm định chất lượng nho để có thể thu được giá bán cao hơn nhiều so với việc bán cho lái buôn những năm trước, Lâm Hạ ở đây vài tháng giống như nơi này được khai hoang ra khỏi bể khổ.
Nhờ sự giúp đỡ của cô, trưởng thôn liền dặn dò cháu trai mình là Phúc Lâm, dọn dẹp ăn nhà gỗ ở gần nông trường, cho cô có một nơi ở ổn định cho cuộc sống ở nơi này. Căn nhà đơn sơ mộc mạc, nhưng Lâm Hạ lại cảm thấy ấm áp vô cùng. Trước hiên nhà có một chiếc xích đu nhỏ, một chiếc bàn nhỏ để đặt bộ cốc uống nước nhỏ xinh, bên cạnh là một giàn nho xanh mát, bên trước sân nhà Lâm Hạ lại trồng thêm một vào cây hoa nhỏ, màu trắng, hồng vàng, xem lẫn nhau trong màu lá xanh khiến căn nhà bừng thêm sức sống.
Cũng vi nơi này được cô chăm sóc nên có khá nhiều người thuê lại nơi này để làm địa điểm quay phim. Một chút như vậy cũng khiến cho Lâm Hạ nghĩ đến chuyện trang trí lại cho những ngôi nhà cũng những mảnh đất nơi này, thoáng một chút đã trở thành một vùng đất ngập tràn ánh sáng, nắng gió và muôn màu muôn sắc của những đóa hoa tươi.
Lâm Hạ ở đây càng được mọi người yêu quý hơn hết thảy, ban đầu mọi người lo lắng cô gái nhỏ gầy yếu, nhưng khi cùng cô lao động mới hiểu được khi con người bước vào đường cùng ngõ hẻm mới biết được sức sống mạnh liệt như thế nào. Qua nhiều thời gian, tiểu oa oa ở gần nhà thường xuyên qua nhà ở chung với cô buổi tối liền phát hiện ra cô có bí mật.
Thời gian đầu đến đây, cô ở trong khu trọ liền có người qua lại, nhưng bản chất nơi đây là vùng nông thôn, nhà cửa cách xa nhau, đến khi trưởng thôn cho cô mượn căn nhà nhỏ này lại càng ít người qua lại, bình thường chỉ có Phúc Lâm cùng dì Oánh hay mang cơm đến cho cô. Phúc Lâm lại có một người em gái năm nay mới hơn mười sáu tuổi, liền bảo con bé buổi tối đến ở chung với Lâm Hạ, vừa nhờ cô dạy kèm, cũng bởi vậy, nên rất nhiều đứa trẻ đến mang sách vở nhờ cô chỉ bài.
Cho đến hiện tại, con bé ở cùng cô cũng đã được hơn nửa năm. Tính cách của cô có lẽ Phúc Tịnh cũng hiểu hơn mọi người được một chút, đôi lúc con bé ngây thơ hỏi cô những câu hỏi về bài tập, nhưng có những khi chẳng hiểu sao lại có thể nói chuyện giống như người lớn. Ở cùng cô nhiều khiến Phúc Tịnh phát hiện ra tất cả những bài báo có liên quan đến Tang Kiệt đều được cô giữ lại, vuốt ve thẳng tắp cất vào ngăn kéo bàn, đến đồ trang điểm cô còn chẳng giữ gìn đến như vậy. Dần dà Phúc Tịnh cũng nói đấy là bí mật của cô.
Hôm nay, bắt đầu sang tháng bảy âm lịch, có lẽ cũng sắp đến trung thu rồi, thường nói trung thu là tết đoàn viên, chỉ là Lâm Hạ ở nơi đây nửa năm rồi, cái gọi là đoàn viên có lẽ không nên nhắc tới để tránh phiền lòng. Như thường lệ, Phúc Tịnh gần tám giờ tối liền đến, con bé vừa đi vừa líu lo cùng Phúc Lâm, nói chuyện với anh về trung thu. Mặc dù đã mười sáu tuổi nhưng để mà nói nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngày trung thu vẫn là muốn đi ngắn trăng rước đèn.
Khi hai anh em gõ cửa căn nhà nhỏ của Lâm Hạ, rất nhanh liền có người ra mở cửa, hóa ra dì Oánh cũng ở nơi này cùng Lâm Hạ nói chuyện. Dì Oánh có một người con trai, hiện đang làm việc ở tỉnh khác, con trai mà sức dài vai rộng cố gắng vài năm muốn kiếm thu nhập sớm, sau này dễ bề nuôi sống gia đình, con trai cô năm nay cũng gần ba mươi tuổi rồi, nghe nói là nhân viên của một công ty điện ảnh, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, muốn giới thiệu cho Lâm Hạ.