''Anh...anh biết từ lúc nào?''
''Biết cái gì?''
''Chuyện...chuyện tôi viết...viết...''
Viết pỏn.
Cô đảm bảo mình giấu rất kỹ từ gia đình cho tới dòng họ, trừ mấy con bạn thân mỏ hỗn mà thôi. Thế nào mà bằng cách nào đó vẫn lọt đến tai Trịnh Khải Thiên. Mẹ kiếp, khiếp thật.
''Chuyện tôi muốn biết thì sẽ biết''
''Anh...''
Quên mất chuyện chính, Mộng Thanh bắt đầu quan tâm hơn vào chuyện nguyên nhân tại sao anh ta lại biết công việc của cô? Lỡ như anh ta nói với người khác thì sao? Toang, toang!
Hạ âm lượng thật là nhỏ, cô láo liên nhìn xung quanh: "Anh Trịnh, chúng ta thương lượng được không?"
"?"
"Tôi sẽ viết cho anh đọc miễn phí, anh đừng nói với ai chuyện này"
"..."
"Đó chính là bí mật quốc gia"
Trịnh Khải Thiên rất muốn cười nhưng cảm giác kia đã thoáng qua. Anh nhìn vào những con số trên tài liệu, cảm thấy có chút đau đầu. Ở bên kia đầu dây, Mộng Thanh cứ nói liên miên về chuyện anh phải giữ bí mật giúp cô, nếu nói ra thì chắc chắn không mở mắt được. Kể từ ngày đầu tiên vô tình chạm mặt cô ở thang máy, anh cũng không ngờ bạn thân mình lại có sở thích hắc ám đó là trêu trọc con gái nhà lành.
"Tôi biết rồi" Anh nói.
"Khoan, anh đến đón cháu trai của anh về nhanh đi. Tôi...sợ anh ta..."
Chưa kịp dứt lời thì bên tai Mộng Thanh là tiếng của Trịnh Nhược Quân. Hắn nhìn về phía cô, âm thanh trở nên cao hơn: "Mộng Thanh, tôi có chuyện muốn nói với cô"
"Anh Trịnh, anh có nghe không? Đó là tiếng của cháu trai anh đó, anh còn không đến đón anh ta về thì ngày mai trên trang nhất sẽ có tiêu đề đó là..."
"?"
"Cô gái xinh đẹp bị người yêu cũ trả thù, trách nhiệm do phụ huynh dạy không nên thân" Lại bổ sung: "Để tránh chuyện đáng tiếc xảy ra, anh mau cứu giá tôi"
Trịnh Nhược Quân đã đứng trước mặt Mộng Thanh, anh ta thấy cô thì thầm nói chuyện điện thoại với ai đó thì cũng chẳng kiên nhẫn mấy mà cắt ngang cuộc điện thoại của cô: "Mộng Thanh, cô đang nói chuyện với ai vậy?"
"Không phải chuyện của anh"
Mộng Thanh chụp lấy cánh tay đang nghe điện thoại của Mộng Thanh làm cô không phòng bị kịp mà đánh rơi điện thoại xuống đất. Trịnh Nhược Quân hậm hực, nói: "Cô mau giải thích cho tôi, chuyện cô và cậu tôi như thế nào?" Nói đoạn, Trịnh Nhược Quân nhếch môi: "Tôi biết cô không nỡ từ bỏ tôi nên mới bày trò sau lưng tôi. Nếu cô cảm thấy luyến tiếc như vậy thì hay là quay lại với tôi đi, chỉ cần...cô chịu ngủ với tôi, tôi sẽ không tính toán chuyện đã qua..."
'Chát'
Mộng Thanh đưa tay, giáng vào mặt Trịnh Nhược Quân một cái tát thật mạnh. Cô chỉ vào mặt anh ta, b.ắn liên thanh: "Anh tự dát vàng lên mặt mình à Trịnh Nhược Quân? Anh đã đánh răng trước khi gặp tôi chưa mà sao thở câu nào mà thối câu đó vậy?"
Trịnh Nhược Quân bị Mộng Thanh tát đến rơi mắt kính. Anh ta xoa xoa mắt, đáp: "Mộng Thanh, trong suốt thời gian bên cạnh nhau tôi chưa từng thấy em có quan hệ với ai khác ngoại trừ tôi. Ít nhiều gì cũng bên nhau hai năm, tôi không hiểu em mười cũng hiểu được năm"
"Tôi không biết vì sao em có thể kéo được cậu tôi vào chuyện này. Nhưng đây là chuyện riêng của hai chúng ta, cậu tôi không phải là người em nên chọc vào. Tốt nhất em nên nói thật đi, em và cậu tôi chẳng có quan hệ gì, đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, Mộng Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Nhược Quân. Hắn khom người, nhặt kính lên, tao nhã lau kính. Đối diện với vẻ mặt ấp úng của Mộng Thanh, hắn ta biết ngay chuyện mình đoán không sai.
''Anh...anh nói bậy...tôi...tôi''
''Được thôi, nếu em không phiền thì ngay bây giờ đi khám th.ai đi. Chỉ cần xác minh được em có th.ai thì tôi sẽ xin lỗi ngay tại đó. Còn nếu mọi chuyện em dựng nên thì em nên ngoan ngoãn quay về bên tôi. Dù gì chúng ta cũng yêu nhau hai năm, tôi không chấp nhất em làm gì''
''Trịnh Nhược Quân này,anh có thấy tôi giống người chuyên thu nhặt phế liệu không?'' Mộng Thanh bình tĩnh phun ra từng chữ: "Đồ người khác dùng qua rồi, tôi không muốn nhặt lại"
Trịnh Nhược Quân dùng cả bàn tay nâng kính: "Tôi chỉ ngủ với cô ta vài lần thôi, em không cần nặng nhẹ như vậy"
"Anh nói...anh sẽ cưới Chúc Mỹ Mỹ..."
"À, thì sao? Tùy tiện nói vài câu thôi, em để ý đến như vậy à?"
"..."
"Ai bảo em không cho tôi chạm vài em, thù tôi ngủ với người khác thôi. Là do em khiến tôi khó chịu, nếu em ngoan ngoãn hơn thì mọi chuyện không thành ra như vậy"
Cổ họng không hiểu sao lại nghẹn ngào, cô chỉ cảm thấy cái người từng nói yêu mình hai năm trước thật là tồi tệ quá. Cô đem hết ruột gan cho anh ta, đổi lại chỉ vì nguyên nhân đó mà đành lòng làm tổn thương cô. Cô nhớ mình từng nói với Trịnh Nhược Quân là cô rất ghét sự phản bội...cực kì ghét sự phản bội. À, anh ta đã chạm tới giới hạn của cô rồi, đã vậy còn nói là do cô sai.
Cũng đâu phải cô không cố gắng, chỉ là khi anh ta chạm vào người cô và đòi hỏi chuyện đó cơ thể cô lại tự dưng phản kháng. Cô rất sợ...rất sợ hãi...
Mộng Thanh ôm hai khủy tay, cô cúi mặt xuống, để vài sợ tóc bay lòa xòa trước trán.
"Trịnh Nhược Quân, chúng ta chính thức chia tay từ đây"
"Về sau, nếu anh dám xuất hiện trước mặt tôi một lần tôi sẽ đánh anh một lần" Cô vươn tay, ghì lấy caravat của hắn, hai mắt trừng to: "Có nghe rõ không?"