Mùi vị khát máu tàn nhẫn toát ra từ cơ thể thiếu nữ.
Giản Khắc Nam vừa tức vừa sợ, cả người phát run, ngạo khí và tôn nghiêm không cho phép hắn cúi đầu, nhưng hồn thú của hắn đối với Chúc Long vô cùng kính nể, khiến hắn khó lòng chống cự tâm ý thuần phục.
Hắn không muốn, nhưng không thể không quỳ.
Gia quy của Giản gia có nói, phàm là người kế thừa Chúc Long, bất luận là nam tử hay nữ tử, đều là chi chủ tương lai của gia tộc.
Hiện giờ, giấc mộng trở thành gia chủ của hắn triệt để bị phá nát, hơn nữa kẻ đó còn cao cao tại thượng, muốn hắn cúi đầu ---
Hắn không cam lòng.
Sắc mặt Giản Khắc Nam trắng bệch, cuối cùng khó khăn gập đầu gối, "bịch" một tiếng, quỳ xuống.
Thiếu nữ hé lộ thân phận, người xem kinh ngạc thốt lên cảm thán, ánh mắt nghi hoặc khó lòng tin nổi.
"Ca ca, mùi vị quỳ dưới chân người khác thế nào?"
Thiếu nữ nở nụ cười đẹp đẽ, quanh thân tiểu cô nương thuần khiết, lan toả sát khí, không ai dám tới gần.
Hai chữ "Ca ca" êm tai, vừa giống như trào phúng, lại giống như chế nhạo.
Hai tay Giản Khắc Nam siết chặt, áp sát vào bên thân, mà hết thảy ánh mắt của những người có mặt, tựa như một cái bạt tai dáng thật mạnh vào mặt hắn, khiến hắn ngày sau không cách nào ngẩng đầu.
Lòng kiêu ngạo và tôn nghiêm của thiếu gia họ Giản, bị Giản Tùy Tâm giẫm nát trong lòng bàn chân.
Nụ cười Giản Tùy Tâm thêm phần xán lạn, cơn thịnh nộ của hắn nhân lên càng nhiều, một lát sau không màng khí khái danh môn, trực tiếp chửi ầm lên.
"Một kẻ không rõ lai lịch, có tư cách gì gọi ta là ca ca?!"
"Ngươi cho rằng gia gia sẽ thừa nhận thân phận của ngươi sao? Đừng có nằm mơ!"
Gia gia Giản Khắc Nam nhắc tới chính là Giản Hưu Nguyên, năm đó, chính hắn là người trục xuất phụ thân nàng khỏi Giản gia.
Lôi cả Giản Hưu Nguyên ra làm bình phong, có lẽ Giản Khắc Nam thật sự bị doạ rồi, chỉ là, bộ dạng hiện giờ của hắn cũng thật chật vật, buồn cười --- thiếu nữ âm thầm cảm thán, ý cười lại thịnh hơn một chút.
Nàng không đem nửa chữ nam tử kia nói để vào lòng.
Lông mày thiếu nữ hơi nhíu, nàng nhấc bước tiến lên, dừng lại trước mặt Giản Khắc Nam, thân thể cúi xuống, thu hồi thanh âm, chỉ đủ hai người nghe thấy.
"Ngươi nói đúng, ta chỉ là kẻ vô danh."
"Lần này ta quay về Giản gia, ngươi đoán xem ta có mục đích gì? Lão già Giản Hưu Nguyên, phế bỏ tu vi phụ thân ta, còn đuổi hắn ra khỏi gia phả, cuối cùng hại hắn chết thảm..."
"Ca ca, ngươi cảm thấy ta --- nên trả thù thế nào mới tốt?"
Ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ nói ra đều mang theo sương lạnh.
Giản Khắc Nam không tin vào tai mình, mồ hôi lạnh đổ tầng tầng trên trán, trái tim đập nhanh không thể kiểm soát.
"Có lẽ, nên dùng hết thảy Giản gia, bồi táng cùng phụ thân ta."
Bồi táng?
Nữ nhân này có biết, nàng ta đang nói gì hay không?
Khoé môi Giản Khắc Nam mấp máy, hai mắt trợn to kinh hãi, âm lãnh ở hai đầu lông mày, rốt cuộc chen lẫn tâm tình.
Ánh nhìn thiếu nữ lạnh lẽo hàn ý, khẳng định với hắn, những lời vừa rồi không phải nói đùa.
"Ngươi nổi điên làm gì?"
Giản Tùy Tâm cười cười không đáp, sau đó ung dung ngồi xuống, tầm mắt đảo qua đại sảnh một vòng.
Thời khắc nàng xoay người, Chúc Long gầm vang, một đạo cự lôi hạ xuống, đánh khét hai cây Thanh Tùng trước cổng.
Dụ Văn Kỳ có chút bận tâm, muốn mở lời hỏi cái gì, đúng lúc thiếu nữ nhìn hắn, đáy mắt kéo lên nụ cười giảo hoạt, tinh ý lắc đầu.
Nàng vẫn là tiểu cô nương hắn nuôi từ nhỏ.
Dụ Văn Kỳ thở dài, lại nhìn sang Ngộ Trúc, liền đoán ra được mục đích thật sự của Giản Tùy Tâm.
Người người đều biết nàng lớn lên ở Dụ gia, hơn nữa là đồ đệ duy nhất của Dụ Tư Dực, nếu bàn về quan hệ mật thiết, nhất định nàng xếp ở vị trí số một.
Nhưng hiện tại, Giản Tùy Tâm tự mình tiết lộ thân phận, thu hết sự chú ý từ Dụ gia chuyển sang Giản gia.
Luồng suy nghĩ này, thực sự làm hắn thay đổi sắc mặt.
****
Đêm đó qua đi, chuyện hôn sự liền trở thành chuyện cười.
Mà dưới uy thế Chúc Long, Giản Khắc Nam đành uất ức đem Giảm Tùy Tâm quay về Giản gia.
Giản Hưu Nguyên là chi chủ đời trước của Chúc Long, ấy vậy từ ngày Giản Tùy Tâm ra đời, Chúc Long trong cơ thể hắn tự tiêu vong.
Người này tính cách cố chấp, những năm này dựa vào linh dược kéo dài mạng sống, hắn nhất định phải nhìn thấy tân Chúc Long mới an tâm qua đời.
Bước vào cửa lớn Giản gia, Giản Tùy Tâm cố ý thả khí tức Chúc Long, để cho tất cả biết thân phận của nàng.
Hài tử nhỏ nhất Giản gia, cũng là đệ đệ duy nhất của Giản Tùy Tâm, năm nay mới mười tuổi, Giản Hoà Uyên chạy tới trước mặt nàng cười cười, rụt rè hỏi nàng có phải là tỷ tỷ của mình hay không.
"Trên người ngươi có mùi vị quen thuộc, ngươi nhất định là tỷ tỷ của ta! Ta cũng có tỷ tỷ!"
Tiểu hài rất hứng phấn, từ nhỏ lớn lên trong sự bảo hộ của tộc nhân, hắn luôn hâm mộ những đứa trẻ khác, vừa có ca ca, lại có tỷ tỷ, không như hắn, có tới chín vị ca ca, thậm chí thỉnh thoảng còn bị bắt nạt.
Giản Tùy Tâm nghe xong lời này, tâm tư khởi xướng si ngốc.
Tỷ tỷ?
Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người gọi mình như vậy.
Đúng là, có chút êm tai.
Khoé miệng thiếu nữ hơi vểnh lên, đang muốn gật đầu, một vị phụ nhân hớt hải chạy tới ôm hài tử vào lòng.
"Nó, nó vẫn còn là trẻ con..."
Phụ nhân hoảng loạn, thân thể run run, nhìn thấy Giản Tùy Tâm cơ hồ giống như gặp ma, chỉ lo nàng đụng vào một sợi tóc của Giản Hoà Uyên.
Phụ nhân sợ hãi như vậy, nụ cười đọng lại trên môi thiếu nữ.
Nàng là người mang đến tai ương cho Giản gia.
"Tứ thẩm, đưa Hoà Uyên đi đi."
Giản Khắc Nam nhìn phụ nhân gật đầu, phụ nhân kia nghe xong, giống như phạm nhân được đặc xá, nắm lấy cơ hội lập tức rời đi.
Ngữ điệu đắc ý vang lên bên tai, kéo tâm tư Giản Tùy Tâm quay về, nàng liếc mắt nhìn, người Giản gia đứng đó, trên mặt đều là sợ sệt và khủng hoảng.
"Ngươi cho rằng, kế thừa Chúc Long thì có thể khống chế Giản gia?"
Nỗi uất nhục đêm qua, Giản Khắc Nam ghi lòng tạc dạ, lúc này một câu nối tiếp một câu, hòng vỗ về tâm can.
"Mở mắt ra nhìn đi, nơi này, ai phục ngươi?"
"Một kẻ không rõ lai lịch, vọng tưởng thu phục Giản gia, thật nực cười!"
"Gia gia mong chờ Chúc Long, không có nghĩa sẽ cho ngươi quay về..."
Giản Tùy Tâm nghe một lượt liền thiếu kiên nhẫn, những câu nói này thật ra không ảnh hưởng đến nàng, có điều hắn ta quá mức ồn ào.
Nàng khẽ nhíu chân mày, trực tiếp đánh gãy lời trào phúng.
"Không muốn trở thành Giản Trạch Tây, thì câm miệng cho ta."
Giản Khắc Nam hớp lấy một hơi thở, tức đến trắng xanh mặt mày, nhưng không thể làm gì khác.
Cuối cùng ngoan ngoãn trầm mặc.
"Giản Hưu Nguyên ở đâu."
Một câu nói, mang theo uy nghiêm không thể chống cự.
Giản Hưu Nguyên cố chấp kéo dài tính mạng, vốn đi ngược lẽ trời, mấy năm qua, thân thể ngày càng suy yếu, thường xuyên nằm trên giường.
Chính vì vậy, bên cạnh hắn luôn có người túc trực, hôm nay người chăm sóc hắn là tiểu thiếu niên, nhìn qua trạc tuổi Giản Tùy Tâm.
Đây là Cửu công tử Giản gia, Giản Ngọc Thân.
Thiếu niên này trông chừng một đêm, lúc này buồn ngủ, có người vào phòng hắn cũng không phát hiện.
Mà vị nằm trên giường, giống như lão già tiều tụy, ngực run lên một cái, một giây sau liền muốn ngừng thở.
Giản Khắc Nam thấy Giản Hưu Nguyên không ổn, tâm trạng hoảng hốt, muốn vọt tới trước giường mớm thuốc cho gia gia, có điều chưa chờ hắn nhấc chân lên, cơ thể đã bị một luồng sức mạnh giam cầm tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Thiếu nữ quay đầu, cười cười với hắn.
"Ca ca nên đứng đó thì hơn, đây là cơ hội tốt để báo thù."
Giản Khắc Nam bị lời này làm cho kinh sợ, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nguy hiểm gần kề, rốt cuộc hắn hướng về thiếu niên trước giường, quát một tiếng.
"Ngọc Thân!"
"Ngăn..."
Nhưng chưa nói xong, môi đã bị phong ấn.
Giản Ngọc Thân chưa tỉnh táo, vẫn không biết tình huống trước mắt là như thế nào.
Hắn đưa mắt nhìn Giản Khắc Nam, lại nhìn Giản Tùy Tâm, muốn hỏi Đại ca đã xảy ra chuyện gì, thì một giọng nói lanh lảnh vang lên trong không trung thu hút sự chú ý.
"Cửu ca."
Theo sau âm thanh này, là nụ cười thanh thuần đáng yêu của thiếu nữ.
Giản Ngọc Thân triệt để bối rối.
Còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một nắm nhỏ màu trắng thoát ra từ cơ thể người kia, nhanh chóng lao lên giường.
Bạch quang bao phủ gian phòng, trong chốc lát bao phủ toàn bộ Giản gia.
Không giống khí tức bạo ngược của Chúc Long, bạch quang này sưởi ấm mà nhu hoà, như ánh nắng ngày đông.
Là Kỳ Lân.
Tường Thụy chi thú ban phước nhân thế --- Kỳ Lân.
Ý thức được điểm này, bên ngoài nhanh chóng huyên náo.
Nếu không phải thân thể ổn định rắn chắc, e Giản Khắc Nam đã sớm ngã xuống.
Hắn không thể nghĩ ra, Giản Tùy Tâm còn sở hữu một con Thánh thú!
Hơn nữa còn là Thụy thú Kỳ Lân!
Kỳ Lân trước mặt, còn phải bàn cái gì? Chỉ sợ không cần nàng mở lời, Giản Hữu Nguyên liền muốn hai tay dâng vị trí gia chủ Giản gia cho nàng!
Nghĩ tới đây, Giản Khắc Nam càng căm ghét, oán hận trong mắt hầu như hoá thành dao găm.
Mà bên dưới sự thù hận, còn xen lẫn từng tia đố kị.
Có Kỳ Lân che chở, Giản Hưu Nguyên từ từ tỉnh dậy, hơn nữa thần sắc có phần tốt hơn lúc trước.
Giống như Giản Khắc Nam suy đoán, đối với vị tôn nữ này, hắn thập phần hài lòng.
Gia gia mặt mày hớn hở, đem điềm báo không hay về nữ tử ném văng sau đầu.
Ngay cả khi Giản Khắc Nam nói với hắn, thiếu nữ này rất có thể sẽ mang vận rủi đến cho Giản gia, hắn cũng không mảy may ghi nhớ.
Tâm nguyện nhiều năm được thành toàn, Giản Hưu Nguyên yên tâm buông xuống, liền trao Kim Chương chi chủ cho Giản Tùy Tâm.
Kỳ Lân bên người, sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều, có điều mấy ngày sau, hắn lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.
Giản Hưu Nguyên qua đời, người Giản gia cũng không tỏ ra quá thương tâm.
Có lẽ cái chết, theo một ý nghĩa nào đó, là sự giải thoát.
Mà Giản Khắc Nam đem chuyện này đổ hết lên người thiếu nữ, gây nên một trận long trời lở đất.
Náo loạn toàn bộ Giản gia.
Kim Chương trong tay, Giản Hưu Nguyên đã chết.
Giản Tùy Tâm không tiếp tục đùa giỡn với Giản Khắc Nam nữa, lần này, trước mặt tất cả mọi người, nàng cưỡng bức hồn thú của hắn, chỉ một chưởng liền khiến con rồng nhỏ biến mất trên nhân thế.
Mọi người ngừng hít thở, không dám động đậy.
Giản Khắc Nam mặt đầy oán hận, máu tươi phun ra khỏi yết hầu, mùi máu tanh nồng lan toả trong khoang miệng.
Thiếu nữ nhìn hắn lạnh lùng, nắm con rồng nhỏ trong tay, năm ngón tay siết lại, tiểu Long liền biến thành linh khí tản vào không trung.
"Ngày sau, kẻ nào dám làm càn, sẽ có kết cục như hắn."
Trở thành một phế nhân không hồn thú.
Thiếu nữ liếc mắt nhìn đại sảnh một lượt, sau đó xoay người rời đi.
Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nàng thả người, nhảy một cái, bay lên nóc nhà.
Thời khắc này, cảm giác cô tịch đột ngột vây chiếm thân thể.
Thiếu nữ chống cằm nhìn mặt trăng, tâm tình càng thấp, hoảng hốt khi thấy một bóng người đạp trăng mà đến, giống như tiên nữ hạ phàm.
Đây là lần thứ mấy? Nhìn thấy Dụ Tư Dực trong ảo giác.
Thiếu nữ cúi đầu, cười cười tự giễu.
Nhưng lại không biết, mỹ nhân kia thật sự đi về phía nàng.
"A Giản ---" Thanh âm ôn nhu trầm thấp.
Thiếu nữ nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trước mắt là người nàng luôn tâm tâm niệm niệm.
Nhớ nhung kìm nén bao lâu bỗng chốc bạo phát, viền mắt lập tức đỏ ngầu.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vạn thánh tiết sung sướng!
Đây là thật sự vạn thánh tiết!
Nhớ tới ăn đường!