"Nhiều năm qua, ngay cả điểm tự tin đó nàng cũng không có sao?"
Dụ Tư Dực tựa đầu vào giường, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, lúc nói chuyện, ánh mắt long lanh như nước, nhìn thiếu nữ đứng ở cửa, không còn dáng vẻ lạnh lùng đuổi người ra ngoài.
Ánh trăng lọt qua khe cửa, chiếu sáng một mảng, thiếu nữ cúi đầu, cắn cắn môi dưới, muốn lên tiếng giải thích, nhưng phát hiện hết thảy lời nói không biết phải biểu đạt thế nào.
Nhiều năm chăm sóc, vô duyên vô cớ suy đoán "Mơ ước Kỳ Lân", tâm tình Dụ Tư Dực lúc đó ra sao? Giản Tùy Tâm không dám nghĩ sâu, ánh mắt lặng lẽ có hơi nước, xấu hổ và tự trách chen chúc nhau leo lên trong lòng, làm cho nàng thống khổ, muốn chạy khỏi gian phòng.
Rõ ràng muốn đóng vai tiểu đồ đệ biết nghe lời trước mặt Dụ Tư Dực, tại sao phải nói ra những lời quá đáng làm tổn thương nàng như vậy?
Thiếu nữ lặng im không nói, thân thể gầy yếu đứng đó, một cơn gió lướt qua, thổi bay tóc nửa bên mặt, lộ ra cặp con ngươi ửng hồng ướt át, nhìn
cực kỳ đáng thương.
Dụ Tư Dực đau lòng không thôi, nhớ lại lời Phùng Kha nói, vô cùng hối hận.
Nàng chưa từng nghĩ, tiểu cô nương được tất cả mọi người sủng nịnh lớn lên, sâu trong nội tâm lại thiếu cảm giác an toàn đến thế.
Tâm Ma, nàng sai rồi, không những sai mà là sai triệt để, nực cười.
Nghĩ tới dáng vẻ vô tư vui chơi náo động, tiểu cô nương khả ái, nàng chỉ thấy nụ cười của Giản Tùy Tâm, nhưng không hay biết đằng sau nụ cười đó ẩn giấu bao nhiêu lo lắng.
Đối với người thiếu cảm giác an toàn trong tình yêu, quan trọng nhất không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là cảm giác người kia cũng cần mình, không thể tách rời.
Câu nói của Phùng Kha làm Dụ Tư Dực tỉnh ngộ, ánh mắt chăm chú dán lên người thiếu nữ, chầm chậm nói rõ từng chữ.
"A Giản, nghe ta nói, không cần phải sợ ---"
"Sư tôn!"
Thiếu nữ vốn hoang mang có phải vì nàng hay không, rốt cuộc ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt tất cả là cầu xin và hoảng loạn, một dòng suy nghĩ quanh quẩn trong đầu: Dụ Tư Dực không cần nàng nữa!
"Không phải sợ." Dụ Tư Dực đoán ra suy nghĩ trong lòng thiếu nữ, cười nhẹ lên tiếng động viên: "Còn nhớ lời ta đã nói với nàng? Dụ Tư Dực --- yêu Giản Tùy Tâm, bây giờ, ta còn muốn thêm vào hai chữ, Dụ Tư Dực --- vĩnh viễn yêu Giản Tùy Tâm."
Lời còn chưa dứt, thân thể thiếu nữ đột ngột run lên, nước mắt không khống chế được, chảy xuống.
"Thời gian qua, nàng và ta kề cận sớm tối, ta cho rằng tâm ý của ta đối với nàng, nàng đều thấy rõ, chưa từng nghĩ, nàng vì một câu nói, mà mất bình tĩnh thế này."
"Không xác định được tình cảm của mình, chỉ là mượn cớ, nếu không có..." Dụ Tư Dực nói một nửa, bỗng dừng lại cười khổ, sắc mặt trắng bệch, không khí rơi vào yên lặng, cây nến lập loè trên bàn chảy dọc theo thân, đổ xuống cạnh bàn, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất, thậm chí nghe được âm thanh " tí tách".
"Nếu không có tâm Ma tại người, làm thế nào ta lại không muốn cùng nàng bái đường?"
Tâm Ma?!
Hai chữ va vào đầu thiếu nữ rồi nổ tung, nàng từng nghĩ vô số lí do, nhưng chưa từng nghĩ tới...Tâm Ma!
Vẻ mặt u sầu trước đó bị nỗi khiếp sợ thay thế, bên tai tiểu cô nương truyền đến một trận ong ong nổ vang, đầu nàng đau như sắp nứt.
Thanh Tâm quyết vang danh thiên hạ, cổ tông pháp Ngự Thú Tông, yêu cầu người tu luyện phải có thiên phú tu Đạo cực cao, đương nhiên đó là Dụ Tư Dực, kiếp trước bởi vì nàng tu luyện Thanh Tâm Quyết, mới trở thành thiên tài tu Đạo trong mắt người đời...
Một người như vậy, làm sao nhập Ma?! Làm sao có khả năng?!
Tâm tình trập trùng như sóng vỗ, Giản Tùy Tâm cảm thấy mê muội, bất tri bất giác lùi về sau mấy bước, nếu không có vách tường chống đỡ, e là lúc này đã bị ngã.
"Thanh Tâm quyết, nàng đã từng nghe qua..."
Đâu chỉ nghe qua, quả thực hiểu rõ không thể rõ hơn! Giản Tùy Tâm càng nghe hô hấp càng vội, một tay đáp ở trên cửa, hơi hơi dùng lực, móng tay cắm vào gỗ.
Thanh Tâm quyết và Độ Linh thuật, hai loại công pháp, một chính một tà, trời sinh tương khắc.
Kiếp trước sau khi tu luyện thành công, Giản Tùy Tâm tìm hết tất cả sách có ghi chép về Độ Linh Thuật, mỗi một cuốn sách đều viết rõ, muốn khắc chế Độ Linh Thuật chỉ có Thanh Tâm quyết, khi đó nàng không quen biết Dụ Tư Dực, muốn đề phòng, liền để Hoắc Vô Ưu đến Ngự Thú Tông một chuyến, kể từ lúc đó nàng biết đến cái tên Dụ Tư Dực, biết được bên trong Ngự Thú Tông có thiên tài tu luyện Thanh Tâm quyết ---
Người duy nhất trên thế gian, có khả năng đoạt mệnh nàng.
Thế nhưng so với Thanh Tâm quyết, nàng còn muốn hiểu về Dụ Tư Dực nhiều hơn mấy phần.
Vong tình phản phệ chỉ khi nhớ tới người quan trọng nhất trong lòng, Dụ Tư Dực gánh chịu bao nhiêu đau?
Người này làm sao có thể không yêu nàng? Rõ ràng là yêu đến tận xương tủy, mới cắn răng đẩy nàng ra xa.
Nghĩ đến đây, nước mắt thiếu nữ rơi càng nhiều.
Sau đó Dụ Tư Dực nói gì, nàng căn bản không nghe ra, mãi đến khi nước mắt ngưng lại, nàng mới bình tĩnh, đưa tay lên khoé mắt lau một cái, xoay người chạy ra khỏi phòng.
"A Giản?"
Dụ Tư Dực kể hết những chuyện liên quan hết tâm Ma và vong tình, không nghĩ tiểu cô nương bị doạ chạy.
Nàng dựa vào đầu giường nghĩ xa xăm, dù sao trong mắt nàng, tiểu cô nương vẫn là hài tử, không biết ngoại giới có bao nhiêu đáng sợ.
Gió nhẹ thổi qua, bóng đêm lùi sâu, đèn trong gian phòng chưa tắt.
Nghĩ tới những việc hiểu lầm ngoài mong muốn, Dụ Tư Dực thở phào, cảm thấy thân thể dễ chịu hơn một chút, liền mang giày xuống giường, đi tới cửa sổ, đẩy hai cánh cửa khép hờ ra, lẳng lặng ngây ngốc nhìn bầu trời đêm.
Mỗi tối, ngôi sao yêu dị sẽ xuất hiện, toả ra ánh sáng hồng quang, mỹ lệ kì dị.
Chu Tước giáng thế, chỉ sợ sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu.
Nghe nói mấy ngày nay, các gia tộc, môn phái bắt đầu tìm kiếm Thánh thú chi chủ.
Thiên, chẳng mấy chốc sẽ thay đổi, đến lúc đó, còn bao nhiêu người quan tâm đến việc, ai là người tu luyện Độ Linh Thuật đây?
Sống lại một đời, hết thảy mọi chuyện đều đảo lộn, thật ra kiếp nào, mới là Thiên đạo?
Dụ Tư Dực đoán không ra cũng nhìn không thấu, trong nháy mắt tâm tư sinh mờ mịt, đột nhiên nàng cảm thấy, không một ai có thể chống lại vận mệnh.
Nếu thế gian thật sự có thần tiên, có phải họ nhìn thế nhân tựa như nhìn giun dế hay không?
Ánh trăng trong sáng, lấp loé chiếu rọi, cảnh tượng mỹ lệ yên tĩnh, khiến tâm tình mỹ nhân băng lãnh càng nặng nề.
Dụ Tư Dực xuất thần ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nửa ngày trôi qua, nàng cảm thấy hơi mệt.
Đặt tay lên bệ cửa sổ, đang muốn đóng cửa, đột nhiên một con trắng như tuyết không nhìn rõ hình dạng từ trước cửa sổ bò vào, thứ kia không nhìn ra mắt mũi miệng, từ trước đến nay Dụ Tư Dực luôn bình tĩnh lãnh mạc, đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy thứ xấu xí như vậy cũng giật mình, lập tức rụt tay về.
Xấu, thực sự quá xấu, làm người nhìn kinh sợ.
Miệng méo, chẳng biết là trời sinh hay bị người đánh, hai con mắt một lớn một nhỏ, khủng bố dị thường, cái đầu tròn vo không có bất cứ thứ gì bên trên, không có lỗ tai, tứ chi ngắn ngủn, chỉ nhìn ngoại hình chẳng cách nào đoán được nó là thứ gì, phụ mẫu thân sinh của nó có hình dáng thế nào.
Dụ Tư Dực cau mày, không biết tiểu quái vật này từ đâu mà đến, nàng phẩy đầu ngón tay, một tia linh khí hướng về quái vật, nhấc nó từ bệ cửa sổ đặt xuống đất.
Con vật xấu xí đúng là rất thông minh, biết mình bị ghét bỏ, thừa dịp cửa sổ sắp khép lại, trong nháy mắt trực tiếp phi vào!
Vẫn hướng về phía Dụ Tư Dực bay tới!
Hành động này khiến nàng giật mình, Thanh Linh kiếm treo ở trên tường, theo tâm ý chủ tử mà động, một giây sau tự động thoát khỏi vỏ, kiếm khí mang theo vệt sáng, chiếu thẳng vào cặp mắt to nhỏ không đều, tựa hồ bị doạ sợ, tiểu quái vật từ trên không trung một đường thẳng tắp rớt xuống "Bộp".
Dụ Tư Dực nắm kiếm trong tay, cau mày, còn chưa chờ nàng hành động, tiểu quái vật đã lồm cồm bò dậy, giật giật cái miệng méo, làm như oan ức, tiếp tục đi đến chân nàng, cho đến khi Thanh Linh kiếm từ trên trời giáng xuống ngăn cản, thì nó mới dừng lại,
"Ô ô, ô ô..."
Tứ chi của quái vật trước sau dài ngắn không đồng nhất, tư thế bò hết sức buồn cười, lúc này bị linh kiếm ngăn cản, không thể làm gì khác đành lùi về sau, nó đánh bạo nhìn nữ nhân phía trước một chút, lại cảm thấy oan ức, đôi mắt to nhỏ chớp chớp, trong miệng phát sinh một trận tiếng khóc oa oa!
Rất rõ ràng, con vật xấu xí này đã sinh Linh Trí.
Dụ Tư Dực nghe âm thanh này luôn cảm thấy quen tai, nhìn thêm một lượt, tiểu quái vật thân thể trơn tuồn tuột không có lấy một cọng lông, cuối cùng nhớ ra đây là cái gì ---
Tiểu quái vật xấu xí trước mắt, không phải là Kỳ Lân trong cơ thể A Giản sao?!!!
Nàng từng gặp Kỳ Lân một lần, khi Giản Tùy Tâm còn nhỏ, lúc đó nó chưa sinh ra hình dạng, chỉ là một cục tròn vo mềm mại đáng yêu, làm thế nào cũng được người yêu thích, sao bây giờ biến thành bộ dạng này?!
Dụ Tư Dực thu hồi linh kiếm, cong hạ thân người, nhặt tiểu Kỳ Lân ôm vào lòng, sau đó trầm mặc đi tới cửa sổ, đúng như dự đoán, thiếu nữ gầy nhỏ ở trong bóng tối, không phải Giản Tùy Tâm thì là ai?
"Còn không tiến vào, nàng định ngồi xổm ở đó cả đêm sao?"
Bên ngoài gió lớn, không sợ sinh bệnh! Dụ Tư Dực đau lòng, nhưng cũng tức giận, thấy người vẫn núp ở góc tường bất động, trực tiếp đem Kỳ Lân ném qua.
Rốt cuộc Giản Tùy Tâm có chút phản ứng, sau khi thông mạch nàng bắt đầu lén lút tu luyện, tuy tốc độ rất nhanh, nhưng không kịp sinh ra hình dạng cho Kỳ Lân, lúc nãy nàng đến y lư ăn vụng mấy viên Tụ Linh đan, một lượng lớn linh khí tụ lại, mới miễn cưỡng nặn ra dáng dấp Kỳ Lân, lúc này mới mau mau đem tới gian phòng Dụ Tư Dực, muốn giúp nàng giảm bớt nỗi đau.
"A Giản không thể vào, sư tôn sẽ khó chịu..."
Thiếu nữ khóc cả một đêm khiến cổ họng đau rát, Dụ Tư Dực xót xa trong lòng, ngốc, có Kỳ Lân ở đây, khó chịu cái gì? Nàng đẩy cửa, nhanh chóng đi tới góc tường, nắm tay tiểu cô nương, kéo vào phòng.
Chịu đựng gió thổi lâu như vậy, bàn tay thiếu nữ lạnh cóng, Dụ Tư Dực không nỡ buông ra, kéo người ngồi lên giường, lông mày vo thành một nắm, chỉ chỉ con Kỳ Lân xấu không thể tả, lạnh lùng lên tiếng:"Xảy ra chuyện gì?"
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dụ Tư Dực (liếc mắt một cái): Cái gì xấu đồ vật, đêm hôm khuya khoắt muốn doạ ai?
A Giản (ghét bỏ): Xấu quá nha, A Giản cũng không quen biết như thế xấu đồ vật
Kỳ Lân (không cười nổi): Vì cái này nhà ta trả giá quá nhiều