Vốn Dụ Tư Dực định mang theo Giản Tùy Tâm trực tiếp quay về Dụ gia, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, thân thể suy yếu, cứ thế đem người về chỉ sợ đường dài không thể chịu được, nàng không nỡ, đành trở lại thôn trang tìm một căn nhà hoang cùng nữ hài tạm thời ở lại.
Đêm nay, Giản Tùy Tâm không thể ngủ yên, những vết thương không ngừng dày vò, dù đang hôn mê vẫn vô thức phát ra tiếng kêu yếu ớt, Dụ Tư Dực ở cạnh nàng, trong lòng vô cùng sốt suột, điều duy nhất có thể làm là truyền linh lực giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Kiểm tra một lượt tất cả các vết thương, ngoại trừ cằm bị Hỏa Tu Lan bóp nát, vết thương trên mặt cùng thân người tựa hồ bị vật cứng gì đó đập vào, chuyện này do ai gây ra, Dụ Tư Dực không biết, lại thêm dấu xích sắt ở tứ chi, trong lòng nàng dâng lên nhiều suy đoán.
Đêm đó, Dụ Tư Dực ngồi trước giường, ròng rã một đêm quan sát nàng, cũng không biết đã truyền cho Giản Tùy Tâm bao nhiêu linh khí, may thay, so với đêm qua tổn thương trên thân thể đã tốt hơn rất nhiều, riêng vết thương ở mặt và cằm cần thêm thời gian tịnh dưỡng.
Ánh mặt trời ấm áp khẽ chạm vào khuôn mặt Giản Tùy Tâm, mí mắt giật giật, chốc lát sau nàng khó nhọc chầm chậm cử động.
Ta...Ta không chết sao?
Môi nàng dính chặt, không thể động đậy, đưa tay sờ lên mặt mới biết cả khuôn mặt đều đã bị băng gạc bao vây, chỉ lộ ra hai mắt ở bên ngoài.
Đảo tầm mắt một vòng quanh phòng, hoài nghi trong lòng càng sâu, nghĩ rằng một lần nữa đã bị bắt về Ma giới, nhưng căn phòng rách nát này, hiển nhiên không phải là nhà Hỏa Tu Lan...
Chẳng lẽ, có người cứu ta?
Giản Tùy Tâm xem xét một hồi, lúc này mới biết vết thương trên người đã tốt hơn, nàng trở mình, định là đứng lên, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân "Cộc Cộc", sau đó cánh cửa cũ nát bị đẩy ra, một nữ nhân mặc bạch y bước vào.
Nữ nhân này, nữ nhân này...Không phải Dụ Tư Dực sao!
Giản Tùy Tâm nhìn người đang tiến tới gần mình, liều mạng trợn mắt, nội tâm từ lâu bình lặng như nước, nay một lần nữa nhấc lên những đợt sóng lớn, lúc này hai chữ khiếp sợ căn bản không đủ hình dung.
Sao có thể là nàng?!
Hoảng loạn, hận, sợ... các loại cảm xúc tranh nhau chiếm lấy nội tâm nàng, hô hấp càng thêm gấp gáp, lồng ngực không ngừng lên xuống trập trùng, thân thể run rẩy từng cơn, băng trắng bắt đầu điểm điểm hồng, vết thương trên mặt tóe máu.
Kiếp trước, lần gặp gỡ đầu tiên giữa nàng và Dụ Tư Dực, rõ ràng cách thời điểm này mười năm, vì sao khi sống lại mọi thứ đều thay đổi? Giản Tùy Tâm không biết, nhớ lại cảnh tượng bị nữ nhân trước mắt cưỡng ép tước đoạt kỳ Lân, trong lòng nàng không ngừng cảm thấy sợ hãi, chỉ hận không thể lập tức thoát khỏi nơi này.
Giản Tùy Tâm không thể nói, đành nhìn Dụ Tư Dực từng bước từng bước đi tới trước giường.
Nàng muốn giết ta sao? Thôi được, dù sao thân xác này nếu không đi theo con đường tà công kia thì cũng không cách nào tu hành, Kỳ Lân ở trong tay ta thật sự lãng phí, mà nữ nhân này tu đã thuần đạo pháp, cộng thêm Kỳ Lân ắt hẳn sẽ phát huy hết sức mạnh của nó, Kỳ Lân bị nàng lấy đi, dù sao cũng tốt hơn là người khác...Trăm ngàn suy nghĩ trong đầu, nàng chuẩn bị sẵn sàng, nhắm mắt chờ chết, liền thấy Dụ Tư Dực đi tới trước giường, duỗi tay hướng về phía nàng.
"Đừng sợ, ta không phải người xấu."
Dụ Tư Dực ôn nhu ngồi xuống cười cười, trên mặt Giản Tùy Tâm có bao nhiêu sợ hãi nàng đều nhìn thấy, nàng không nghĩ nhiều, cho rằng ở kiếp này đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nữ hài vừa trải qua một trận thống khổ, khó khăn lắm mới thoát ra được, tỉnh dậy liền thấy người lạ, sợ hãi là chuyện không tránh khỏi.
Giản Tùy Tâm không thể mở miệng, tim nàng sắp không chịu được nữa.
Chưa bao giờ nữ nhân này dành nụ cười đó cho nàng.
"Vết thương bị nứt ra, ta giúp ngươi thay thuốc, lỡ như ta làm ngươi đau, hãy chớp chớp mắt, được không?"
Giản Tùy Tâm không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, sau đó một bàn tay mềm mại xoa lên khuôn mặt, nhẹ nhàng gỡ miếng băng trắng lấm tấm vệt máu, bên trong, một khuôn mặt tràn đầy huyết vảy xuất hiện.
Vết thương trên mặt nhiều như vậy, nhất định rất khó coi, tại sao nữ nhân này không hề ghét bỏ? Chăm sóc ân cần như thế? Giản Tùy Tâm cắn chặt môi, nàng không nghĩ ra, chẳng lẽ ánh mắt quan tâm kia là giả thôi sao?
"Đau không?"
Động tác tay Dụ Tư Dực khinh nhu, lo lắng cho người trên giường, vết thương nứt ra thế này, nhất định bôi thuốc phải rất khó chịu, nhưng trên mặt nàng không biểu lộ gì, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn.
Nữ hài không đáp lời, mắt vẫn mở to nhìn nữ nhân bôi thuốc cho mình, đáy mắt lưu lại nỗi nghi hoặc sâu sắc.
Vì sao ngươi xuất hiện? Thế nào lại cứu ta?
Như nhận ra nỗi nghi hoặc trong lòng nữ hài, Dụ Tư Dực dừng tay một chút, chủ động mở lời.
"Ta là Dụ Tư Dực, đệ tử Ngự Thú Tông, nay phụng mệnh sư tôn xuống núi rèn luyện, trùng hợp nhìn thấy Hỏa Tu Lan lén lén lút lút dưới chân Hiệp Mộ Sơn, bèn ra tay cứu ngươi."
Lời giải thích này rất thỏa đáng, lần này nàng cố ý đến Ma giới để tìm Giản Tùy Tâm, nhưng không có thu hoạch, lúc rời khỏi, vừa hay đi qua Hiệp Mộ Sơn nhìn thấy Hỏa Tu Lan vội vã như thế, kiếp trước Giản Tùy Tâm trở thành Ma Tôn, chính vì năm đó ở Ma tu diện, trước mặt hết thảy tộc nhân Ma tộc đem sư phụ - Hỏa Tu Lan, hút thành xác khô.
Nghĩ đến điểm này, tâm tư Dụ Tư Dực khẽ nhúc nhích, lặng lẽ theo sau nam nhân kia, đúng như dự đoán, Hỏa Tu Lan thật sự tìm đến Giản Tùy Tâm.
"Ta vốn muốn mang ngươi quay về gia môn dưỡng thương, nhưng vết thương của ngươi quá nghiêm trọng, đường sá xa xôi, sợ không chịu được, nên mới tạm thời cùng ngươi ở lại nơi này."
Lời vừa dứt, từ trong tay áo Dụ Tư Dực móc ra một cuộn băng gạc mới, nàng vươn tay trái vòng ra sau cổ nữ hài, lại kéo lên trên đầu, một vòng lại một vòng cẩn thận từng li từng tí quấn ở trên mặt, động tác này làm tay áo lên xuống nhịp nhàng, có thể thấy rõ sợi hồng tuyến trói trên cổ tay.
Giản Tùy Tâm hô hấp hơi ngưng lại, trái tim trong lồng ngực một lần nữa thắt lại.
Tại sao đời này sống lại, mọi thứ đều thay đổi?
Băng bó xong vết thương, tay Dụ Tư Dực rời khỏi nữ hài, nhặt miếng băng dính máu lên, đứng dậy, một tay với lấy bảo kiếm, nhấc chân đi ra cửa. Ánh mắt người trên giường một đường đi theo, thời khắc Dụ Tư Dực xoay người, liền chạm mắt nữ hài, cánh môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Lúc nãy cần giải quyết một số việc, đã làm bẩn Thanh Linh Kiếm, phải ra ngoài làm sạch, chốc nữa sẽ quay lại xem ngươi thế nào."
Nói xong, nàng quay lưng rời đi.
Giản Tùy Tâm thu ánh mắt, không biết có phải nàng nhìn lầm hay không, trên thân bạch y lấm tấm vết máu, đỏ tươi ướt át, giống như vừa mới dính vào.
Mà cuối thôn, ở một nơi hoang vắng không người qua lại, mười mấy cái xác hài đồng nằm trên mặt đất, là đám hài tử đêm đó ngược đãi Giản Tùy Tâm.