Tuần Thiên Tinh bị dọa cho khiếp sợ, không thể tin được Dụ Tư Dực lại nói ra những lời này.
Thần Hoàng dưỡng hồn, cũng có thể tán hồn --- lời này là đang muốn cảnh báo nàng, nếu muốn an an ổn ổn ở lại Dụ gia dưỡng bệnh, thì mau loại bỏ những loại tâm tư không nên có.
Không biết qua bao lâu, Tuần Thiên Tinh vẫn nắm chặt khăn lụa trong tay, bất động tại chỗ, sau nỗi khiếp sợ, trong lòng còn lại một mảng đố kị chen lẫn oán hận, khuôn mặt càng thêm trắng bệch không chút hồng hào.
Giản Tùy Tâm từ lúc nghe thấy thanh âm của Vân Bích liền rơi vào nỗi ký ức thống khổ, những chuyện xảy ra sau đó nàng hoàn toàn không biết, cũng không biết thiếu nữ vì nàng mà thiếu chút nữa trở mặt với chủ tớ Tuần Thiên Tinh, mãi đến khi trở về phòng, hai tay mới dần buông lỏng.
Dụ Tư Dực nghĩ nàng nghe Vân Bích gầm lên nên bị dọa sợ, chỉ biết đem người ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Hồ tắm dần nóng lên, hơi nước mịt mờ phủ quanh, tâm tình Giản Tùy Tâm dần dần tỉnh táo trong màn sương khói, mới phát hiện một bàn tay thon dài đang đặt lên vạt áo trên eo, chuẩn bị thế nàng cởi quần áo.
Vừa khôi phục lý trí, quên bản thân lúc này chỉ là tiểu hài nhi, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, vội vàng lui về sau hai bước, tránh né bàn tay kia.
Dụ Tư Dực ngẩn người, chủ động thu hồi bàn tay, nhấc bước lui về sau tấm bình phong, tiếp sau trên tay xuất hiện bộ tiểu y phục màu vàng nhạt, phát ra ánh sáng kiều diễm, lại ở nơi hồ tắm tối tăm này trở nên vô cùng đẹp mắt.
Thiếu nữ đem y phục trong tay đưa cho tiểu hài còn đang bất động, cân nhắc chuyện cằn nàng vẫn còn đau, đưa thêm cho nàng một chiếc lục lạc nhỏ màu vàng.
“Đây là y phục mới, nếu ngươi không mặc được thì rung lục lạc này, nha hoàn bên ngoài sẽ tới giúp.”
Chung quanh vắng lặng, lời nói ôn nhu mang theo nhiệt khí phả vào mặt Giản Tùy Tâm, thiên ngôn vạn ngữ đều bị chặn ở yết hầu, môi hơi giương ra nhưng đáp lại là một mảng im lặng, một lúc sau mới khó chịu tiếp nhận bộ đồ mới.
Kiếp trước Dụ Tư Dực đã quen nhìn một Giản Tùy Tâm mặt dày mày dạn, không ngờ người này khi còn bé lại khó tính như vậy, nhất thời thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ.
“Đừng ham ấm mà tắm quá lâu, cảm lạnh rất phiền phức.”
Giản Tùy Tâm không chịu nổi ngữ khí nói chuyện với tiểu hài này, Dụ Tư Dực đối xử như vậy khiến nàng đôi lúc thực sự nghĩ mình là hài tử, có thể yêu cầu những điều vô lý, nâng nàng trong lòng bàn tay.
Nhưng với những việc đã làm ở kiếp trước, nàng biết rõ bản thân không có tư cách yêu cầu ai sủng ái mình, đối với lời quan tâm của Dụ Tư Dực lúc này, nàng chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thừa dịp nữ hài tắm rửa, Dụ Tư Dực cũng thay y phục, nhấc bước tới thư phòng Dụ Văn Kỳ.
Nàng sống lại đã ba năm, tính toán thời gian, ba tháng sau là lúc Đỉnh Thiên bí cảnh mở ra, đến lúc đó các môn phái sẽ phái người đi tìm bảo vật, kiếp trước nàng vì muốn bảo vệ Tuần Thiên Tinh mà cùng đệ tử Ngự Thú Tông bước vào, sau đó một mình giết chết vạn ách linh xà lấy ra Thiên Địa chí bảo Kim Hàn Ngọc, từ đó vang danh khắp hai giới Tiên Ma.
“Ngươi muốn lấy thân phận người thừa kế Dụ gia tiến vào bí cảnh?”
Dụ Văn Kỳ ngồi trước bàn suy tư, chuyện này có thể, nhưng chỉ sợ Chúc Khấu biết tin sẽ gây náo loạn, dù sao xưa nay phàm người đã là đệ tử Tông môn đều cùng sư môn đồng hành, chưa từng nghe nói lấy thân phận tộc nhân.
“Ngự Thú Tông ngọa hổ tàng long, thiết nghĩ thiếu ta cũng không hề gì, nhưng đời này Dụ gia chỉ có ta và Thi Linh, biểu muội một lòng rèn luyện y thuật, lần này cũng không đi vào bí cảnh, trong nhà này chỉ còn nữ nhi dẫn dắt tộc nhân tiến vào, thử hỏi người khác lấy lý do gì để quản?”
Dụ Tư Dực đương nhiên biết phụ thân lo lắng điều gì, một lời giải thích giúp nam nhân gạt đi mối nghi trong lòng, giả như Chúc Khấu thật sự đến Dụ gia nói lí, chỉ cần đem lời vừa rồi nói với hắn là đủ.
Thấy Dụ Tư Dực hạ quyết tâm như vậy, lời nói ra lại có lý, Dụ Văn Kỳ suy nghĩ chốc lát cũng đồng ý, nữ nhi này luôn từ chối giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn, chỉ lo sớm đã bị Chúc Khấu ghi hận, nếu nàng đi cùng môn đệ, đúng là khiến người khác lo lắng.
“Cứ quyết như vậy đi, tìm ngày báo với sư tôn ngươi một tiếng, vị tiểu thư Tuần Gia vẫn cần Thần Hoàng chữa bệnh, thiết nghĩ hắn cũng không dám gây náo.”
“Đa tạ phụ thân.”
Dụ Văn Kỳ xưa nay luôn cố chấp tuân thủ lễ nghi, nàng không nghĩ hắn sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, khuôn mặt tinh xảo lộ ra ý cười.
Dụ Văn Kỳ nghe tiếng “Đa tạ” này ngược lại có chút không vui, cha con không cần khách khí như vậy? Nhưng tính cách lạnh lùng của Dụ Tư Dực lúc này thật giống với hắn khi còn trẻ, hắn một câu cùng không nói ra được, nửa ngày sau mới lên tiếng.
“Đứa bé kia thế nào rồi?”
“Dùng thuốc của Thi Linh, ngoại thương đã hồi phục tám, chín phần, nhưng xương cằm đã vỡ còn chưa lành, khoảng thời gian này không thể mở miệng nói chuyện.”
Nam nhân nghe vậy liền trầm tư, thả quyển sách trong tay, chậm rãi đứng lên, hai tay cõng phía sau lưng, bước tới trước mặt thiếu nữ.
“Ngày mai Thi Linh từ Diệu Xuân Quán trở về, ngươi có thể tới đón nàng hay không?”
“Tất nhiên có thể.”
Bệnh tình của tiểu hài tốt lên đều là nhờ vào hai vị thuốc của Thi Linh, Dụ Tư Dực sinh lòng cảm kích, tự nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của phụ thân, trực tiếp gật đầu đáp lại.
“Nếu đã đến Diệu Xuân Quán, ngươi hãy tìm Hòa Xuân Quán chủ, ta và hắn xưa nay giao hảo, mấy ngày trước đã đem thương thế của Tiểu Giản báo cho hắn, hẳn là hắn đã chuẩn bị thuốc rồi.”
Chu Hòa Xuân, luyện đan sư nổi danh khắp hai giới Tiên Ma, người duy nhất trên thế gian này có thể luyện ra Cửu Văn Linh Thanh đan, Dụ Tư Dực dù biết hắn cùng phụ thân qua lại thân cận, nhưng chưa từng nghĩ Dụ Văn Kỳ sẽ vì A Giản mà tận dụng mối quan hệ này.
Nam nhân tựa hồ nhìn ra vẻ kinh ngạc của thiếu nữ, hiếm khi trên mặt nở ra nụ cười, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Giản nhất định là người Dụ gia, hắn là trưởng bối nhất định phải quan tâm.
“Nàng là đồ đệ của người, cũng tính một nửa là người Dụ Gia, đương nhiên phải chăm sóc.”
Lúc này Dụ Tư Dực mới thoải mái gật đầu, đối với lời Dụ Văn Kỳ nói ra có chút cảm động, càng thêm cảm thấy tình thân đáng quý.
Từ thư phòng đi ra sắc trời đã chuyển tối, bên ngoài cơn mưa không lớn, hạt mưa tí tách rơi xuống, không khí hiện tại vô cùng mát mẻ, trên người Dụ Tư Dực chỉ mặc trường sam, đi qua hành lang gió mát thổi một đường, mặc dù có linh khí tại thân cũng cảm thấy có chút lạnh.
Cơn mưa đứt quãng, gió mát đem cây liễu trong viện thổi đung đưa, trên mặt đất khắp nơi đều là lá cây bị đánh gãy, xem qua khí trời, chỉ sợ tối nay sẽ lại mưa, thiếu nữ bước qua làn lá ẩm ướt, lưu lại bóng lưng mềm mại thướt tha.
Giản Tùy Tâm tắm xong, mặc lên người bộ y phục Dụ Tư Dực chuẩn bị, vị tiểu cô nương tướng mạo vui vẻ, gương mặt trắng nõn như ngọc, da dẻ căng mịn nuột nà, sống mũi thanh tú, phối hợp với đôi mắt trong veo như nước, dù ai nhìn đều muốn khen một câu đáng yêu.
Y phục mới là cố ý chuẩn bị cho nàng, mặc vào vừa vặn, trông tiểu cô nương nhìn càng hoạt bát, lúc này thay y phục xong, nàng vẫn chưa lắc lục lạc, hai tiểu nha hoàn bên ngoài chủ động tiến vào, giúp nàng lau khô tóc, lại đỡ nàng ngồi vào trước gương đồng, đem làn tóc rồi bời chải chải một phen.
Giản Tùy Tâm không quen kiểu có người phục vụ, nhưng hai nha hoàn khí lực thật sự quá lớn, nàng giãy dụa không thể ra, đành ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
Đợi đến khi mở mắt ra, đã thấy trong gương một gương mặt nhỏ rất xinh đẹp, tuy không trang điểm nhưng khiến người khác khó có thể rời mắt, lại nhìn đám tóc rối bời đã bị sợi dây hồng cột gọn thành hai búi tóc, thực khiến người nhìn yêu thích, chính Giản Tùy Tâm sắc mặt có chút ửng đỏ.
Đây là nàng sao?
Đôi tiểu nha hoàn tựa hồ cũng rất hài lòng, cái miệng nhỏ líu ra líu ríu nói liên tục.
“Tiểu Giản quá đáng yêu, chẳng trách tiểu thư không nỡ để nàng gặp người ngoài!”
“Này, nếu như đem Tiểu Giản ra đường, chỉ sợ lấp tức sẽ bị bọn buôn người bắt mất!”
“Nói thì nói như thế, nhưng tiểu thư không bảo chúng ta giúp Tiểu Giản thay y phục a!”
“...”
Hai tiểu nha hoàn tên gọi “Nguyên Thư”, “Nguyên Hoa”, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ bên canh Dụ Tư Dực, bởi vậy lá gan cũng lớn hơn các nha hoàn khác, hai người thảo luận một lúc, lo lắng sẽ bị Dụ Tư Dực quở trách, vừa lúc quản gia gọi đi ăn cơm, liền như một làn khói rời đi không dấu vết.
Giản Tùy Tâm ngồi trước gương đồng mà ngơ ra, cảm thấy như đây là một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng rồi nàng phải đối mặt với Hỏa Tu Lan, bắt đầu tu luyện không ngưng nghỉ, đem một người tu đạo hút cạn linh khí, sau đó bị toàn Ma giới khinh bỉ, bị Tiên giới truy sát… Cho đến khi gặp Dụ Tư Dực, người mà số mệnh an bài nhân duyên, nàng tốn công nuôi vọng tưởng với nữ nhân chưa bao giờ trao cho nàng một tia sưởi ấm, cuối cùng phát hiện hết thảy chỉ là phí công.
Cho tới cùng cái nào mới là mộng? Giản Tùy Tâm không rõ, nàng không dám nhìn lại người trong gương đồng, thống khổ quay đầu sang nơi khác.
Cửa phòng hơi hé, một trận gió mát từ khe cửa thổi tới, phất tóc trên trán rối tung, làm cho nàng tỉnh táo.
Trời đã tối hẳn, chẳng biết từ khi nào có người treo đen lồng, ánh đèn soi sáng một khoảng rộng, Dụ Tư Dực tay bưng cơm canh, nhớ việc ngày mai tới Chu Hòa Xuân lấy thuốc, tâm tình càng vui sướng, vô thức khóe miệng nâng lên, nàng đưa tay đẩy cửa phòng.
Vừa nhìn vào, tầm mắt đã bị tiểu đồ đệ trắng trẻo hấp dẫn, loại phản ứng này Giản Tùy Tâm cũng lần đầu nhìn thấy, so với dáng vẻ lãnh mạc kiếp trước quả thực là hai người khác nhau.
Giản Tùy Tâm bị tầm mắt kia dồn vào eo hẹp, hận không thể tìm chỗ trốn đi, cúi đầu ngượng ngùng, thiếu nữ càng đi càng gần, mãi đến khi trước mặt xuất hiện bóng người, tiểu cô nương mới cắn môi ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào mắt là nụ cười thiếu nữ, Giản Tùy Tâm ngẩn người, người kia một tay đưa lên sờ sờ hai búi tóc, gọi nàng không dám cử động.
“Là Nguyên Thư giúp ngươi thay y phục?”
Giản Tùy Tâm sững sờ gật đầu, khóe miệng thiếu nữ càng sâu, một giây sau, thanh âm theo gió nhẹ nhàng truyền đến, khiến tim nàng hẫng đi một nhịp.
“Rất ưa nhìn.”