Trần Tỷ:
Giày vò thật.
Đã có rất nhiều người nói tôi và Đường Tự Đình như vậy, nếu bình tĩnh suy nghĩ lại thì cũng đúng thật.
Lần này Đường Tự Đình đã hoàn toàn bị bệnh, tắm cho anh ấy xong, anh ấy đã trực tiếp ôm tôi đi ngủ, tóc cũng không thèm sấy.
Sức anh ấy lớn, uống rượu xong còn nặng hơn, tôi kéo anh ấy rất lâu nhưng không hề nhúc nhích nên dứt khoát bất động cùng anh ấy, tóc cả hai bọn tôi đều ướt.
Anh ấy nằm xuống chưa được bao lâu lại thì thầm vào tai tôi rất lâu, tôi cũng không nghe rõ anh ấy lẩm bẩm điều gì, ngẩng cổ lên ghé sát vào miệng anh ấy để nghe, chỉ có thể nghe được anh ấy đang gọi tên tôi, những thứ khác thì quả thật không nghe rõ.
Tôi lấy tay bịt miệng anh ấy, bóp môi trên và môi dưới của anh ấy lại, không cho anh ấy nói nữa.
Mũi của Đường Tự Đình chắc là đang khó thở, cuối cùng đã bị nghẹt đến mức tỉnh lại, mở mắt ra, hai con mắt tròn xoe nhưng rõ ràng là ánh mắt chẳng có tiêu cự gì, mờ mịt như thể có thêm một màng lọc.
Nói thêm một câu nữa vậy, đôi mắt của Đường Tự Đình con mẹ nó đẹp thật, con ngươi đen đến mức trong suốt, lòng trắng trong mắt hơi phát ra ánh sáng xanh, giống như những viên bi hay chơi hồi nhỏ.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ, một chút ánh sáng đó dường như hoàn toàn chiếu vào trong mắt anh ấy, trông vô cùng long lanh.
"Ngủ đi, đừng nói mớ nữa." Tôi hôn lên mí mắt của anh ấy, cảm thấy nhãn cầu của anh ấy đang đảo quanh nên lại hôn một lần nữa.
Sau nụ hôn lần này thì anh ấy đã có nề nếp hơn, cũng không lẩm bẩm nữa, một lúc sau đã bắt đầu ngáy khe khẽ.
Tôi ngủ không ngon lắm, trong mơ đã thấy mình bị ném vào trong bếp lò, cuối cùng bị nóng đến mức tỉnh dậy, tôi vừa sờ trán Đường Tự Đình, quả nhiên đã bị sốt.
Tôi nhanh chóng bò dậy đun nước, lại kéo anh ấy dậy và ép uống thuốc.
Khi bị bệnh, anh ấy rất hay lẩm bẩm, cơ thể nóng như vậy rồi còn nhất quyết phải dán sát lại ôm mới chịu, nếu không sẽ lại bắt đầu vở kịch nội tâm, hai con mắt tối tăm nhìn chằm chằm bạn, biểu cảm âm thầm lên án 'anh bị bệnh rồi, rất khó chịu nhưng lại không được vỗ về nên bây giờ anh còn khó chịu hơn', mãi cho đến khi tôi thỏa hiệp thì anh ấy mới thoả mãn.
Nửa đêm còn lại tôi gần như không ngủ, mấy tiếng sau, Đường Tự Đình lại lên cơn sốt, tôi lại đút anh ấy uống thuốc hạ sốt lần nữa.
Tôi không đặt đồng hồ báo thức, lúc thức dậy đã là buổi trưa, tôi nhanh chóng bò dậy, trước tiên là gọi cho A Giang, A Giang là sếp của tôi.
Trưa nay tôi còn vài bộ ảnh người mẫu rất quan trọng cần chụp nhưng đã không kịp nữa rồi, Đường Tự Đình vẫn còn đang ốm nên tôi chỉ có thể xin nghỉ với A Giang.
A Giang cũng không nói gì, bình thường tôi rất ít khi xin nghỉ, anh ấy bảo tôi ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, để người khác chụp ảnh hôm nay, còn hỏi tôi xin nghỉ mấy ngày, bao giờ thì đi làm.
Tôi còn chưa cúp điện thoại thì Đường Tự Đình cũng đã dậy, tôi sờ đầu anh ấy, vẫn còn hơi ấm.
Đường Tự Đình nắm tay tôi không cho tôi rút ra, chơi đùa nhéo từng ngón tay của tôi.
Tôi xin A Giang nghỉ hai ngày, ngày kia đi làm.
Tôi vừa cúp điện thoại thì Đường Tự Đình cũng tìm thấy điện thoại di động của mình, gọi lại vài cuộc điện thoại công việc, bàn giao công việc rõ ràng rồi kéo cánh tay tôi nói rằng đau đầu.
"Có muốn dậy đi bệnh viện kiểm tra không?" Tôi có hơi lo lắng.
"Không cần, chỉ bị cảm thôi." Đường Tự Đình vẫn nắm tay tôi, dụi mặt vào cánh tay tôi, còn làm nũng nữa chứ.
Tôi dùng ngón tay cái vuốt ve lông mày anh ấy, "Em đi nấu ăn cho anh, anh ngủ thêm một lát đi, lát nữa xong sẽ gọi anh."
Đường Tự Đình lại dụi thêm một lúc lâu mới buông tay tôi ra, tôi vừa định đứng dậy thì thấy điện thoại của Đường Tự Đình sáng lên, là tin nhắn WeChat của Diệp Tam Nhi——
WeChat của Đường Tự Đình được thiết lập hiển thị chi tiết tin nhắn, Diệp Tam Nhi hẹn anh ấy đi uống rượu vào buổi tối.
"Lão Đường, tối nay đi uống rượu ở chỗ cũ, có việc tìm mày."
Diệp Tam Nhi là một người chơi bời phóng khoáng nhưng anh ta cũng biết cái gì có thể động vào, cái gì không thể động vào.
Mặc dù tôi không thích anh ta lắm nhưng bình thường bọn họ ra ngoài uống rượu tôi cũng không quản lý, Diệp Tam Nhi rủ Đường Tự Đình ra ngoài, nhiều lắm cũng chỉ là uống ít rượu, những thứ khác anh ta không dám.
Bây giờ Đường Tự Đình đang bị sốt, đương nhiên là không đi được.
Tôi đưa điện thoại cho anh ấy, anh ấy gửi tin nhắn thoại lại cho Diệp Tam Nhi, nói rằng tối nay sẽ không đi.
Anh ấy vừa đặt điện thoại xuống thì Diệp Tam Nhi đã gọi đến, Đường Tự Đình lười ngồi dậy nên trực tiếp bật loa ngoài.
Sau khi Diệp Tam Nhi mở miệng nói xong, tôi đã hơi hối hận, vừa rồi lẽ ra phải đi vào bếp mới phải.
"Lão Đường, buổi tối mày phải tới nha, có việc, Trần Tỷ không ở bên cạnh mày đúng không? Mẹ kiếp, tháng trước Trần Tỷ đi công tác, mày ở chỗ tao uống rượu nhiều như vậy, hôm đó con mẹ nó mày đã làm gì với đứa nhỏ đó vậy? Thằng nhỏ bây giờ tìm tới tao rồi, tao cũng không cho số điện thoại hay địa chỉ của mày nhưng tao thật sự không gánh nổi nữa rồi, cậu ta nói tối nay cũng đến, buổi tối mày tự tới xử lý đi..."
—
Đường Tự Đình:
Giày vò thật.
Bạn bè ai cũng nói tôi và Trần Tỷ như vậy.
Đôi khi tôi cũng cảm thấy đã nhiều năm như vậy, tôi và Trần Tỷ cũng giày vò nhau thật.
Nếu như tôi có thể đoán trước được nội dung cuộc gọi này thì có chết tôi cũng sẽ không bật loa ngoài.
"Lão Đường, đúng thật là, bình thường mày toàn nói tao, không ngờ nha, bây giờ mày cũng sa vào rồi. Tao nói ấy mà, Trần Tỷ nhất định là theo chủ nghĩa hoàn mỹ (*), nhưng mày cứ yên tâm, anh em nhất định sẽ che giấu cho mày."
(*) bản gốc là "mắt không chịu nổi một hạt cát" (眼里揉不下沙子): ý chỉ người có nguyên tắc và giới hạn rất nghiêm khắc rõ ràng, không chịu nổi dù chỉ một chút sai sót hay trái ngược, thông thường dùng để chỉ những người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Cái thằng ngốc Diệp Tam Nhi kia lại bô lô ba la một tràng dài trong điện thoại, mỗi một từ tôi đều có thể hiểu được nhưng khi liên kết lại, cái gì tôi cũng không biết.
Tôi muốn tắt điện thoại cũng không kịp nữa rồi, Trần Tỷ đã lấy điện thoại đi, tôi giật lại hai lần đều không cướp được.
Tôi muốn mở miệng ngăn Diệp Tam Nhi lại nhưng vừa mở miệng thì một ngụm nước bọt đã nghẹn lại trong họng, cổ họng vừa đau vừa ngứa, tôi nằm bò ra giường ho rất lâu mà không khạc ra được một chữ.
Diệp Tam Nhi vẫn còn tiếp tục: "Lão Đường, bị cảm à? Mày nói thật với anh em đi, bây giờ nghĩ thế nào, vợ mày chắc vẫn chưa biết nhỉ? Tao có thể hiểu được, suy cho cùng thì bọn mày đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chắc mày ngứa lắm rồi nhỉ?"
Cuối cùng tôi cũng ho xong, hét lên với đầu bên kia: "Tao đệt thằng cha nhà mày, Diệp Tam Nhi, con mẹ nói có phải mày gọi nhầm rồi không?"
"Tao á? Đệt? Người tao tìm là mày đấy, Đường Tự Đình."
Diệp Tam Nhi càng nói càng hăng, nói được một nửa thì đột nhiên tắt tiếng, một lúc lâu sau mới nói: "Không phải... không phải là Trần Tỷ ở bên cạnh mày đấy chứ."
"Có đây," Trần Tỷ trả lời, trong giọng nói còn có chút ý cười, "Cảm ơn anh nhé, Diệp Tam Nhi, trước đây tôi thật sự không biết chuyện này, nhưng bây giờ thì đã biết rồi."
Bên kia điện thoại vang lên tiếng hít khí, một lần hít vào kéo dài rất lâu, ngay sau đó là nửa phút im lặng.
"Đệt, lão Đường, tao nói mày..."
"Diệp Tam Nhi, tao cho mày ba phút, giải thích mọi chuyện rõ ràng cho tao." Tôi hét vào điện thoại, chỉ mong sao có thể trực tiếp cầm rìu bổ Diệp Tam Nhi ra, xẻ cậu ta thành tám mảnh mới xem như hả giận.
Linh hồn của tôi gần như bị doạ đến bay đi mất, tôi phải bảo Diệp Tam Nhi nói rõ qua điện thoại với Trần Tỷ, ngay lập tức, ngay và luôn, ngay bây giờ.
Nhưng tôi còn chưa nói xong thì Diệp Tam Nhi thế mà đã cúp điện thoại của tôi.
Trần Tỷ ném điện thoại lên giường, em ấy khoanh tay đứng ở đầu giường, ánh mắt âm u nhìn tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, lại ho thêm một lúc lâu, vội vàng giải thích với Trần Tỷ: "Không có chuyện đó đâu vợ à, tháng trước em đi công tác, Diệp Tam Nhi có gọi anh ra ngoài uống rượu một lần."
"Tiếp tục." Trần Tỷ không có biểu cảm gì.
"Hết rồi, anh chỉ uống một chầu rượu đơn thuần thôi, giữa chừng có người đi tới, là Diệp Tam Nhi huýt sáo với cậu ta, lúc đầu cậu ta tìm Diệp Tam Nhi, sau đó thì uống chung một ly." Tôi nói năng lộn xộn.
"Rồi sao nữa? Chỉ uống một chầu rượu đơn thuần mà đứa nhỏ nhà người ta có thể tìm tới cửa sao? Có muốn tìm thì cũng phải tìm Diệp Tam Nhi, tại sao lại tìm đến anh?"
"Thật sự hết rồi mà." Tôi nghẹt thở hồi lâu, cuối cùng nện nắm đấm xuống giường khiến cho tấm đệm rung lên, "Anh quên rồi, anh mất trí nhớ tạm thời (*) rồi, lúc tỉnh dậy anh ở trong khách sạn, chỉ có một mình anh, thật đó vợ, thật sự chỉ có một mình anh, anh có làm gì khác không thì nhất định anh sẽ biết, anh cũng không phải còn zin, chắc chắn là không đâu, anh thề đấy."
(*) bản gốc là 断片儿, chỉ việc suy giảm khả năng hình thành trí nhớ dài hạn sau khi say, dẫn đến việc một người mất khả năng hoàn toàn hoặc một phần trong việc nhớ lại các sự kiện xảy ra trong lúc say. [Nguồn: Baidu]
Con mẹ nó tôi chỉ mong sao bây giờ ông trời sẽ mau chóng đánh một tia sét xuống để kiểm chứng lời tôi nói là đúng hay sai, để cho Trần Tỷ xem xem.
Tôi tưởng rằng Trần Tỷ nhất định sẽ cãi nhau với tôi, dựa vào tính tình của em ấy, không lật tung nóc nhà lên thì cũng phải lột da tôi.
Nhưng em ấy chỉ hỏi mấy câu này thôi rồi không hỏi gì khác, cụp mắt nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng nói một câu: "Em đi nấu ăn."
Trên mặt em ấy không có chút cảm xúc nào, tôi không biết trong lòng em ấy đang nghĩ gì, tôi cũng không cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại còn hy vọng em ấy thật sự có thể lật nóc nhà lên mới tốt.
Tôi có hơi hoảng, trong lòng tôi cảm thấy không yên tâm.
"Em không tin anh sao?"
"Tin."
"Em không tin anh sao?"
"Tin."
"Em không tin anh..."