Trần Tỷ:
Nhớ anh ấy thật rồi.
Nhiệt độ về đêm xuống thấp, gió biển cũng thổi mạnh.
Tôi đã đến Thanh Đảo, mua vé máy bay vào buổi chiều, không mang theo gì cả mà đã đến đây.
Tôi vừa mở điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi của Đường Tự Đình, lúc đó tôi đang ngồi trên tảng đá ngầm bên bờ biển, sóng từ bờ biển sâu thẳm ập đến, dội ào ào vào đá ngầm, ống quần tôi ướt sũng, nước biển lạnh buốt khiến cho tôi ớn lạnh phải khoanh tay run lẩy bẩy.
Giữa tiếng sóng biển, tôi nghe thấy Đường Tự Đình điên cuồng hỏi tôi đi đâu, hỏi tôi tại sao không mở máy, anh ấy nói anh ấy không tìm được tôi...
Giọng nói của Đường Tự Đình khản đặc như một tờ giấy nhám, tôi nghe thật sự rất khó chịu, là sự khó chịu như thể sắp bị nước biển nhấn chìm.
Thật ra tôi chỉ muốn ra ngoài giải sầu, về nhà tôi lại sợ ba mẹ lo lắng, tôi không muốn một mình về căn nhà mới đó, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không có hơi người, trông huơ trống hoác.
Bởi vì không có nơi nào có thể đi nên tôi đã đến đây mà không nghĩ nhiều.
Lần trước tôi đã gặp Đường Tự Đình ở đây, cho nên tôi vẫn luôn có cảm tình đặc biệt với Thanh Đảo, dường như vùng biển đó đã cho tôi một người rất tốt.
Tôi tắt máy không phải là vì muốn tránh mặt Đường Tự Đình mà là vì Lý Tuyền liên tục gọi điện quấy rối tôi, sau khi bị chặn thì cậu ta lại đổi số mới, kể từ khi tôi từ Vân Nam trở về, cậu ta vẫn luôn dây dưa không dứt, hẹn tôi ăn cơm hoặc tìm tôi chụp ảnh.
Tôi thật sự rất khó chịu, về phần công việc, tôi bảo A Giang cứ từ chối thẳng giúp tôi rồi tắt máy.
Tôi nói với Đường Tự Đình rằng tôi đang ở Thanh Đảo, Đường Tự Đình thở ra một hơi rồi lại nói dài dòng rất lâu, giọng điệu vẫn luôn rất hung dữ, y như cặp vợ chồng nhà đối diện đang trách mắng con cái.
Anh ấy dạy dỗ tôi xong lại nói anh ấy cũng sẽ đến, tôi hỏi anh ấy đến làm gì, anh ấy nói anh ấy thích, tôi không quản được.
Quả thật là......
Hai thằng ngốc.
-
-
Nước rất lạnh, lúc lên máy bay tôi mặc áo ngắn tay và không mang theo quần áo gì cả.
Tôi không biết có phải là mình sắp chết hay không, nước biển dâng cao quá đầu tôi, tôi dùng sức túm lấy cổ và vai cô gái rồi kéo cô ấy về phía bờ biển.
Cô gái muốn nhảy xuống biển tự tử, tôi đang ngồi trên tảng đá ngầm, chắc cô ấy không nhìn thấy tôi, hét lên mấy tiếng với biển, sau đó lại khóc lớn một hồi cũng không có ai đáp lại, ngoại trừ tôi ra ở biển không có ai khác.
Cô gái khóc đủ rồi thì bước từng bước từ bãi cát vào trong nước biển.
Lúc đầu tôi còn tưởng cô gái chỉ muốn chơi ở chỗ nước nông một lúc nhưng cô ấy càng ngày càng đi xa hơn, nước đã ngập đến thắt lưng nhưng vẫn đi vào sâu hơn nữa.
Tôi hét lên mấy tiếng để nhắc nhở cô gái rằng đi sâu hơn nữa sẽ nguy hiểm, bảo cô ấy mau chóng quay trở lại, cô gái đã nghe thấy, quay đầu nhìn tôi nhưng cũng chỉ dừng lại một lát, sau đó như thể chịu kích thích, tiếp tục bước vào trong biển.
Lúc này tôi mới nhận ra cô gái muốn tự tử, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự sát được nên nhảy khỏi tảng đá bơi về phía cô ấy, may mà cách đó không xa lắm nên tôi đã nhanh chóng túm lấy cô ấy.
Nước biển thật sự rất lạnh, vừa bơi vừa kéo theo một người đang muốn chết thật sự rất khó khăn.
Mặc dù tôi biết bơi nhưng cô gái cứ liên tục vùng vẫy rất mạnh, miệng còn hét lên mặc kệ tôi, nước biển cũng đang ngập qua đầu tôi, khoảnh khắc đó tôi cũng sợ hãi, tôi đang nghĩ liệu mình sẽ chết dưới biển chứ, hay là bị cá mập ăn hết.
Trước đây tôi thường dọa Đường Tự Đình, mỗi khi anh ấy chọc tôi, tôi đều nói sẽ ném anh ấy xuống biển cho cá mập ăn, còn nói răng cá mập rất sắc.
Không ngờ cuối cùng người cho cá mập ăn lại là chính tôi.
Ngoại trừ việc bơi đến bờ biển theo bản năng, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng đó, tôi không ngừng nghĩ về Đường Tự Đình.
Tết Trung thu đã qua rồi, tôi vẫn chưa ăn bánh trung thu với anh ấy, trước đây tôi đều bẻ bánh trung thu làm đôi, một nửa cho anh ấy và một nửa cho tôi. Cả hai đứa bọn tôi đều không thích ăn bánh trung thu lắm, cùng nhau chê bai nhân nào khó ăn, đôi khi còn vì điều này mà cãi nhau một trận, sau đó vẫn ăn hết không thừa lại một chút nào.
Ánh trăng chính là điểm nhấn, buổi tối ngày mười sáu, hai đứa bọn tôi nhất định phải đợi ở ban công để ngắm trăng tròn sau ngày mười lăm.
Cô gái đã không còn giãy giụa nữa, tôi cảm thấy có lẽ cô ấy đã ngất đi, một ngụm nước biển tanh mặn khác đột nhiên xộc vào trong mũi, xuyên qua cổ họng rồi tràn vào phổi, toàn bộ phần thân trên của tôi đều nóng rát và đau nhức.
Cảm giác đó quá khó chịu, cũng cực kỳ tuyệt vọng, đó là cảm giác cận kề cái chết.
Nghĩ đến việc sau này thật sự không được gặp Đường Tự Đình nữa, lồng ngực tôi còn đau hơn cả khi bị sặc nước biển, tay chân mềm oặt đi, nước biển liên tục ngập qua đầu, tôi chỉ có thể vùng vẫy ngửa cổ về sau, dùng sức vung tay về phía sau để bơi tiếp.
May là đã lên đến bờ rất nhanh, tôi kéo cô gái lên bãi cát, có người đi ngang qua bãi biển, tôi nhờ họ mau chóng gọi 120.
Tôi sờ vào động mạch cảnh vẫn đang đập của cô gái, hồi sức tim cho cô ấy, cô ấy mau chóng tỉnh lại, sau khi bình tĩnh lại thì bật khóc.
Cuối cùng tôi cũng thở ra một hơi, cả người ướt sũng nằm ra bãi cát, dưới chân là nước biển xanh xám, bầu trời trên đầu đã bắt đầu tờ mờ sáng.
Nghe cô gái kia khóc, tôi cũng có hơi muốn khóc.
Tôi khóc là vì nhớ Đường Tự Đình, tôi muốn gặp anh ấy.
Có người đi qua, đứng trên đầu tôi hỏi tôi có chuyện gì, tôi phất tay với anh ta nói không sao rồi chống tay lên bãi cát đứng dậy.
Điện thoại lẫn giày đều đã mất, tôi đi chân trần trên bãi cát mát lạnh, dưới chân không phải là cát mịn mà còn có những hạt cát lớn và đá nên hơi cộm chân.
Lần trước, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được Đường Tự Đình.
Lần này có thể xem như cứu được một mạng người, người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, vậy thì ông trời có thể cho tôi thêm một chút may mắn được không?
Nghĩ đến đây tôi đã mỉm cười, trước đây Đường Tự Đình thường nói, tôi và anh ấy, hai đứa bọn tôi hợp lại mới gọi là may mắn.
Tôi lại nghĩ, tình huống nguy hiểm vừa rồi mà tôi vẫn có thể sống sót đã đủ may mắn rồi, vận may lần này một mình tôi đã chiếm mất, phải chia cho Đường Tự Đình một nửa giống như ăn bánh trung thu vậy, nếu không thì anh ấy sẽ gặp xui xẻo.
Từ lúc chia tay đến nay, tôi vẫn luôn không có tâm trạng, đầu óc vẫn luôn lộn xộn, khoảng thời gian chia tay Đường Tự Đình này, cẩn thận nghĩ kỹ lại thì tôi giống như một lớp vỏ rỗng vậy.
Tôi dự đoán thời gian anh ấy xuống máy bay rồi gọi cho anh ấy, sử dụng điện thoại công cộng trong một siêu thị nhỏ trên bãi biển.
Đường Tự Đình đang trên taxi nên đã bắt máy, nghe được là tôi thì hít một hơi thật sâu, tôi biết anh ấy nhất định sắp sửa hung dữ với tôi rồi. Tôi lên tiếng trước: "Anh Tự... anh đừng hung dữ với em nữa, em vừa cứu được một người trên biển, nước biển lạnh quá, em cũng suýt chết, quần áo ướt, giày của em cũng không còn, điện thoại cũng rơi xuống biển rồi, ngay cả tiền điện thoại cũng không trả nổi, em đang ở trong một siêu thị nhỏ..."
"Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đó ngay." Giọng nói của Đường Tự Đình nhỏ đi, như thể to tiếng sẽ khiến tôi sợ hãi.
Vừa rồi bị sặc nước biển một trận, lồng ngực lại điên cuồng phập phồng lên xuống, tôi quay đầu hỏi chủ tiệm: "Tiệm của cô tên gì vậy ạ?"
Chủ tiệm là một phụ nữ trung niên, chắc hẳn là bị lời vừa rồi của tôi làm cho choáng váng, nhìn chằm chằm tôi hai giây, sau đó lại cúi đầu nhìn đôi chân trần của tôi, như thể thật sự sợ tôi không trả tiền điện thoại, nâng cao giọng hét vào trong điện thoại: "Đường Đông Hải Trung, siêu thị Minh Hội, có nghe thấy không?"
Tôi lại áp ống nghe vào tai: "Có nghe thấy không? Đường Đông Hải Trung, siêu thị Minh Hội, Minh (明) trong ngày mai (明天), chữ Hội (汇) có ba chấm thuỷ (氵)."
"Nghe thấy rồi, em ở đó đợi anh, anh đến ngay đây."