Ta nghe nàng nói mà ngớ ra tại chỗ, cánh tay buông thỏng nắm lấy vạt áo mình, nhấp môi muốn lên tiếng.
Nhưng đến cuối vẫn là không có nói được cái gì, cùng nàng đi tới trước, thẳng đến lên xe.
Nàng đã trầm mặc xuống, ta cũng không nói gì thêm.
Đây là xe ta, nàng ngồi ở ghế phụ cài xong dây an toàn, ta mím môi hỏi, "Đi chỗ nào?".
Thi Cảnh Hòa vẫn là không nói chuyện, nàng gõ chữ vào bản ghi nhớ trong điện thoại rồi đưa cho ta xem.
Ta xem qua, gật đầu: "Tốt."
Ta biết, không khí đã thay đổi, bởi vì ta không trả lời, bởi vì ta không thuận theo Thi Cảnh Hòa; nói ta thích nàng.
Ta thở dài thườn thượt trong lòng, cũng bắt đầu hối hận, nếu ta không có quá nhiều tâm tư, vô cùng đơn giản thoải mái nói thích nàng, có phải cục diện sẽ không đến mức này?
Rõ ràng trước đó còn rất tốt, bầu không khí đó làm ta vừa khẩn trương vừa yêu thích, nhưng lại bởi vì ta mà thay đổi.
Tạ Oánh nói không sai, chỉ cần nói thích liền đủ lãng mạn, thế mà trong đầu ta lại cứ miên man những suy nghĩ khác.
Nhưng có ích lợi gì đâu? Chẳng những không nghĩ ra được, còn làm Thi Cảnh Hòa không vui.
Đúng vậy, nàng không vui, phi thường rõ ràng không vui.
Ta lái xe, nàng chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, một câu cũng không nói, so với ngày hôm qua quả là một trời một vực.
Thi Cảnh Hòa đề xuất không phải nhà hàng quán ăn nào, mà là trung tâm thương mại. Mới đầu ta không rõ nàng muốn đến đó làm gì, nhưng ngẫm lại có lẽ nàng muốn dạo phố trước rồi đi ăn sau.
Hiện tại mới hơn năm giờ, ăn cơm xác thật có hơi sớm.
Ta rất quen thuộc Vân Thành, ít nhất từ bên này lái xe đến trung tâm thương mại bên kia, ta không cần bản đồ hướng dẫn.
Đoạn đường khoảng nửa tiếng lái xe, trong lúc này ta có chủ động mở miệng tìm đề tài, nhưng Thi Cảnh Hòa không có thèm để ý, một lần hai lần sau đó ta liền ngậm miệng.
Ta ngừng xe nói, "Tới rồi."
Thi Cảnh Hòa chỉ là gật đầu, im lặng gỡ dây an toàn bước xuống xe. Ta cắn môi, theo bên cạnh nàng đi vào trung tâm thương mại.
Ta đã khổ sở hối hận nửa tiếng đồng hồ. Đối mặt với một Thi Cảnh Hòa "lạnh nhạt", ta cũng chỉ biết đi theo trầm mặc.
Vào trong, Thi Cảnh Hòa tiến lên thang cuốn, nàng đứng trước ta một bậc, tay đặt trêи thành.
Ta ở phía sau ngắm dáng người nàng, hôm nay nàng mặc áo khoác jean, tóc thả tự do sau đầu, cả người toát ra phong cách phóng khoáng thoải mái.
Ta ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, cánh tay đặt trêи thanh vịn cũng chậm rãi nhích tới trước, nhưng ở thời điểm ta sắp chạm đến thì nàng rút tay về.
Một màn này trông rất quen, làm ta nhớ tới lần trước ở buổi họp mặt fans Bạch Thiên, Thi Cảnh Hòa cũng là như thế này.
Càng quen hơn nữa là, mũi ta lại muốn lên men uỷ khuất, khoảng cách chênh lệch cảm xúc quá lớn làm ta trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu.
Không thể phủ nhận, đều là ta sai, ta không nên do dự, ta không nên ngậm miệng im thin thít, nàng như vậy bỏ mặc không thèm đếm xỉa ta cũng là trong dự kiến.
Nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu, so ngày hôm qua bị Thành Tư Nhất bôi nhọ còn khó chịu hơn rất nhiều.
Thực mau thang cuốn lên đến lầu hai, ta rút tay khỏi thanh vịn lặng lẽ nắm thành quyền, cổ vũ chính mình.
Không sao.
Thi Cảnh Hòa sẽ không có không để ý tới ta. Nàng cũng sẽ không có không thích ta.
Lầu hai chuyên về trang phục nữ, hôm nay thứ hai, hơn nữa cũng sắp giờ tan tầm, thoạt nhìn khá vắng khách.
Ta không còn sóng vai Thi Cảnh Hòa, mà là đi phía sau nàng, duy trì một mét khoảng cách.
Không đi bao lâu, nàng đột nhiên dừng trước một cửa hàng, ta vốn dĩ hơi cúi đầu bước theo quán tính cho nên không kịp phòng ngừa, cái trán liền đụng vào gáy nàng.
Ta ngẩng đầu: "Xin lỗi."
Thi Cảnh Hòa nhìn ta một cái, nàng hé miệng, rốt cuộc nói: "Ngốc."
Dứt lời nàng nhấc chân đi vào trong tiệm, ta cũng lật đật bước theo.
Đây cũng là cửa hàng trang phục nữ, trêи các giá treo đều là quần áo đang hợp mùa, mọi thứ dưới ánh đèn đều sáng loáng.
Nhân viên thấy chúng ta cũng không có tiến lên hỏi cần mua quần áo gì, mà là cùng Thi Cảnh Hòa chào hỏi nói thật lâu không gặp.
Tốt, ta đã hiểu, Thi Cảnh Hòa là khách quen của cửa hàng này.
Nhưng nàng không phải tới mua đồ, mà là đi tới quầy thu ngân, vỗ nhẹ nhẹ lên quầy, trêи mặt rốt cuộc tươi cười, nàng nói: "Tiểu La, ta tới rồi."
Ở quầy có một cô gái đang cúi đầu chơi di động, nghe tiếng ngẩng đầu lên, nói với Thi Cảnh Hòa: "Tới thì tới, vỗ hư mặt tủ thì ngươi đền."
Cô gái Tiểu La này có chút quen mắt, cô ấy trang điểm tinh tế, tóc mái ngố, mắt to vừa nhìn liền biết có đeo kính áp tròng, nhìn qua rất dễ thương rất đáng yêu.
Phong cách rất giống.....một hot girl trêи mạng.
Nghĩ nghĩ ta nhớ ra đây là một người bạn thường xuất hiện trêи Weibo Thi Cảnh Hòa. Cô ấy cũng có tiếng, fans đại khái hơn một trăm vạn, Weibo tên là "Tiểu La uống thuốc đi" hay sao đó, ta không nhớ rõ cho lắm.
Ta không biết Thi Cảnh Hòa dẫn ta tới đây làm gì, bởi vì nàng căn bản không có cùng ta nói.
Tiểu La chuyển tầm mắt nhìn ta, nàng đứng lên từ trong quầy đi ra, đến trước mặt ta, vươn tay nói: "Chào em CC, chị là Tiểu La, cũng là bạn của Thi muội."
Ta thoáng nhìn Thi Cảnh Hòa, nàng cũng đang nhìn ta, ta bắt tay Tiểu La, "Gọi em Chi Chi là được."
"CC? Chi Chi?" Tiểu La gật đầu, "Tốt tốt."
Cô ấy lại quay đầu nhìn Thi Cảnh Hòa, nói: "Chờ ta hai phút, ta lập tức thu thập rồi đi."
"Ừ."
Vậy là không chỉ có ta và Thi Cảnh Hòa rời khỏi trung tâm thương mại, còn có Tiểu La, trong lúc này ta và Tiểu La cũng có tự giới thiệu với nhau.
"Tên đầy đủ của chị là La Mịch Mịch, mịch trong tìm tòi."
"Em Lục Chi, chi trong nhánh cây."
( shùzhi Hán Việt là Thụ Chi, hiểu thụ theo nghĩa Việt cũng được :))) )
Thi Cảnh Hòa nghe được khẽ cười, nàng nói: "Chữ mộc đi đôi với tên em thật đúng, y như đầu gỗ."
(Mộc /mù/ cũng nghĩa là cây/gỗ)
La Mịch Mịch "Ha ha ha" cười vài tiếng, mà ta thì cười không nổi.
Tại thời điểm ý thức được mình thích Thi Cảnh Hòa, ta mới biết trước đó ta cho rằng chức năng tình cảm của mình bị hỏng hóc là sai lầm, ta vẫn có thể thích được người khác.
Nhưng phiền não cũng theo mà đến, vì những mối quan hệ ngắn ngủi trước, ta luôn là người được cưng, cho nên ta đã bị tước đoạt đi rất nhiều kỹ năng.
Thôi nói tóm gọn, hiện tại ta chính là đầu gỗ, Thi Cảnh Hòa chọc ta như vậy cũng không sai chút nào.
La Mịch Mịch không đi cùng xe, cô ấy tự lái xe riêng, hướng về quán ăn đã định sẵn.
Trêи đường, ta nghĩ nghĩ, hỏi Thi Cảnh Hòa: "Chút nữa ăn xong em trực tiếp đưa chị về nhà hay sao? Sáng mai mẹ chị sẽ đưa chị đi làm à?".
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt trả lời: "Ăn xong em cứ về nhà trước, chị cùng Tiểu La đi tản bộ."
"À......." Ta mân môi không nói chuyện nữa.
Thái độ của Thi Cảnh Hòa lại trở về trước lúc gặp La Mịch Mịch, có lẽ nàng vẫn chưa có tha thứ ta...yếu đuối cùng nhát gan.
Ở trong mắt nàng, ta hẳn là như vậy? Ngay cả thích, ta cũng không thể mở miệng nói ra, này không phải yếu đuối nhát gan thì còn là cái gì?
Bất quá trừ cái này ra, ta càng sợ hãi chính là nàng hiểu lầm ta, cho rằng ta không thích nàng.
Ta cảm giác như mình bị chứng mất ngôn ngữ, muốn mở miệng nói chuyện muốn lớn tiếng nói cho nàng ta thích nàng, nhưng cuối cùng cái gì đều nói không nên lời, chỉ nghẹn ở trong lòng.
Mà cứ như vậy, ta nghĩ mình sẽ nghẹn riết thành bệnh. Lúc ăn, Thi Cảnh Hòa cũng không có giao tiếp với ta, chỉ có La Mịch Mịch cùng ta nói chuyện, nhưng cô ấy vẫn là nói nhiều và hăng say hơn với Thi Cảnh Hòa, dù gì cả hai người vốn đã là bạn bè.
Ăn gần xong ta yên lặng đi thanh toán, lúc trở lại bàn, La Mịch Mịch nói với ta: "Chi Chi, em đưa chị tài khoản Alipay, chị chuyển tiền cơm qua cho em."
Ta lắc đầu: "Không cần, bữa cơm này coi như em mời đi."
La Mịch Mịch không có phản đối: "Vậy được, lần tới để chị mời, dù sao chúng ta về sau vẫn sẽ còn gặp mặt."
Trước kia ta cảm thấy bất cứ khi nào ta cũng có thể lấy ra kỹ thuật diễn đối mặt người khác, nhưng giờ phút này ngay cả tươi cười đều thực miễn cưỡng, ta chỉ có thể hơi kéo khoé miệng lộ ra nụ cười, trong lòng thì đắng chát.
Ra khỏi quán ăn, La Mịch Mịch đứng ở giữa, Thi Cảnh Hòa cùng nàng vừa nói vừa cười.
Hai nàng quen biết nhau đã lâu, lúc Thi Cảnh Hòa mới trở thành hot girl, La Mịch Mịch chính là người bạn trêи mạng đầu tiên. Bởi vậy cảm tình rất sâu, bởi vậy tần suất La Mịch Mịch xuất hiện trêи Weibo Thi Cảnh Hòa rất cao.
Tới bãi đậu xe, ta lấy ra chìa khoá trong túi xách, nói với Thi Cảnh Hòa cùng La Mịch Mịch, "Vậy......em đi trước, gặp lại sau."
"A?" La Mịch Mịch cười hì hì gật đầu, "Tốt, Chi Chi hẹn gặp lại."
Cô ấy quay qua nói với Thi Cảnh Hòa: "Bye nha Thi muội, bây giờ ta cũng phải đi tìm bạn trai của ta đây."
Chờ La Mịch Mịch lái xe đi rồi, Thi Cảnh Hòa mới nhìn tới mặt ta, nàng không nói chuyện, không có giải thích tại sao gạt ta nói là đi tản bộ cùng La Mịch Mịch. Nàng kéo ra cửa, lên xe ngồi.
Ta cài dây an toàn xong, nói: "Vậy em đưa chị về nhà."
"Là chỗ ở ngày hôm qua hay là...".
Câu ta hỏi bị cắt ngang, Thi Cảnh Hòa quay đầu qua kêu tên ta: "Lục Chi."
Ta ráng trấn định, dùng giọng mũi đáp lại một tiếng: "Dạ?".
Thi Cảnh Hòa lại quay đầu trở về, giọng nói bình tĩnh: "Không có gì, em đưa chị về chung cư hôm qua đi."
"Dạ được." Ta hít sâu một hơi, khởi động xe.
Ta biết địa chỉ chung cư nhà nàng, đêm qua lúc ra về ta đã nhớ kỹ.
Lại trôi qua nửa tiếng đồng hồ trầm mặc, ta đậu xe dưới tàng cây bên ngoài khu chung cư, nói: "Tới rồi."
Hiện giờ trời đã tối đen, chỉ có đèn đường chiếu sáng.
Thi Cảnh Hòa nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em chạy xuống tầng hầm đi, chị vào thẳng thang máy luôn, không muốn đi bộ thêm một đoạn."
"Dạ." Ta lại khởi động xe.
Qua hai phút, ta ngừng xe ở một vị trí khá tối tăm, lặp lại lời vừa nãy: "Tới rồi."
Đương Thi Cảnh Hòa mở cửa xe, ta nói: "Em ở đây chút nữa rồi đi."
Nàng khựng lại một giây, tiếp theo duỗi chân bước xuống, cái gì cũng không có nói, gặp sau gì đó cũng không.
Tâm trạng ta cứ như vậy rơi thẳng đáy cốc, ta gục đầu lên tay lái, nhẫn nhịn không khóc.
Bệnh của ta chừng nào mới có thể chữa khỏi đây? Yêu đương một người như ta, khẳng định sẽ rất mệt phải không?
Chỉ cần một chút không cẩn thận, ta lại xuống tinh thần trầm trọng, nhưng bởi vì ta còn phải lái xe đi về cho nên ta cố gắng hít sâu, nén tất cả cảm xúc vào trong.
Không biết động tác này giữ vững bao lâu, thình lình cửa kính xe bị gõ hai cái, ta ngẩng đầu nhìn xem thì cửa xe đã bị người mở ra.
Không phải ai khác mà là người vừa mới rời khỏi - Thi Cảnh Hòa. Nàng khom lưng nhìn ta, mở miệng kêu tên của ta, tiếp theo không có kịp nói gì. Bởi vì ta đã gỡ dây an toàn, nhào ra ôm nàng.
Ta còn nén nước mắt làm gì chứ? Ta vùi mặt vào vai nàng, khóc ra tiếng.
Dù vậy ta vẫn dùng chút sức lực còn sót lại, nói với nàng một câu mà ta nên nói từ mấy tiếng trước.
"Thật xin lỗi......"