Việc Thi Cảnh Hòa đặt tên này cho ta trong danh bạ không đến mức làm ta tức giận.
Thay vào đó là xấu hổ! Thật lúng túng khi nghe mẹ nàng gọi ta là 'Chi Trượng'.
Ta lấy ra kỹ thuật diễn như khi đối phó với khách hàng, làm thanh âm mềm đi một chút, "Dạ ngại quá, phiền dì nói với chị ấy là con không tới được, hẹn chị ấy ngày khác vậy."
"Vậy à...được rồi dì sẽ nói lại." Mẹ Thi Cảnh Hòa cười một tiếng, "Chào con, Chi Trượng."
Dì nói xong câu đó vẫn chưa cúp máy liền, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng của Thi Cảnh Hòa.
Là tiếng cười, hơn nữa còn cười rất khoa trương.
Tiếp theo mọi thứ lắng xuống, yên tĩnh, bởi vì cuộc gọi đã cắt đứt, giao diện lại trở về màn hình chính.
Bệnh cảm...ngày càng nặng? Ta không quá tin.
Việc này làm ta nhớ tới lần đầu tiên đến nhà nàng, a không đúng, ta cũng chỉ mới ghé nhà nàng một lần mà thôi, là nàng lừa gạt ta.
Khi đó ta đã rất tức giận, nhưng hiện giờ nghĩ kỹ lại, nàng làm vậy cũng không phải không có lý do, bản chất sự việc chẳng qua chỉ là hiểu lầm.
"Hiểu lầm" thật là làm người phiền não, rất nhiều người bởi vì hiểu lầm mà phải tiếc nuối cả đời. Nếu không phải sau đó Thi Cảnh Hòa đưa ra lời xin lỗi thoả đáng, có lẽ ta vẫn sẽ còn khó chịu bài xích nàng.
Thế giới lại chỉ còn một mình ta, ta thở dài, trở về phòng bổ giấc. Tối hôm qua ta ngủ không ngon, vẫn luôn suy nghĩ về chuyện Mạnh Nhất Sênh, đến cuối cùng đầu phát đau, phải rón rén mở cửa phòng ngủ lấy thuốc uống.
Ngủ một giấc, bên ngoài sắc trời đã tối sầm, màn đêm đã buông xuống.
Qua khe cửa ta thấy có ánh đèn, Tạ Oánh hẳn đã trở lại, ta xoa xoa đầu, mở đèn bàn, cầm điện thoại xem tin tức.
Mạnh Nhất Sênh không có gọi điện tới, chỉ nhắn hai chữ ngắn gọn: 【 mình ổn. 】
Ta thở dài, vỗ mặt cho tỉnh táo, trả lời lại một tin:【 vậy thì tốt. 】
Cô ấy không muốn nói chi tiết, là bạn bè ta sẽ không bắt buộc cô ấy.
Ta xuống giường, mở cửa, thấy ở phòng khách ngoài Tạ Oánh còn có thêm một người.
Cô gái này tên là Thành Tư Nhất, ta cùng Tạ Oánh làm nghề này đã hai năm, nhưng Thành Tư Nhất chỉ mới tiến vào vòng tròn này khoảng chừng nửa năm.
Ta chỉ gặp em ấy duy nhất một lần lúc nhóm Tiểu Tự tổ chức hoạt động offline, em ấy cũng có mặt. Còn lại chỉ nghe qua miệng Tiểu Tự hoặc Tạ Oánh. Ta không có WeChat riêng của em ấy, nhưng chúng ta có chung một group chat, chẳng qua group đó lâu rồi không có ai nhắn gửi gì.
Có thể nói Thành Tư Nhất là ngôi sao đang lên trong giới chúng ta. Em ấy trẻ đẹp, giá cả phải chăng, chịu thương chịu khó, năng lực nghiệp vụ giỏi.
Tiểu Tự cũng từng đùa rằng Thành Tư Nhất chính là một 'Lục Chi tiếp theo'. Trong vòng một năm có lẽ mức giá em ấy định ra sẽ không sai biệt lắm so với mức giá của ta.
Ta: Oh...
Ta không có cảm giác gì, hiện tại ta rất tuỳ hứng, đặc biệt là sau sự kiện Tần Ất Văn, ta càng thêm 'Phật hệ' *, trước mắt chỉ tiếp mỗi đơn hàng của Viên Tâm Nhụy.
<* thái độ bình thản xem nhẹ mọi việc/xuôi theo dòng đời, xung quanh thế nào cũng được, chỉ tập trung vào chuyện tàng tàng thường ngày của mình>
Tâm hồn ta dần dần già nua, không còn bốc đồng như trước, nếu không thì ta đã mặc kệ nhiệm vụ Thi Cảnh Hòa mà tiếp nhiều đơn khác. Thật đấy, không hề nói phét. : )
Thành Tư Nhất vừa thấy ta, liền vui vẻ đứng lên, lễ phép gọi ta: "Lục tiền bối."
"A......em cứ gọi Lục Chi hoặc Chi Chi là được." Ta không quen người khác xưng hô trịnh trọng như vậy, nghe giống như ta già lắm, rõ ràng ta mới 24 tuổi!
Đương nhiên, so với gái trẻ 22 tuổi như Thành Tư Nhất, ta xác thật có 'già' hơn một chút.
Ta nhìn Tạ Oánh, dùng ánh mắt hỏi cổ vì sao Thành Tư Nhất ở đây.
Tạ Oánh đang muốn trả lời nghi vấn của ta, Thành Tư Nhất lại đột nhiên mở miệng: "Chuyện là vầy, chị Chi Chi, lần này mọi người quyết định tổ chức hoạt động du lịch tập thể, em là người lên kế hoạch, muốn tới nghe ý kiến hai chị một chút."
Ta vừa rót nước uống vừa đưa ra ý kiến: "Sao em không trực tiếp hỏi mọi người trong group chat, như vậy có lẽ tốt hơn."
Nhóm chat có mười người, sáu nam bốn nữ, đều ở Vân Thành làm cái nghề này.
Nếu Thành Tư Nhất hỏi, khẳng định sẽ có người hồi phục, cần gì trực tiếp đến tận nhà?
Ta có hơi ngạc nhiên, cô bạn này cũng quá nghiêm túc, thật giống như hồi xưa học sinh đến nhà giáo viên thăm hỏi.
Trên mặt Thành Tư Nhất có hai lúm đồng tiền, lúc cười rộ lên trông rất ngọt ngào, vì vậy mọi người trong nhóm còn đặt biệt danh cho em ấy là 'mỹ nữ má lúm đồng tiền'.
Ta hận! Sao ta không có má lúm đồng tiền? Hoặc là đồng điếu cũng không có.
Thi Cảnh Hòa có đồng điếu, lúc nàng cười lên đặc biệt mê người.
Giờ phút này, lúm đồng tiền của mỹ nữ càng thêm rõ ràng, em ấy chớp chớp mắt nhìn ta: "Cái chính là em muốn gặp chị Chi Chi."
Tạ Oánh ở một bên che miệng cười, ta liếc cô ấy, cổ vội vàng nghiêm mặt lại, nói với Thành Tư Nhất: "Ô? Chỉ là muốn gặp Chi Chi sao? Làm chị đây thật thương tâm đó nha."
Thành Tư Nhất thè lưỡi một cái, đôi mắt như có tia sáng xẹt qua, nhưng không trả lời vấn đề này.
Ta uống hai ngụm nước, ngồi xuống sô pha, hỏi: "Chuyến du lịch này là ai cũng phải tham gia sao?".
Trước khi làm việc trong ngành này, ta hoàn toàn không nghĩ tới nó cũng sẽ có những hoạt động 'team building'.
Tạ Oánh bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng: "Lục Chi, ngươi có phải người mới đâu mà còn làm bộ, ngươi tham gia ba lần rồi đó, tỉnh lại dùm cái."
Ta vo tờ khăn giấy thành một cục ném về phía cô ấy.
Thành Tư Nhất chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn chúng ta trêu đùa, tay cầm ipad được bọc case màu hồng, đúng kiểu con gái ưa thích.
Em ấy hơi nghiêng người qua, cho ta xem giao diện, ta không có từ chối, chụm đầu vào xem chương trình mà em ấy đã chuẩn bị.
Là một file ppt có rất nhiều trang, em ấy vừa nhấn chuyển trang vừa nói: "Kế hoạch dự định khoảng cuối tháng sau, cũng chính là tháng 11, bởi vì gần tới 11-11, em nghĩ mọi người sẽ mua rất nhiều đồ vật, mà sau ngày đó, khẳng định mọi người cũng sẽ vì kiếm tiền mà bắt đầu tiếp đơn, như vậy hiển nhiên rất nhanh có được chi phí cho chuyến đi này."
Tạ Oánh gật gật đầu: "Đúng là vậy, chưa gì chị đã liệt kê sẵn danh sách đồ cần mua."
Ta nghiêng đầu nhìn Thành Tư Nhất, em ấy trẻ hơn ta, làn da cũng tốt hơn, bên dưới hàng lông mi là cặp mắt to với con ngươi đen nhánh - đang tràn đầy ý cười, cùng ta nhìn nhau.
Ở trong giới này lâu rồi nên ta cũng biết chuyện thực lòng hay là diễn kịch khó mà phân biệt được. Giống như Thành Tư Nhất bây giờ, ta không biết nụ cười nơi khoé miệng kia có chân thật hay không.
Nhưng mặc kệ, đối phương cười thì ta cũng cười, bởi vậy ta cong cong đôi mắt: "Nếu có người chuyển phát đồ tới thì làm sao?".
"Chị Chi Chi." Thành Tư Nhất bĩu bĩu môi, hừ một tiếng, "Quầy chuyển phát ở khu chung cư này có nhận giữ đồ, chị còn lo lắng vấn đề này sao?".
Trên mặt Tạ Oánh giống như đang viết 'ta ngồi xem náo nhiệt', cô ấy nghẹn cười, nói: "Lúm đồng tiền, em cứ nói tiếp."
Ta biết Tạ Oánh tương đối thân với Thành Tư Nhất, bằng không hôm nay Thành Tư Nhất cũng sẽ không tới cửa.
Nhưng khi nghe thấy kiểu xưng hô này, ta vẫn không tránh được nổi da gà.
Lúm đồng tiền? Vậy chắc ta nên được gọi là 'Lông mi dài'.
Ta chun mũi, tiếp tục nhìn màn hình ipad, Thành Tư Nhất đã lật sang trang khác, em ấy thoáng nhìn ta rồi nói tiếp: "Đây là lần đầu tiên em tham gia hoạt động này, không nghĩ tới trọng trách lên kế hoạch lại giao cho em, cũng không biết sẽ mắc sai lầm gì hay không. Chuyến đi này sẽ giống năm trước, kéo dài năm ngày, bao gồm thời gian di chuyển trên đường. Địa điểm dự định đầu tiên là suối nước nóng ngoài trời ở Kỳ thành...".
Em ấy nói rất nghiêm túc, thanh âm cũng ngọt, ta vừa nghe vừa thở dài.
Thật đúng là hâm mộ ghen ghét, tuổi nghề còn trẻ đã có thể xuất sắc như vậy.
Hồi ta gia nhập nghề này, trong nửa năm đầu vẫn còn chịu các loại khinh bỉ, tiếp nhận khá nhiều đơn hàng kỳ quái.
Tạ Oánh cũng đến chụm đầu xem, thỉnh thoảng lại gật gù, hoặc là chỉ ra những hạng mục có thể không cần.
Ta đa phần là trầm mặc, bởi vì ta không có hứng thú gì với chuyện này, lần nào đi cũng là do Tiểu Tự cùng Tạ Oánh mạnh mẽ lôi kéo.
Hai người bọn họ cho rằng quan hệ nhân tế rất quan trọng, bởi vậy rất siêng giao tiếp với người trong ngành, còn ta thì tương đối lười biếng, hầu hết thời gian rảnh đều nằm ườn ở nhà.
Rốt cuộc cũng xem hết một đống trang ppt, ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi dạt ra một chút.
Bản kế hoạch này dù gì cũng là công sức em ấy làm ra, nếu ta không xem không lắng nghe nghiêm túc, mất công em ấy lại có thành kiến với ta.
Không phải ta đoán bậy đoán bạ, bởi vì nếu ta là em ấy, thành quả lao động của ta bị người khác không tôn trọng, chắc ta cũng sẽ bộc phát, muốn mắng chửi đối phương 800 lần.
Diễn giải xong chương trình du lịch, Thành Tư Nhất thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, ta suy nghĩ một chút, hỏi em ấy: "Vậy lát nữa em có phải đi đến nhà những người khác?".
"Không đi." Thành Tư Nhất lắc đầu, cất ipad vào, mỉm cười nhìn ta, "Thái độ của chị Chi Chi liền có thể quyết định hết thảy."
Tạ Oánh hướng ta nhướng mày, thấy ta không hiểu, cô ấy mới nói: "Lúm đồng tiền sùng bái ngươi lâu rồi đó Chi Chi."
Ta làm bộ thực kinh ngạc: "Ô?"
Kinh ngạc sao? Ta không kinh ngạc.
Tiểu Tự đã kể ta nghe rồi, lúc trước khi Thành Tư Nhất uống rượu cùng hắn, ẻm có nói rất muốn gặp ta, nhưng vẫn luôn không có thời gian thích hợp.
Lúc đó ta nghe mà hết hồn, bởi vì ta và Thành Tư Nhất không có thân, không biết em ấy muốn gặp ta làm cái gì.
Mà hôm nay người lại đột nhiên tới nhà, nhìn như là ngoài ý liệu nhưng có lẽ lại nằm trong dự kiến, muốn hỏi ý kiến của ta chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Ta cũng không muốn nghĩ đến mục đích thật sự của em ấy, biết đâu chừng là do danh tiếng và nhân khí của ta trong ngành này cũng không tệ lắm, cho nên muốn làm quen thân thiết một chút?
Thành Tư Nhất vừa nghe Tạ Oánh nói như vậy, lỗ tai lập tức đỏ lên, em ấy cuống quýt đứng dậy, từ trên nhìn xuống ta: "Chi Chi, chắc em phải đi về đây, gặp chị sau."
Nói xong em ấy đeo túi lên đi ra ngoài, Tạ Oánh nhìn cánh cửa đóng lại, lắc lắc đầu: "Con bé này thật là....".
Lúc này di động ta sáng lên, Thi Cảnh Hòa gọi điện đến.
Ta nhanh chóng ấn nghe, còn chưa kịp đặt điện thoại bên tai, đã nghe thấy Tạ Oánh nói: "Chi Chi, để ta nói thật cho ngươi biết, Thành Tư Nhất nói em ấy thích ngươi đó."
|
|
|
* Hình ảnh minh họa
- Đồng điếu (thường là nhỏ ở cạnh gần khoé môi)Làm Bộ Gái Thẳng - 37. Em ấy thích ngươi
- Đồng tiền ( to hơn và ở trên má, xa khoé môi )