Thi Cảnh Hòa không nói dối, đương nhiên ta cũng không có nói là nàng nói dối, cùng lắm chỉ là cảm thấy kinh ngạc mà thôi.
Tối thứ sáu, nàng thật sự đã đăng trạng thái mới, nàng nói ngày hôm sau lại phải đi họp phụ huynh cho cháu gái, hy vọng sẽ không ngủ gục trong lúc họp một lần nữa.
Ta nắm bắt được mấu chốt, "lại" cùng "một lần nữa" để lộ ra là nàng đã từng đi họp phụ huynh, hơn nữa còn ngủ gục.
Khó trách lúc ta ngồi ở phòng học nhìn quanh cũng không thấy sườn mặt Thi Cảnh Hòa chứ đừng nói tới chính diện. Có lẽ nàng đã nằm gục xuống bàn, đến khi chủ nhiệm lớp nói ra câu nói kia mới làm nàng chú ý, còn lên tiếng...hỗ trợ.
Không phải xen vào việc người khác, mà là hỗ trợ.
Nàng thật sự rất có tâm.
Lời nói có phần thô tục của nàng làm chủ nhiệm lớp kinh ngạc há mồm, đã vậy khí thế của nàng còn cao hơn ta, cao ngạo giống hệt thiên nga làm người khác không rời mắt được.
Sau ngày họp phụ huynh chính là chủ nhật, tối hôm qua bởi vì ngủ quá muộn nên giữa trưa ta mới thức dậy.
Tạ Oánh tất nhiên không còn ở nhà, cổ lại có khách hàng cần làm nhiệm vụ.
Đối phương là một người yêu thích điện ảnh, là kiểu mà phim nào ra rạp cũng sẽ đi xem, vô luận là siêu phẩm hay siêu dở, đều đi xem tuốt.
Hắn yêu cầu Tạ Oánh cùng hắn đi xem phim một ngày, cơm trưa cơm chiều còn có đồ ăn vặt đều là hắn chi trả, chỉ hy vọng sau khi kết thúc, Tạ Oánh có thể viết cho hắn một bài cảm nhận dài một ngàn chữ, còn phải là viết tay, không được có lỗi chính tả.
Tạ Oánh tối hôm qua vừa kể vừa chửi rủa: "Mẹ nó, ta đã tốt nghiệp lâu như vậy, hắn cmn còn muốn ta viết cảm nhận sau khi xem? Viết mụ nội nó chứ viết, yêu cầu đúng là biến thái".
Nói thì nói vậy tuy nhiên đến tối trở về, Tạ Oánh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, mở đèn bàn, trước mặt là giấy bút, từng nét từng nét viết ra cảm nhận của bản thân.
Ta cảm thấy buồn cười nhưng cũng có thể hiểu được. Con người mà, khuất phục vì tiền cũng là chuyện bình thường. Không phải ta cũng vì không chống được dụ hoặc của đồng tiền mà khoa trương đáp ứng nhiệm vụ theo đuổi Thi Cảnh Hòa đó sao.
Thật là đã khoa trương, bởi vì hiện tại ta hết biết đường mò.
Ngày hôm qua sau khi tạm biệt Thi Cảnh Hòa, ta với nàng cũng không có nhắn thêm tin tức gì, cho dù chúng ta vốn dĩ đã nằm trong danh sách bạn bè của nhau.
Ở trên mạng, nàng biểu hiện không có đến mức thân thiện như ngoài đời. Thật giống như lúc trước gửi tin thoại "Chị đợi em đã mấy ngày rồi" không phải nàng mà là người khác.
Ta thấy kỳ quái khó hiểu, nhưng cuối cùng đã nghĩ thông suốt: Chẳng qua khi đó ta còn chưa có hợp tác cùng các nàng, cho nên nàng sốt ruột mà thôi.
Xét đến cùng, cũng vẫn là bởi vì tiền.
Bao bì mới cần có hình ảnh của ta, nếu như chậm chạp còn chưa nói chuyện với ta thì các nàng sẽ bị muộn ngày ra mắt sản phẩm mới.
Cho dù......ta cảm thấy người ta mua kẹo chủ yếu bởi vì khẩu vị mà thôi, có bao nhiêu người sẽ mua vì bao bì vỏ kẹo chứ.
Ta không có trong số đó, ta căn bản không mua kẹo.
Ta không thích hợp với một thế giới ngọt ngào.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ta ký hợp đồng ngày 26 tháng 8, hôm nay đã là 16 tháng 9.
Hai mươi ngày đã qua, nhưng tiến độ nhiệm vụ cơ hồ không mấy khả quan.
Ngoại trừ thêm được Wechat và số điện thoại Thi Cảnh Hoà, được nàng đút một viên kẹo, cho ta một hộp thuốc nhức đầu, thì không có thêm tiến triển gì nữa.
Nếu tính mấy điều trên, kỳ thật tiến độ nhiệm vụ coi như cũng đạt mức 10%? Ta cắn môi nhìn lịch suy tư, lúc này cửa bị gõ vang.
Thanh âm Tạ Oánh ở bên ngoài vang lên, tiếp theo cửa bị mở ra, Tạ Oánh thò đầu vào hỏi: "Chi Chi, ta có gọi đồ nướng, ngươi ra ngoài ăn cùng không?".
"Không, ta muốn buồn ngủ rồi".
"Okay". Trên mặt cổ hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm, "Cuối cùng ta cũng viết xong cảm nhận phim! Con mẹ nó! Viết xong!".
"Ha ha ha."
Chờ cổ đi rồi, ta lấy ra cuốn sổ tư liệu về Thi Cảnh Hoà mà ta đã thu thập. Mặc kệ thế nào, ta cũng nên bắt đầu đẩy nhanh tiến độ. Bởi vậy, sáng ngày hôm sau, ta liền gửi tin nhắn cho Thi Cảnh Hòa: 【 nghĩ lại về chuyện em họ của em, em vẫn nên cảm ơn chị. Tối nay chị có thời gian không? Nếu có thì cùng em ăn một bữa cơm. 】
Không biết có phải do ta "tâm thuật bất chính" hay không mà ta cảm giác cái tin nhắn này có vẻ như đang thả thính hẹn hò.
Thi Cảnh Hòa không có lập tức trả lời, ta dụi dụi mắt, rời giường đi rửa mặt.
Xong xuôi trở lại thì thấy màn hình hiện báo có tin nhắn mới, ta nhấn mở.
Thi Cảnh Hòa: 【 không có. 】
Nàng từ chối thật kiên quyết, làm ta có một tia ngoài ý muốn.
Nhưng ta không thể từ bỏ như vậy, ta lại hỏi nàng khi nào thì có thời gian.
Thi Cảnh Hòa: 【 chị đi công tác, hiện tại đang ở Liễu Thành, chờ chị trở về hẳn là sẽ có. 】
Thi Cảnh Hòa: 【 em muốn đồ lưu niệm gì không? Chị mua cho em. 】
【 không cần, cảm ơn. 】 ta cứng đờ mà gõ ra mấy chữ.
Ta: 【 vậy chờ chị trở về lại nói. 】
【 Uh. 】
Trò chuyện kết thúc, ta thở ra một hơi, lấy điện thoại công việc xem tin nhắn. Ta không hỏi Thi Cảnh Hòa sẽ ở Liễu Thành bao lâu, nhưng ta cảm thấy nàng sẽ không trở về trong khoảng thời gian ngắn. Thừa dịp nàng không ở đây, ta muốn tranh thủ làm việc của ta.
Thật kỳ cục, hiện giờ ta rất sợ Thi Cảnh Hoà xuất hiện bên cạnh khi ta đang làm nhiệm vụ.
Ba lần......
Liên tiếp ba lần gặp phải nàng, chuyện này làm ta có bóng ma tâm lý, cứ sợ giữa chừng lại gặp trúng nàng thì ta coi như chết.
Tại vì nhiệm vụ ta mới nhận là cùng một thanh niên yêu đương trong hai ngày. Thời gian gần đây ta không còn thường xuyên nhận đóng giả yêu đương. Giống như trường hợp Hầu Thanh, tuy ta đóng vai người theo đuổi nhưng danh nghĩa cũng chỉ là bạn bè, với Trịnh Kỳ Kỳ thì ta lại là bạn gái bị hắn chia tay. Cả hai trường hợp đều ở tại một chỗ cố định, hơn nữa chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi.
Trong khi lần này lại tới hai ngày, xuất hiện ở khá nhiều nơi trong thành phố, lòng ta có điểm lo sợ, nhưng ta vẫn điều chỉnh tốt tâm trạng để đi gặp khách hàng.
Khách hàng tên Tần Ất Văn, năm nay 21, diện mạo sạch sẽ ăn mặc gọn gàng thoải mái, còn đang học năm 3.
Thuê ta làm bạn gái là vì hắn cảm thấy bản thân có hội chứng sợ yêu đương, muốn thông qua ta kiểm nghiệm xem rốt cuộc có hay không. Trong thâm tâm hắn cũng muốn có bạn gái, dáng người diện mạo hắn đều không tệ, cũng có nữ sinh thích hắn, tỏ tình với hắn nhưng những lúc ấy hắn đều chỉ muốn chạy trốn.
Ta hỏi hắn có khi nào hắn thích nam sinh hay không, hắn nói đối với nam sinh càng kháng cự hơn.
Được rồi. Vì lẽ đó mà hiện giờ ta đang ở trong trung tâm thương mại, hắn muốn ta cùng hắn đi mua quần áo, đi tiệm net chơi game, rồi còn đi uống cafe, cùng hắn làm rất nhiều chuyện linh tinh.
Ôm hôn lên giường dĩ nhiên là không được, nhưng nắm tay thì có thể.
Dọc đường ta cứ nhìn bàn tay bị hắn nắm lấy mà tâm tình phức tạp, bất quá khi hắn quay sang nhìn, ta đều treo nụ cười lên mặt.
Chúng ta đi ngang một cửa hàng quần áo nam, ta hất cằm về hướng bên đó, hỏi hắn: "Vào đó không?".
Hắn gật gật đầu, nắm tay ta đi vào.
Mỗi lần nhận loại nhiệm vụ này, không chỉ có mình ta diễn kịch, mà đối phương cũng cần phải diễn.
Có người tự nhiên, có người mất tự nhiên.
Tần Ất Văn là kiểu rất tự nhiên, tự nhiên đến mức ta cảm thấy hắn căn bản không có chứng sợ hãi yêu đương.
Hắn vào phòng thử đồ, ta ngồi trên sô pha chán chết được, nhưng phải chờ hắn thôi.
Hắn làm gì thay quần áo lâu như vậy chứ? Ta đợi mấy phút còn chưa thấy hắn ra tới, cho nên ta lấy di động ra xem.
Là di động cá nhân, ta click mở vòng bạn bè.
Hôm nay Mạnh Nhất Sênh lại hỏi khuê nữ trong bụng cổ như thế nào còn chưa đạp, ta cười bình luận:
【 đừng nóng vội, con gái nuôi của mình vẫn còn đang ủ, đạp thế nào được. 】
Kéo xuống mấy động thái bên dưới, thấy Bùi Khả Nhiên, cũng thấy Thi Cảnh Hòa.
Trong vòng bạn bè, nàng chia sẻ khá nhiều chuyện sinh hoạt thường ngày, không giống ta, ta hầu như không phát động thái.
Thi Cảnh Hòa trở về trường học cũ, cũng chính là đại học tài chính kinh tế Vân tỉnh, trường này đặt tại Liễu Thành.
Nàng nói nàng mua bánh dẻo đường nâu, bị ngọt đến hoài nghi nhân sinh.
Ta chớp đôi mắt, viết bình luận:
【 cái tiệm đó làm ngọt lắm, em mua ăn một lần liền không có lần sau. 】
Chủ động một chút cũng không có gì sai. Ta nhướng mày, nhìn tấm hình trường học với sáu chữ "Đại học tài chính kinh tế Vân tỉnh" mà tâm tình hơi phức tạp.
Tính ra thì Thi Cảnh Hòa cũng coi như là học tỷ của ta, ta nhận ra điều này trong lúc tìm thông tin về nàng.
Chẳng qua, nàng lớn hơn ta 3 khoá, lúc ta năm nhất, nàng đã năm tư, chúng ta lại khác học viện, khoảng cách giữa hai học viện còn rất xa. Huống hồ lúc học năm nhất ta chỉ trầm mê vào học tập cùng chuyện tình của ta, có rất nhiều chuyện trong trường ta đều không để tâm, cũng không biết đến sự tồn tại của Thi Cảnh Hòa.
Trong lúc ta miên man hồi tưởng, tiếng chuông di động vang lên, kéo ta về thực tại. Ta nhìn màn hình, là Thi Cảnh Hòa.
Ta mới vừa bình luận, nàng liền gọi điện cho ta.
Ta nhíu mũi, nghe điện thoại. Đơn giản mở đầu, ta "Alo?" một tiếng.
"Lục Chi." Nàng kêu ta, "Có nghĩ lại muốn đồ lưu niệm gì không?".
Ta bên này lắc đầu: "Không cần a." Ta tận lực làm cho ngữ khí nhẹ nhàng một chút, "Em cũng từng ở Liễu Thành một đoạn thời gian, mấy thứ đồ muốn mua đều đã mua rồi".
Thanh âm nàng nghe thực xa xăm: "Phải không?".
Ta "Uh" một tiếng, đang muốn nói thêm thì lúc này Tần Ất Văn từ phòng thử đồ ra tới.
Hắn cười tươi, thậm chí có điểm hưng phấn, đi tới nói: "Lục Lục, em nhìn xem bạn trai em có soái hay không?".
Thôi đm!