"Chi Chi!"
Tiểu Tự gọi đến, điện thoại chưa kịp đặt sát vào tai là đã nghe hắn lớn tiếng kêu ta, trong thanh âm mang theo một tia...uỷ khuất?
Ta đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, nghe ngữ khí của hắn, ta dứt khoát mở loa ngoài, hỏi: "Làm sao vậy? Ba mẹ ngươi lại muốn ngươi tìm bạn gái hả?".
Trước đó Tiểu Tự đúng là thất tình, nhưng mới đây thôi hắn đã tìm được bạn trai mới, đối phương cao to vô cùng đẹp trai, Tiểu Tự rất vừa lòng.
"Không phải." Tiểu Tự còn hu hu hai cái, "Đêm hôm qua ta......" Giọng hắn càng ủy khuất, "Đêm hôm qua ta nuốt nước mắt mà làm top".
Ta nhịn không được cười ra tiếng: "Ha ha ha."
"Ngươi còn cười!" Ta có thể tưởng tượng ra bộ dáng cắn môi buồn bực của Tiểu Tự hiện giờ, "Ngươi mau an ủi tâm hồn mong manh bị tổn thương của ta a!".
Ta ngừng cười, khụ khụ, nói: "Thị trường của các ngươi công không đủ cầu, ta biết an ủi kiểu gì? Chẳng lẽ chúc ngươi lần sau đêm khuya có thể mãnh liệt làm bottom?"
"Được á, nhận lấy lời chúc phúc tốt đẹp của ngươi. Nói ra tâm tình liền khá hơn nhiều, loại chuyện này lại không thể nói cùng trai thẳng như Lý Tử, Tạ Oánh lại đang bận, nên mới tìm ngươi nói một chút".
Ta cầm cái ly rót nước uống, hỏi hắn: "Còn có việc gì không?".
"Mấy bữa nay ngươi có bận gì không? Không bận thì ra ngoài uống rượu?".
Cùng hành nghề giống Tiểu Tự, nhưng quan hệ giữa chúng ta ngày càng tốt chủ yếu là bởi vì đi uống rượu, lúc uống rượu thường có thể kết giao thêm bạn bè, Tạ Oánh là như thế, Tiểu Tự cũng vậy.
Ta nghĩ nghĩ, nói: "Bận rồi".
"Tạ Oánh nói ngươi chưa có ra ngoài công tác mà".
Ta gãi gãi đầu, nói: "Ta vừa nhận một công việc, hai ngày nữa sẽ bắt đầu."
"Làm gì?"
"Người mẫu, chụp mấy tấm hình là được".
Công việc mới này làm ta cũng kinh ngạc không thôi, đặc biệt là ở thời điểm ta vừa nghe nói đến.
Hôm trước trả khăn tay, Bùi Khả Nhiên nói muốn cùng ta hợp tác, sau đó chúng ta ngồi ở một tiệm cà phê.
Toàn bộ quá trình ta đều là nghe Bùi Khả Nhiên nói, thỉnh thoảng lại gật đầu hoặc nhíu mày suy ngẫm.
Bùi Khả Nhiên nhẹ mỉm cười: "Lục Chi, chị cùng Cảnh Hoà gần đây vẫn đang tìm một người mẫu".
"Người mẫu?"
Cổ giải thích với ta: "Tụi chị có mở một cửa hàng kẹo, có thể nói là một thương hiệu kẹo riêng, nhưng trước giờ bao bì khá đơn giản chỉ in một con dấu là xong, gần đây tụi chị muốn tìm một cô gái có hình dáng môi xinh đẹp để hợp tác".
Thi Cảnh Hoà ngồi bên cạnh uống nước ấm, do đang chuyển mùa, nàng bị cảm cho nên lúc gửi tin nhắn thoại Wechat, nàng mới có điểm giọng mũi, lúc ra ngoài vẫn phải đeo khẩu trang, chứ nốt mụn trên mặt do dị ứng thì đã tan biến rồi.
Đúng là sóng gió vừa yên phong ba đã tới.
Ta suy nghĩ vài giây, hỏi: "Cho nên......hai chị tìm tới em?".
Thi Cảnh Hòa ngáp một cái, nàng tựa hồ có vẻ mệt nhọc, bởi vì ngáp mà trong mắt còn đọng thuỷ quang, nàng nói: "Chúng tôi cũng không nghĩ tới hai lần đều gặp trúng em".
"......Em cũng không nghĩ tới." Ta sờ sờ chóp mũi.
Bùi Khả Nhiên cong cong khóe môi, ánh mắt mỉm cười nhìn ta: "Cho nên có lẽ đây là duyên phận nha? Không biết em hiện đang làm công việc gì? Có thể nhận thêm việc này giúp tụi chị không?".
"Em hả?" Ta nói, "Em vừa từ chức, sau cái hôm chia tay A Kỳ đó".
Lúc đầu chạm mặt các nàng thì ta rõ là bộ dạng nhân viên văn phòng, nhưng hôm nay đang là thời gian làm việc mà ta lại có thể tới trả khăn tay, quá mức tự do rồi, không phù hợp dùng thân phận văn phòng nữa, bởi vậy ta mới nói dối.
Dù sao đều là người xa lạ, ta sợ cái gì?
"Vậy hiện giờ em vẫn đang trong giai đoạn tìm việc sao?". Bùi Khả Nhiên tiếp tục thuyết phục giống như không phải ta thì không được, "Em có thể suy nghĩ một chút, chỉ là chụp mấy cái ảnh quảng cáo mà thôi, hơn nữa không có lộ toàn bộ khuôn mặt, chỉ lấy từ mũi miệng cằm thôi".
Ta nhấp môi, hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, cả hai chị đều rất phù hợp, vì sao nhất định phải tìm người khác?"
Bùi Khả Nhiên cười cười: "Bởi vì tụi chị không phải phù hợp nhất".
Ta không quá hiểu biết về hình dáng môi, nhưng trước đây Bồ Hinh có nói với ta là có rất nhiều người sẽ muốn đi bệnh viện thẩm mỹ cho giống môi ta.
Thời điểm ta không cười, khoé miệng cũng vẫn hơi cong lên, thoạt nhìn tưởng là đang mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác ngọt ngào gần gũi.
Lúc nghe nói ta đã im lặng thật lâu, cuộc đời ta khổ sở như vậy, mà diện mạo ta lại bị nói là nhìn qua liền thấy ngọt ngào?! Hơn nữa hiện tại cũng bởi vì hình dáng môi mà các nàng tìm tới ta, muốn ta làm người mẫu ảnh.
Tính chất công việc của ta ngày càng phức tạp, làm ta không thể tưởng tượng nổi đó là ta đang trên đường làm nhiệm vụ chính theo đuổi Thi Cảnh Hoà, thế nhưng còn có thể làm thêm nhiệm vụ phụ.
Ta lặng lẽ thở dài, hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Em có thể suy nghĩ thêm hai ngày nữa không?".
"Có thể." Bùi Khả Nhiên gật đầu, "Nếu không thì như vầy đi, ba ngày sau em trả lời, nhắn cho chị hoặc Cảnh Hoà đều được".
"Dạ".
Sự tình liền thành như bây giờ, ta nằm liệt ở nhà không nhúc nhích, nghĩ coi có nên nhận công việc này hay không. Ta vốn tưởng phía sau việc Thi Cảnh Hoà muốn thêm Wechat ta hẳn là có lý do gì ghê gớm lắm, kết quả lại là do vừa vặn gặp ta, hơn nữa ta phù hợp điều kiện các nàng đang tìm kiếm.
Lòng ta động —— ta nghĩ sẽ đáp ứng. Bởi vì họ trả thù lao rất tốt, thậm chí còn muốn cao hơn giá nhiệm vụ khách hàng của ta.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu làm ta không khả năng từ chối chính là ta sợ nếu ta không đồng ý hợp tác thì mối liên hệ giữa ta và Thi Cảnh Hoà cũng dừng tại đây.
Vậy ta còn làm sao theo đuổi nàng được nữa...Cơ hội đã bày ra trước mắt, nếu ta còn không biết quý trọng thì chỉ có thể là ta bị điên rồi.
Do đó ở ngày thứ ba, ta liền gửi tin nhắn cho Bùi Khả Nhiên, "Đồng ý".
Ngày thứ tư chúng ta hẹn ký hợp đồng, nhưng Thi Cảnh Hòa không có mặt, ta hỏi Bùi Khả Nhiên, cổ nói Thi Cảnh Hoà đi ra ngoài chụp ảnh, trước đó bởi vì bị dị ứng với lại bận rộn công việc nên thật lâu không có đăng hình lên Weibo, tiếp theo cổ còn hỏi ta có biết là Thi Cảnh Hoà có tới mấy triệu fans trên Weibo hay không.
Ta sửng sốt vài giây, gật đầu nói biết. Ta không cần thiết giả ngu, bởi vì lượng tương tác của Thi Cảnh Hòa thật sự rất lớn, hồi trước tuy ta còn không biết về nàng nhưng trang đầu lúc nào cũng có người chuyển phát Weibo của nàng, còn dõng dạc tuyên bố "Cõi lòng ta trống rỗng...Thi muội! Ta nguyện ý vì ngươi mà cong!".
Bộ muốn cong dễ như vậy hả? Khi đó ta chỉ tuỳ tiện nhìn thoáng qua ảnh Thi Cảnh Hoà chứ cũng không có nhấn mở to lên để xem.
Thẳng đến khi tiếp nhiệm vụ, ta vào trang nhà của nàng, mới phát hiện vị bằng hữu trên mạng của ta không phải nói nhảm, thật sự có rất nhiều nữ sinh để lại bình luận, nội dung đại loại đều là muốn cưới nàng hoặc là muốn gả cho nàng, mà khi ta phóng to nhìn rõ hình ảnh, mị lực của nàng xác thực đủ làm cho bất cứ nhan cẩu* nào tâm động.
<* mấy người chỉ mê vẻ ngoài>
Đương nhiên không bao gồm ta, ta không phải nhan cẩu, huống hồ lòng ta sớm đã chết sau khi mối tình đầu rời bỏ, ta hoàn toàn rơi vào hố băng, cảm thụ không đến một tia tình yêu ấm áp.
Yêu đương cái quỷ gì mà yêu? Ta tốt hơn vẫn nên kiếm tiền, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng, còn lại đều vô nghĩa.
Dự định chụp ảnh vào thứ hai ngày 10 tháng 9, hôm đó vừa vặn là ngày nhà giáo, sáng sớm ta đã bị điện thoại đánh thức, là một khách hàng quen của ta, hắn gọi đến chúc ta ngày nhà giáo vui vẻ.
Ta: "......".
Địa điểm chụp là ở một cái lều studio, lúc ta đến thì Bùi Khả Nhiên và Thi Cảnh Hoà đã ở đó.
Thương hiệu kẹo của các nàng tên là "Buôn bán tình yêu", nghe cái tên này ta nổi da gà toàn thân, ngoài việc nó không phải là một cái tên chính thống, nó còn làm ta cảm thấy không thoải mái.
Tình yêu ngọt sao? Ngọt chỗ nào? Bao nhiêu nước mắt của ta cũng đủ chứng minh tình yêu rất đắng chát, không ngọt ngào chút nào.
Cho dù...thời điểm ta còn quen mối tình đầu, ta có cảm thấy ngọt, nếu không phải xảy ra loại chuyện kia, có lẽ cơ thể tâm hồn ta sẽ bị ngâm trong hủ mật cho đến già.
Nhiếp ảnh gia đã vào chỗ, trước mặt ta có một cái bàn, bên trên bày rất nhiều loại kẹo xinh đẹp.
Bùi Khả Nhiên đang ở một bên trao đổi cùng nhiếp ảnh gia, nói ra ý tưởng cùng hiệu quả mà các nàng muốn thể hiện ra.
Còn chưa có bắt đầu chụp, trước hết ta cần điều chỉnh cảm xúc, nghĩ xem chút nữa nên bày ra biểu cảm thế nào.
Thi Cảnh Hòa đi tới, nàng thật sự cao hơn ta, khí thế cũng mạnh mẽ hơn ta một chút, hiện tại ta đang ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn nàng, trông nàng thật giống người khổng lồ.
Ta lộ ra ánh mắt nghi hoặc, hỏi nàng: "Sao vậy?".
Thi Cảnh Hòa cau mày, qua vài giây, nàng mở ra một viên kẹo, cầm nó bằng hai đầu ngón tay xinh đẹp, đưa tới bên miệng ta: "Ăn một viên."
Ta: "....."
Ta đưa tay lên, muốn tự mình bỏ vào trong miệng, Thi Cảnh Hòa khom người, lắc đầu, nói: "Chị đút em".
Nói xong nàng đút viên kẹo vào miệng ta, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải cánh môi làm ta giật cả mình.
Nàng cong lên đôi mắt, má lúm đồng tiền bên môi cũng lộ ra.
"Lục Chi, em thoạt nhìn thật sự rất ngọt."