Tiêu Chu ăn cơm tại nhà Thi Cảnh Hòa xong thì trở về khách sạn, hắn hiện tại đã là người bận rộn, không thể lại tự do tuỳ ý như trước.
Ta không đi, ta ở lại, ở phòng Thi Cảnh Hòa, ngủ cùng nàng một đêm.
Lần này chúng ta không có làm gì hết, chỉ là lẫn nhau ôm ngủ thẳng đến bình minh.
Chuyện Chung Niệm đã giải quyết thật sự nhẹ nhàng, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt mũi nhau, đều là ở trên mạng "bụp bụp bụp".
Bất quá cũng làm ta cùng Thi Cảnh Hòa cảm thấy hơi mệt mỏi, thật không nghĩ tới, trên thế giới còn có người da mặt dày khó chơi tới vậy.
Ta đã đánh mất ý nghĩ Chung Niệm thích Thi Cảnh Hòa, cô ta chỉ thuần túy bởi vì thấy cuộc sống Thi Cảnh Hòa tốt đẹp quá mà trong lòng cảm thấy không cân bằng thôi.
Nếu thật là thích, hẳn là không muốn làm Thi Cảnh Hòa chịu thương tổn mới đúng.
Là ta trước đó suy diễn quá nhiều, ta mới là người cần tỉnh táo lại.
Mà sau khi Thi Cảnh Hòa đăng bài kia không bao lâu, Chung Niệm liền xoá bài, hơn nữa còn khoá luôn tài khoản.
Thi Cảnh Hòa cùng nàng cắt đứt hoàn toàn.
Ta thật ra có chút thổn thức, nếu Chung Niệm không ích kỷ và lúc trước cũng không cùng Thi Cảnh Hòa phát triển tình cảm, có lẽ các nàng hiện giờ vẫn là bạn tốt của nhau.
Nhưng làm gì có nhiều nếu như đến vậy? Tất cả...đều là tự làm tự chịu.
Ngày hôm sau, mới hơn 7 giờ sáng, Thi Cảnh Hòa đã thức dậy, hôm nay thứ năm, nàng phải đi làm.
Lúc nàng ngồi dậy, ta cũng tỉnh giấc theo. Ta híp mắt, thanh âm nho nhỏ, mơ mơ màng màng hỏi nàng: "Phải rời giường đi làm sao?"
"Đúng vậy." Thi Cảnh Hòa đang cởi nút áo ngủ, thấy ta nhìn, nàng cúi xuống hôn một cái lên trán ta, dịu dàng nói: "Em ngủ tiếp đi."
Ta "ưm" một tiếng, nhưng đôi mắt lại không có nhắm lại, vẫn đặt tầm mắt trên người nàng.
Cúc áo ngủ đã được cởi xong, tủ quần áo nàng ở ngay bên kia.
Thi Cảnh Hòa mặc nội y ngay trước mặt ta, lại tròng vào một lớp áo lót trong.
Từ lúc sờ qua ta mới rõ ràng cảm nhận được dáng người nàng đẹp tới cỡ nào, trên người một chút thịt dư đều không có.
Eo thon ngực to chân còn dài, hơn nữa xúc cảm rất tuyệt, trơn nhẵn mềm mịn, lúc chạm vào ta còn tưởng mình đang sờ tơ lụa đỉnh cấp gì không đấy.
Ta yên tĩnh nhìn nàng lại mặc vào quần dài, thẳng đến nàng cài nút xong xuôi, mới lần nữa nhìn ta.
Thi Cảnh Hòa cong mắt cười: "Không phải buồn ngủ sao?"
"Em nghĩ em cần khăn giấy."
"Huh?"
"Ngăn máu mũi."
Nói xong chúng ta cùng cười, tiếp theo Thi Cảnh Hòa vỗ vỗ mặt ta: "Đừng nhây nữa, mau ngủ."
"Dạ." Ta nhắm mắt lại, thật sự đã ngủ.
Dì Thi cũng phải đi làm, Thi Kinh Lan thì đi học, lúc ta thức dậy cả tầng lầu chỉ còn một mình ta.
Thi Cảnh Hòa để lại giấy nhắn, nói nàng nhớ tới trong ngăn kéo có một quyển album, nói nếu ta cảm thấy hứng thú thì có thể mở ra nhìn xem. Còn nói có phải như vậy trong lòng ta sẽ thoải mái hơn không, sẽ không khổ sở vì chuyện Chung Niệm khoe hình ngày xưa nữa.
Ta trả lời nàng: 【 dậy rồi, OK. 】
Nhắn xong ta không nhịn được cười, rõ ràng chuyện Chung Niệm đã trôi qua vài ngày, nàng đến bây giờ mới nói.
Ta không phải tỏ ý không hài lòng, ngược lại, ta rất hài lòng.
Bởi vì trước nay Thi Cảnh Hòa đều đem chuyện của ta đặt ở trong lòng, bất luận kịp thời hay là tới trễ đều không sao cả.
Đã yêu nhau thì không nên để tâm vào chuyện vụn vặt đâm chọt nhau, bằng không còn gì là vui vẻ nữa.
Ta vốn định rời giường rửa mặt xong thì trở về nhà mình, nhưng bây giờ bởi vì tin nhắn của Thi Cảnh Hòa, ta quyết định ở thêm chốc lát.
Ít nhất, lật xem cho hết album vậy.
Ngăn kéo ở bên phải giường nàng, lần đầu tiên ta tới nhà nàng chơi, nàng đã lấy lễ vật từ ngăn kéo này đưa cho ta, nhưng ta không nhận, thậm chí còn xoay người rời đi.
Bây giờ nhớ lại cũng khó tránh khỏi có loại cảm giác chuyện cũ nghĩ mà sợ, ta và Thi Cảnh Hòa ngay từ đầu ở chung cũng không hài hòa, nàng hiểu lầm thậm chí còn nhắm vào ta.
Ta vừa hồi ức vừa ngồi lên ghế, tiếp theo kéo ra ngăn kéo.
Bên trong khá loạn, giống như là cái gì cũng có, nào là kẹp tóc, dải lụa, sơn móng tay rồi còn có mấy hộp nhỏ linh tinh.
Ở chính giữa ngăn kéo là một quyển khá dày, bìa mặt có ảnh chụp Thi Cảnh Hòa.
Đây chắc là album hình mà nàng nói, ta lấy nó ra.
Sắc trời bên ngoài không quá sáng, ta phải mở ra đèn bàn, chỉ vì muốn xem rõ hơn.
Không hiểu sao tự dưng ta lại có cảm giác nghi thức rất rõ, chẳng qua chỉ là xem ảnh chụp thôi mà.
Tiếp theo, ta mở album, nó rất dày cũng rất nặng, không biết có bao nhiêu bức ảnh. Bởi vậy ta cảm thấy không thể nào xem hết được trong chốc lát, ta chỉ định xem một nửa, dư lại một nửa lúc sau xem tiếp cũng không muộn.
Trang đầu tiên có dán hai bức ảnh, đã khá cũ như là chụp lâu lắm rồi, mà mặt trên viết ngày tháng cũng xác minh điều này.
【 05.05.1992 Thi Cảnh Hòa đầy tháng 】
Ảnh chụp Thi Cảnh Hòa mới một tháng tuổi mà thôi, nàng đang cười, một chiếc răng cũng không có, trông nàng rất vui vẻ.
Ta tiếp tục lật, xem nàng từ mới vừa đầy tháng cho đến một tuổi, hai tuổi, ba tuổi......
Là về Thi Cảnh Hòa, cho nên ta có đầy đủ kiên nhẫn, còn không hề thấy mệt.
Rõ ràng chỉ tính xem một nửa thôi, nhưng thực mau ta lật tới gần hết quyển, hơn nữa ta bảo đảm mình xem rất là nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa.
Trong lúc đấy, ta còn cầm di động chụp lại rất nhiều hình, xem đến gần cuối, Thi Cảnh Hòa nhắn tin cho ta: 【 còn chưa xem xong? 】
Ta sững ra vài giây, trả lời: 【 đúng, vừa xem vừa chụp. 】
Ta lại nhắn thêm: 【 sắp xong rồi, còn có hai trang. 】
Thi Cảnh Hòa "Ok", không có nhắn thêm gì nữa.
Chỉ còn hai trang, ta rất nhanh xem xong, nhưng ta không có lập tức khép lại.
Bởi vì ở trang cuối cùng có dán một tờ giấy nhỏ, nội dung làm ta hoàn toàn ngây người.
"Thứ bảy đi chụp ảnh không?"
"Áo cưới đã đặt may xong rồi."
Chóp mũi ta bất chợt lên men, ta cầm bút viết câu trả lời lên giấy "Được nha".
Ta cũng không hề do dự, đổi xong quần áo, nắm tờ giấy trong tay đi ra cửa.
Mà mới bước ra phòng ngủ, ta thấy Thi Cảnh Hòa đang ngồi dựa trên sô pha chờ ta.
Nàng mỉm cười hiện ra đồng điếu, thấy ta ra tới, nàng nói: "Chi Chi, chị chờ em đã lâu."
Ta cảm giác hốc mắt mình đang nóng lên, ta hít cái mũi, hướng nàng cười: "Sao chị trở lại?"
"Em nghĩ sao?"
Nàng vừa nói xong, ta lập tức nhào vào lòng nàng, làm nàng mất thăng bằng, cả hai chúng ta đều ngã lên sô pha.
Ta đè nàng, đưa tờ giấy trong tay cho nàng xem, đồng thời cũng trả lời: "Được nha."
Giấc mơ chụp ảnh cưới ta chỉ thấy qua một lần vào hôm Thi Cảnh Hòa đi chúc tết, chứ còn trước khi quen nàng, ta chưa từng nghĩ tới kết hôn, cũng không nghĩ tới sẽ chụp ảnh cưới, càng không đi tưởng tượng ta mặc áo cưới trông sẽ thế nào.
Bởi vì ta biết, ta sẽ không có thời điểm như vậy.
Nhưng đến bây giờ, ta mới hiểu được, đây không phải "Ta biết" mà là "Ta cho rằng".
Quả thật sai quá sai, bởi vì Thi Cảnh Hòa xuất hiện.
Là nàng làm ta đạt được cuộc sống mới, làm ao hồ khô cạn của ta trở lại trong vắt thuần tịnh như ban đầu.
Giờ phút này trong lòng ta tràn đầy cảm động cùng vui mừng.
Ta đã từng oán trách trời cao đối ta không tốt hoặc có thể nói là rất xấu, nhưng chính bởi vì Thi Cảnh Hòa tồn tại, ta phát hiện ta trách lầm ông trời rồi, ít nhất ở con đường tình yêu, ổng cho ta một kết cục tốt đẹp.
Ta nằm dựa vào người Thi Cảnh Hòa, nghiêng đầu khôi phục cảm xúc, ta không muốn khóc, cho dù là khóc vì vui sướng cũng không được.
Thi Cảnh Hòa nhẹ hôn lên đỉnh đầu ta, tay nàng từ cánh tay trái của ta chậm rãi di chuyển xuống, thẳng tới khi sờ đến ngón tay trên bàn tay trái của ta.
Lòng bàn tay nàng vẫn lạnh như trước nay, nhưng có một thứ khác, nhiệt độ còn muốn thấp hơn tay nàng.
Qua vài giây, ta ngẩng lên nhìn Thi Cảnh Hòa, ta lại không khỏi hít hít cái mũi, mở miệng nói: "Chị......"
Thi Cảnh Hòa nhướng mày: "Không muốn?"
"Không có không có." Đầu ta lắc chẳng khác gì trống bỏi, tay phải hơi hơi chống sô pha, ta nhẹ mổ một chút lên cằm nàng.
Đáy mắt Thi Cảnh Hòa đựng đầy ý cười, nàng nói với ta, "Là ngày đó, lần đầu tiên gặp mặt Bồ Hinh, cũng chính là...... ngày chúng ta kỷ niệm hai tháng, chị toát ra ý tưởng này."
Nàng nói hết câu: "Chị cảm thấy vẫn là nhẫn có thể giam em càng lâu được chút."
Thứ nhiệt độ thấp mà ta nói ở trên kia, chính là chiếc nhẫn được nàng đeo vào ngón áp út của ta.
Ta không biết nó trông như thế nào, nhưng ta cảm thấy nhiệt độ của nó đang chậm rãi hướng lên trên cho đến nóng rực, làm nóng ngón áp út, thiêu đốt tim ta.
"Em nghĩ sao?" Thi Cảnh Hòa cong cong mi mắt hỏi ta.
Ngón áp út của ta đột nhiên nhiều thêm một chiếc nhẫn, đến nỗi ta còn chưa kịp thích ứng, ta nắm chặt tay lại cảm thụ hạnh phúc lạ thường này.
Ta không trả lời câu nàng hỏi, mà hỏi ngược lại, "Chị nghĩ sao?"
Thi Cảnh Hòa cười khẽ: "Ở trong ngăn kéo, không phát hiện chiếc hộp nhỏ kia hử?"
"Không......"
Ta lập tức từ trên người nàng bò dậy, chạy vào phòng ngủ, lần đầu tiên ta biết hoá ra mình có thể chạy nhanh đến vậy.
Trong ngăn kéo, ở bên cạnh quyển album có một hộp nhỏ màu đen.
Bởi vì là đồ vật của Thi Cảnh Hòa, ta không muốn mở ra mà chưa trải qua cho phép, cho nên chỉ xem nó như một chiếc hộp bình thường mà thôi.
Nhưng mở ra rồi, ánh vào mi mắt chính là một chiếc nhẫn.
Tim ta đang đập nhanh hơn, hoặc là nói từ lúc thấy tờ giấy kia, tim đập trở nên bất thường.
Ta thật cẩn thận mà cầm cái hộp này, quay người lại đã thấy Thi Cảnh Hòa đang dựa vào cửa tươi cười nhìn ta.
Ta hắng giọng, đi đến trước mặt nàng, hơi hơi rũ đầu nhìn chiếc nhẫn an tĩnh nằm trong hộp.
Có lẽ nó biết nó sẽ đi nơi nào, biết chính mình đại biểu ý nghĩa gì, bởi vậy dáng vẻ biểu hiện ra ngoài rất hợp lòng người.
Thi Cảnh Hòa không nói chuyện, ta lấy nhẫn ra, nhìn vào đôi mắt nàng.
Ta mím môi, nỗ lực kìm nén tâm trạng kích động.
Thi Cảnh Hòa cùng ta đối diện, gương mặt nàng vẫn mang nét dịu dàng mà ta quen thuộc.
Ta cố ngăn xúc động muốn khóc, ta nâng lên tay trái nàng, nhìn ngón tay tinh tế thon dài của nàng, tủm tỉm cười.
Ta cầm chiếc nhẫn, nói với nó: "Vất vả, đeo cả đời chính là sứ mệnh của ngươi, xin bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Thi Cảnh Hòa cười khẽ, nhìn ta đem nhẫn xỏ vào ngón áp út của nàng, ta không có lập tức buông tay ra, mà là nâng tay nàng lên, lại lần nữa cúi thấp đầu, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn.
Hốc mắt ta vẫn là khống chế không được mà ửng đỏ, đôi mắt căn bản không nghe lời, đặc biệt là khoảnh khắc ta ngẩng đầu lên, nước mắt càng là tùy hứng mà rơi xuống.
Thi Cảnh Hòa lau nước mắt cho ta, nàng trong mắt ta đã có chút mơ hồ, ta thở ra một hơi, nói với nàng - "Nhẫn nói: Tốt, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Nước mắt Thi Cảnh Hòa cũng rớt xuống, va phải bàn tay ta, ta nghe giọng mũi nàng nặng hơn bao giờ hết, nàng hỏi: "Nó còn nói cái gì nữa không?"
"Có." Ta gật đầu, chẳng thể khắc chế bản thân mình ôm nàng được nữa, ta vùi mặt vào vai nàng, đè nàng dựa lên tường.
"Là gì đó?"
"Em yêu chị."