Tuy rằng Lục Chi có một gương mặt làm người khác muốn khi dễ, nhưng Thi Cảnh Hòa thật chưa từng nghĩ tới khi dễ em ấy.
Mà rồi nàng lại vẫn làm như vậy, lúc ở bên nhau, thái độ của Lục Chi làm nàng có hơi giận, không vui, thậm chí biểu hiện ra ngoài mặt.
Tại sao chứ? Tại sao ngay cả câu thích chị mà Lục Chi cũng không chịu nói ra?
Kiểu như là nàng đã ép Lục Chi đến góc tường, nhưng Lục Chi như cũ "thà chết chứ không chịu khuất phục", vẫn cứ không nói thích nàng.
Thi Cảnh Hòa cũng có chút không hiểu nổi bản thân mình, cớ gì nàng phải khăng khăng muốn Lục Chi nói trước. Lúc sau ngồi vào xe rồi nàng mới hiểu, đó là vì để Lục Chi nói thì nàng mới càng có cảm giác thành tựu, mặc dù nàng là người đã bật đèn xanh đủ loại để cho Lục Chi nói đi nữa.
Thi Cảnh Hòa lại bắt đầu cảm thấy mình âm hiểm, chính vì chưa thích Lục Chi tới mức quá nhiều, cho nên mới có đủ kiên nhẫn chờ đợi.
Gặp La Mịch Mịch, lại cùng nhau ăn cơm, nàng hoàn toàn bỏ lơ Lục Chi ở một bên, sau đó nàng còn lừa Lục Chi, nói là muốn cùng La Mịch Mịch đi tản bộ.
Sao mình lại có thể hư như vậy chứ? Thi Cảnh Hòa không ngừng một lần tự hỏi.
Thẳng đến bãi đỗ xe, Thi Cảnh Hòa mới có tâm tình dỗ người, nhưng dáng vẻ Lục Chi nhấp môi quật cường lại làm Thi Cảnh Hòa đánh mất ý niệm này.
Thôi được, không nói thì không nói.
Thi Cảnh Hòa xuống xe rời đi, nhưng nàng không đi bao lâu là đã quay về.
Bởi vì nàng không yên tâm, nàng không biết Lục Chi đã tới bờ vực suy sụp hay chưa, hơn nữa càng khiến nàng lo lắng chính là, không biết nàng hành xử như vậy có làm Lục Chi nản lòng thoái chí hay không nữa.
Có người trời sinh không dễ biểu đạt tình cảm trực tiếp, nàng hẳn là nên sớm nghĩ đến, nhưng nàng vẫn là bức bách Lục Chi đến đường cùng.
Cũng may nàng đi trở về, nghênh đón nàng chính là tiếng khóc của Lục Chi. Thi Cảnh Hòa cảm thấy thực áy náy, tại vì nàng đã quá đáng, rõ ràng nếu nàng cứ bình thường mà nói thích Lục Chi, thì cục diện đã không phải như bây giờ, không phải sao?
Mà đương khi Lục Chi nói "Em xin lỗi", Thi Cảnh Hòa không thể không thừa nhận, trong lòng nàng giống như cũng đi theo rơi nước mắt.
Nàng áy náy nàng tự trách, bởi vì nàng đã "ra tay tàn nhẫn" với một cô gái tốt đẹp như Lục Chi.
Mang theo tâm tư ấy, Thi Cảnh Hòa ôm Lục Chi đi vào chung cư.
Trong lòng nàng đối Lục Chi như cũ thương tiếc không thôi, thậm chí cảm xúc càng biến chuyển ôn nhu, nàng ôm Lục Chi, nhẹ gọi "Chi Chi".
Thanh âm mang theo mười phần nhu tình, lúc gọi hai tiếng này, chính Thi Cảnh Hòa cũng phải ngạc nhiên.
Lục Chi thật đáng yêu a, bởi vì em ấy còn đỏ mắt giải thích cho nàng nghe tại vì sao không có lập tức nói thích nàng.
Thi Cảnh Hòa một mặt nghe Lục Chi nói, một mặt lại thấy trong lòng tựa như bị nhét thật nhiều kẹo bông gòn, đã mềm còn ngọt.
Có điều bạn gái nhỏ của nàng cũng thật là nhớ dai ——
"Nhưng mà học tỷ, tới bây giờ chị cũng không có nói thích em."
Thi Cảnh Hòa cứng đờ, đây vốn là lời nàng nên nói, thế mà đến bây giờ vẫn chưa thẳng thắn nói ra.
Nàng biết mình không phải người tốt gì, xuất phát điểm cho việc nàng muốn ở bên Lục Chi chung quy vẫn là bởi vì đau lòng cùng thấy đáng thương.
Đã vậy lúc trước nàng còn tìm cớ cho bản thân, đi nói với Lục Chi là nàng sợ Lục Chi hiểu lầm, an ủi và tình yêu là khác nhau.
Sao có thể thế được? Mỗi khi Lục Chi nhìn nàng, tình ý trong đôi mắt thật rõ ràng, hai chữ "thích chị" giống như là được khắc trong mắt Lục Chi. Chỉ có khi nhìn đến nàng, đôi mắt ấy mới đặc biệt lấp lánh sáng lên.
Thậm chí hành động đè Lục Chi nằm xuống cũng là đã trải qua tính toán, nàng muốn, muốn chính mình có thể lại lần nữa trêu chọc trái tim Lục Chi, làm Lục Chi kể từ giờ phút này, càng thêm yêu thích nàng.
Động tác của nàng đều là cố ý, tung hết chiêu dụ dỗ.
Cho đến khi Lục Chi hôn lên khoé môi rồi chuyển dần đến đồng điếu của nàng, Thi Cảnh Hòa mới cảm thấy chính mình thua hoàn toàn.
Tại sao chứ? Tại sao bạn gái mà nàng mới quen còn biết rù quến hơn cả nàng?
Hôn khóe môi hôn má lúm, so với hôn môi càng làm người kích thích.
Đang lúc ngây người, Thi Cảnh Hòa nghe thấy giọng nói mềm mại của Lục Chi: "Em siêu ngọt, là thật sự."
Là thật sự, Thi Cảnh Hòa đã chứng thực.
Đêm ấy, Lục Chi ngủ lại ở chỗ nàng, hai người cũng không làm gì khác, có lẽ vì đã trải qua một ngày mệt mỏi, cả hai đều thực mau vào giấc.
Mấy năm qua, Thi Cảnh Hòa chỉ ngủ cùng em gái mình, bởi vì Thi Kinh Lan lúc nhỏ rất sợ tối, có đôi khi mẹ lại không ở nhà, nàng phải chiếu cố Thi Kinh Lan.
Con nít lúc ngủ còn cọ quậy tới lui, Lục Chi thì khác, Lục Chi ở trong lòng nàng ngủ tới hừng đông, Thi Cảnh Hòa tỉnh dậy liền thấy em ấy.
Lông mi Lục Chi rất cong, hiện tại nằm gần thế này, Thi Cảnh Hòa xem đến càng rõ ràng.
Nàng thật nhàm chán a, Lục Chi còn chưa có tỉnh, nàng đành yên lặng đếm lông mi Lục Chi.
Đếm chính xác là không có khả năng, đếm một hồi Thi Cảnh Hòa chậm rãi kề môi đến gần.
Lục Chi đang ngủ say, tối hôm qua bởi vì khóc một hồi, cho dù là nhắm mắt cũng có thể nhìn ra đôi mắt có hơi sưng.
Ma xui quỷ khiến, Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng đem cánh môi dán lên mí mắt Lục Chi, hô hấp thật sự rất nhẹ, có lẽ nói là ngừng thở cũng không ngoa.
Một giây hai giây ba giây...... Thi Cảnh Hòa ở trong lòng đếm mười giây, mới dời đi cánh môi.
Nàng a, nàng thật sự rất thích đôi mắt Lục Chi, đặc biệt là khi đôi mắt ấy nhìn nàng.
Lục Chi vẫn còn chưa tỉnh, Thi Cảnh Hòa trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là hôn hôn đôi mắt thôi, vậy mà nàng cũng sợ Lục Chi phát hiện.
Các nàng đã là quan hệ tình lữ, làm cái gì cũng đều là hợp tình hợp lí, không phải sao?
Nhưng nàng chính là sợ hãi, cứ có loại cảm giác như mình đang làm chuyện xấu.
Bất quá, cơ hội để nàng có thể một lần nữa hôn lên mắt Lục Chi đến rất nhanh, bởi vì bạn gái nhỏ đáng yêu của nàng bị nổi mụt lẹo.
Thi Cảnh Hòa chưa từng bị cái này, nhưng cũng biết nó sẽ đau và ngứa, cho nên nàng đưa ra đề nghị giúp Lục Chi thổi thổi.
Kết quả, thổi thổi đến cuối cùng lại hôn lên mắt người ta.
Thi Cảnh Hòa:?
Nàng cũng thật không rõ chính mình rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng Lục Chi không có chút dấu hiệu chống trả nào, Thi Cảnh Hòa yên lòng.
Đưa Lục Chi đi bệnh viện xong, Thi Cảnh Hòa đi làm, chẳng qua ngồi làm mà hồn vía trên mây, ai kêu tối hôm qua nàng cùng Lục Chi đã xác định quan hệ là người yêu của nhau.
Tuy không cảm thấy mình thích Lục Chi dạt dào mãnh liệt gì, nhưng chuyện hai người bên nhau đã là sự thật, nàng cần mau chóng thích ứng.
Lúc sau tựa như những cặp đôi khác, trải qua từng ngày, hai người ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên hài hòa.
Bất quá Thi Cảnh Hòa rõ lòng mình, nàng biết mình đối với Lục Chi là tình cảm thế nào, vì muốn cho Lục Chi có cảm giác an toàn hơn, nàng không thể không biểu hiện tỏ ra là mình đang ghen.
"Em hẳn là nên xin lỗi, sao lại nói muốn tới xem mèo mà không phải muốn ở bên chị."
"Chị ăn dấm mèo, ăn cả tối rồi đó."
Thực tế rốt cuộc có ghen hay không, chỉ có chính Thi Cảnh Hòa biết rõ: Không có.
Nàng sẽ không vì một con mèo mà ghen, nhưng Lục Chi tin, hơn nữa còn chân thành mà nói ra suy nghĩ trong lòng cho nàng nghe.
Rồi tới lúc Lục Chi xém chút nữa hôn nàng, Thi Cảnh Hòa cũng không rõ bản thân đã nghĩ cái gì lúc ấy.
Nàng cũng chỉ là nhìn Lục Chi mà thôi, nhìn nhìn, Lục Chi càng dựa càng gần, Thi Cảnh Hòa đoán được là em ấy muốn hôn mình, không phải hôn khóe miệng cũng không phải hôn má lúm, mà là môi.
Cũng may em gái nàng xuất hiện kịp thời, nếu không nụ hôn đầu tiên của nàng không chừng sẽ bị phá mất.
Nàng không phải không nghĩ tới sẽ cùng Lục Chi phát sinh hành động thân mật, nàng chỉ là không nghĩ chuyện tiến triển nhanh đến thế, mặc dù cái người đầu sỏ dụ dỗ Lục Chi là nàng.
Nàng vẫn là thật xấu a, không muốn chính mình chủ động, muốn bị động một chút.
Nói thế nào nhỉ, nó giống như là làm như vậy thì áy náy trong lòng nàng sẽ giảm bớt đi chút ít, bởi vì hết thảy đều không phải nàng chủ động, không phải sao?
Nàng vẫn mải canh cánh chuyện mình không phải thật sự thích Lục Chi nhiều đến vậy, nhưng mà, một đoạn tình cảm, nếu là bắt đầu từ thương cảm, cũng không phải không thể, đúng không?
Nàng đối Lục Chi cũng không phải không có rung động, chỉ là nàng cảm thấy chính mình còn cần thêm thời gian để yêu Lục Chi.
Mà cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian, cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ để lại ảnh hưởng quá nhiều.
Thi Cảnh Hòa cũng nhiều lần nghĩ tới, lý do khiến nàng không thích đàn ông có lẽ là bởi vì nàng cảm thấy bọn họ sẽ giống ba nàng, uống rượu về là sẽ đánh vợ đánh con.
Nàng không chán ghét đàn ông, ngược lại nàng còn có rất nhiều bạn nam, chẳng qua nàng vẫn là quên không được gương mặt dữ tợn của ba nàng năm đó.
Không cách nào tiếp thu, tâm tư đều đem hướng về những cô gái dịu dàng, kết quả Chung Niệm là một người như vậy.
......
Cho nên Thi Cảnh Hòa không tin tình yêu không phải không có nguyên do, nhưng dù là như thế, bởi vì Lục Chi xuất hiện, Thi Cảnh Hòa lại cảm thấy có vẻ bản thân mình chưa phải hết cứu.
Tim nàng nhiều năm qua chưa từng đập nhanh thế này, hiện tại bởi vì Lục Chi mà hoảng loạn không thôi.
Đặc biệt là khi Lục Chi kéo lên cổ áo len của nàng, hôn môi nàng cách qua lớp áo.
Căn bản không phải nụ hôn thật sự, không cảm thụ được độ ấm từ môi đối phương, nhưng Thi Cảnh Hòa lại bởi vì động tác này mà rối loạn tâm trí.
Nàng vốn biết Lục Chi giỏi gây thương nhớ, vậy mà tới khi Lục Chi làm ra hành vi như vậy, Thi Cảnh Hòa vẫn khó lòng thoát được.
Nhưng nàng vẫn giả bộ tỏ ra bình tĩnh, chờ Lục Chi rời đi rồi, Thi Cảnh Hòa lại không khỏi bắt đầu một lần nữa xem xét kỹ đoạn tình cảm này.
Nàng tựa hồ, bởi vì một cái hôn cách qua lớp áo mà đã thích Lục Chi nhiều hơn một chút, đến nỗi làm nàng muốn Lục Chi có thể có một tương lai thanh thản tốt đẹp hơn. Đêm đó nàng liền liên hệ Khâu Vũ, nói ra chuyện mình và Lục Chi đang quen nhau.
Nếu lần trước rút gai còn để dấu vết ở trong lòng Lục Chi, vậy lần này nếu để Khâu Vũ trở về nói tiếng xin lỗi, những dấu vết kia có thể sẽ được vuốt phẳng hay không?
Biết được chuyện này, ngoại trừ kinh ngạc thì Khâu Vũ cũng không ý kiến gì thêm, cô cũng rất áy náy, năm đó cô nói Lục Chi đen đủi, những lời ấy có lực sát thương quá lớn.
Khâu Vũ thản nhiên mà nói cho Thi Cảnh Hòa, chính mình năm đó không có thích Lục Chi, bởi vì Lục Chi quá thích mình, cho nên mới đồng ý quen Lục Chi.
Thi Cảnh Hòa nghe kể mà lông mày nhăn càng chặt, nếu không phải vì muốn trừ khử hết vết tích của Khâu Vũ trong lòng Lục Chi thì nàng đã không thèm tìm đến Khâu Vũ.
Nghe Thi Cảnh Hòa đề nghị, Khâu Vũ cũng không có suy nghĩ quá lâu, thật sự đồng ý về nước, nhanh chóng đặt vé máy bay.
Giờ thì tới phiên Thi Cảnh Hòa trở nên lo lắng, nếu Lục Chi đột nhiên gặp lại Khâu Vũ, phản ứng có khi nào không bình tĩnh được như nàng nghĩ hay không?
Nàng không nắm chắc, đặc biệt là khi nàng gọi cho Lục Chi không được.
Nàng lại nhớ tới hoàn cảnh khốn khổ của Lục Chi trước kia, vốn dĩ đang ở cùng chị em Chung Niệm thảo luận quá trình xin lỗi Lục Chi, nhưng nàng cũng phải gác lại mà lái xe trở về khách sạn.
Với tình huống này, nếu Lục Chi là bạn nàng, nàng cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt, huống chi Lục Chi hiện tại còn là bạn gái nàng. May mắn Lục Chi chỉ là bị mất điện thoại, người không có việc gì.
Thi Cảnh Hòa nghĩ nghĩ, nói ra chuyện Khâu Vũ về nước, sau đó chờ xem Lục Chi phản ứng, Thi Cảnh Hòa cảm thấy mình quả nhiên vẫn là quá sốt ruột rồi. Nàng không nên gấp gáp kêu Khâu Vũ về nói xin lỗi thế này, bởi vậy ngày hôm sau giải quyết xong công việc, nàng liền mang theo Lục Chi rời khỏi Kỳ Thành.
Chẳng những thế nàng lại bắt đầu làm bộ ra vẻ khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ vì muốn Lục Chi có cảm giác an toàn hơn.
Thi Cảnh Hòa vừa nói vừa tự cảm thấy bản thân đúng là tâm cơ, hơn nữa nàng còn tự mình thí nghiệm, chiêu này thật sự rất hữu dụng.
Biết rõ trong mắt Lục Chi tất cả đều là nàng, nhưng nàng vẫn nhắc tới Khâu Vũ, nói chính mình ghen, nói không muốn người khác nhìn thấy cải thìa của mình.
Thi Cảnh Hòa cũng không biết kỹ thuật diễn của mình thế nào, không biết biểu hiện ra như thế đối phương có tin không nữa. Nhưng sự thật chứng minh, Lục Chi không có tin, bởi vì bạn thân nhất của Lục Chi là Tiền Tự đã nhắn tin cho nàng trên Weibo, nói cho nàng nghe một ít chuyện.
Hắn nói Lục Chi cảm thấy nàng không thật sự thích em ấy, kêu nàng nếu có thể thì đi khuyên nhủ Lục Chi đừng nghĩ lung tung.
Thi Cảnh Hòa càng xem càng cảm thấy không thể thở nổi, bởi vì hoá ra Lục Chi nhìn ra được hết.
Nhìn ra được nàng thật sự không đủ thích, nhìn ra được nàng rất khắc chế biểu đạt tình cảm, nhìn ra được nàng là bởi vì thấy em ấy đáng thương nên mới quen em ấy.
Kết quả trong tưởng tượng không phải như thế, nàng không muốn Lục Chi biết mấy thứ này, nàng thà là để Lục Chi cho rằng nàng thực thích em ấy.
Nhưng quá khó, có lẽ là do nàng ở bên em ấy thật sự không phải xuất phát từ thích, cho nên cảm xúc biểu đạt trong mắt không đủ, cho nên mới bị Lục Chi phát hiện.
Thi Cảnh Hòa bắt đầu nôn nóng, quyết định đi tìm Lục Chi.
Nàng không phải muốn tự thuật sự thật, nàng là muốn làm Lục Chi không cần suy diễn lung tung, bởi vì chân tướng quá tàn khốc.
Thi Cảnh Hòa cũng không thể không thừa nhận, cảm giác khi ở bên Lục Chi thật sự không tệ.
Lục Chi xinh đẹp tính cách cũng đáng yêu, biết làm nũng biết trêu người còn rất cứng cỏi, cho nên Thi Cảnh Hòa không muốn mất đi cô bạn gái này.
Nàng biết chính mình thực ích kỷ, nàng có lẽ nên từ bỏ Lục Chi mới phải, nhưng nàng không muốn, nàng muốn làm Lục Chi chặt chẽ ở bên cạnh mình không thể rời đi.
Thi Cảnh Hòa nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy chính mình có thể là thiếu tình thương, bản chất của nàng cùng Khâu Vũ không mấy khác biệt, điểm duy nhất không giống nhau chính là nàng sẽ đau lòng Lục Chi, mà Khâu Vũ thì không.
Lục Chi uống say, ánh mắt cũng không rõ ràng, Thi Cảnh Hòa không biết với trạng thái này Lục Chi còn nói chuyện nghiêm túc được không, nhưng nàng rất nóng lòng giải quyết.
Lời nàng nói không có sơ hở gì, rất đơn giản, rất thẳng thừng —— "Em đừng suy nghĩ lung tung, đừng có cảm thấy chị không thích em, đừng có cho rằng chị là đang thương hại em."
Lúc nói như vậy, nội tâm Thi Cảnh Hòa không ngừng thóa mạ chính mình, tại vì Lục Chi không có nghĩ sai, không phải sao?
Đôi mắt của Lục Chi vẫn mang theo men say, thanh âm cũng là như thế, "Chị...... hay là ngủ ở đây đi?"
Lời này là có ý gì? Thi Cảnh Hòa cho dù không có ăn qua thịt heo nhưng cũng xem qua heo chạy.
Không đúng, nàng chưa xem qua heo chạy.
Tóm lại, nàng hiểu là ý gì, nàng thậm chí rốt cuộc bắt đầu cảm thấy muốn chủ động.
Nàng a......
Nàng cùng Lục Chi ở bên nhau từ đó tới nay, nhiều nhất chính là môi dán môi, chứ còn chưa từng chính thức hôn sâu.
Ánh mắt Lục Chi hiện giờ thật dụ hoặc, cánh môi em ấy cũng thật mê người, Thi Cảnh Hòa cảm thấy sợi dây trong lòng mình sắp mau căng đứt.
Đặc biệt là khi Lục Chi đưa đôi mắt ẩn tình nhìn nàng, Thi Cảnh Hòa càng cảm thấy tường thành trong lòng sụp đổ.
Nàng, không muốn nhịn xuống nữa.
Nàng trước đó vẫn luôn cảm thấy cái sự thích của mình không thuần tuý mà lòng mang áy náy, ngay cả hôn nhau cũng không dám chủ động cũng không dám quá mức thân mật, nhưng ở thời điểm này, nàng thật không muốn suy xét đến vấn đề lương tâm.
Lương tâm có thể dùng để cùng bạn gái hôn môi sao? Nếu không thể vậy còn cần lương tâm làm cái gì?
Ôm tâm thái đó, Thi Cảnh Hòa nhịn không được nâng tay lên, che kín đôi mắt Lục Chi.
Có lẽ, không nhìn vào đôi mắt Lục Chi, nàng sẽ tự nhiên một chút, không có khẩn trương như vậy.
Nàng chưa từng hôn sâu, cũng chỉ hôn qua môi Lục Chi.
Mà hiện giờ, nàng lại tiến sâu thêm một bước.
Đương cánh môi hồng nhuận của Lục Chi lúc đóng lúc mở kết thúc nói chuyện, Thi Cảnh Hòa liền thực hiện theo ý nghĩ trong lòng, cúi đầu hôn.
Lục Chi là làm từ kẹo sao? Vì cái gì lúc hôn em ấy, nàng lại có cảm tưởng như mình đang ăn kẹo ngọt?
Lưỡi Lục Chi vừa trơn lại vừa mềm, hơi thở gần trong gang tấc như là liều thuốc kích tình, làm Thi Cảnh Hòa không nhịn được càng chìm càng sâu.
Nàng ôm Lục Chi, từ lúc bắt đầu chủ động đến phiên bị động, cuối cùng lại hóa thành chủ động.
Thi Cảnh Hòa chưa từng biết hôn nhau có thể kéo dài lâu như vậy, thậm chí nàng còn không muốn dừng lại thở dốc.
Mà nàng cũng đã biết, tại vì sao có những người ở ngoài đường hôn đến khó xá khó phân, bởi vì cùng người yêu hôn nhau là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức, Thi Cảnh Hòa không biết mình đã hôn Lục Chi bao lâu, nằm lên giường rồi cũng không muốn ngừng nghỉ, nàng lại tìm đến môi Lục Chi mà bắt đầu hôn.
Từ khi giải quyết xong vướng mắc, Lục Chi giống như cũng không có hoài nghi nàng không thật lòng thích em ấy nữa, về điểm này, Thi Cảnh Hòa đã có thể nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần Lục Chi đừng có lại hoài nghi nàng không phải thật lòng thích em ấy là được.
Mà không đúng, thật ra chính mình cũng đang càng ngày càng thích em ấy, không phải sao?
Vốn dĩ cho rằng nàng và Lục Chi sẽ tiếp tục thuận lợi, nhưng ông trời đại khái cảm thấy Thi Cảnh Hòa "làm bậy" quá nhiều, rốt cuộc làm nàng gặp phải "báo ứng".
Video Lục Chi bị quay lén nổ ra, cho Thi Cảnh Hòa một cú tát thật mạnh.
Lúc đó nàng mới vừa rời giường, theo thói quen lướt Weibo, liền thấy cái video ấy trên hot search.
Thi Cảnh Hòa chưa bao giờ biết sét đánh giữa trời quang là cảm giác gì, nhưng tại thời khắc này thì nàng biết rồi.
Bầu trời Vân Thành u ám nặng nề, Thi Cảnh Hòa cố gắng trấn định bản thân, nhưng vẫn nhịn không được một phen nức nở.
Nàng biết trước đó Lục Chi quen phải tra nam, chỉ không ngờ Lục Chi lại có nhiều bạn trai cũ tới vậy, đã thế còn chỉ trong vòng hai năm.
Thi Cảnh Hòa có loại cảm giác bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, nàng cho là mình bị Lục Chi lừa tình, bởi vì tốc độ Lục Chi đổi đối tượng quá là nhanh đi.
Nàng cùng Lục Chi còn chưa tới một tháng, mới bao lâu đâu, có khi nào chính nàng cũng sắp trở thành "người cũ" của Lục Chi?
Nhìn thì thấy là Lục Chi rất thích nàng, nhưng đôi mắt Lục Chi vốn dĩ chính là nhìn ai cũng đều khiến người ta có cảm giác đó không phải sao?
Thi Cảnh Hòa không thể tránh né mà lâm vào cảm xúc tuyệt vọng, nàng còn vì nghiệm chứng vị trí của mình trong lòng Lục Chi mà đi nói với Lục Chi là tạm thời đừng liên lạc.
Nhưng kết quả là, người ta nói đúng, đừng có dại dột đi thử trọng lượng của mình trong lòng người yêu. Thi Cảnh Hòa ở chung cư đợi Lục Chi hai ngày mà Lục Chi vẫn không có tới.
Thi Cảnh Hòa đâm ra nản lòng, hoá ra nàng mới là người bị lừa, tưởng là gà hoá ra là thóc.
Nàng nhớ tới từng khoảnh khắc ở cùng Lục Chi, càng ngày càng cảm thấy Lục Chi là kẻ lừa tình.
Hơn nữa, lúc trước Lục Chi vì cái gì lại đi nhắn "Tiểu tỷ tỷ yêu đương không", là bởi vì chính mình đã sớm là mục tiêu của em ấy sao?
Hai ngày này, Thi Cảnh Hòa chìm trong đủ kiểu suy đoán, nàng bắt đầu tự hỏi, có phải Lục Chi không để tâm tới nàng nữa rồi không, hay là Lục Chi vẫn cảm thấy nàng không đủ thích em ấy, cho nên mới đối xử nàng như vậy.
Lục Chi đã từ bỏ mình sao? Lòng Thi Cảnh Hòa rối như tơ vò.
Lôi Y đúng lúc gọi điện tới, Thi Cảnh Hòa suy nghĩ một phen, quyết định đi Liễu Thành giải sầu.
Đến Liễu Thành, nàng vốn dĩ không tính thăm ba mình, nhưng lại cảm thấy tới cũng tới rồi, về thăm nhà xem sao cũng không có gì không tốt.
Nàng cho rằng ông ấy đã thay đổi, dù gì ba nàng cũng đã có sự nghiệp mới ở Liễu Thành cơ mà.
Nhưng quả thật bản tính khó sửa, lúc nàng rời đi lại vừa vặn gặp ba nàng say rượu trở về.
Thi Cảnh Hòa muốn chạy trốn, nhưng không còn kịp rồi, cho dù nàng thường xuyên có tập gym, nhưng thể lực vẫn kém rất nhiều so với một người đàn ông trung niên cao lớn.
Đặc biệt là, ba nàng lại nhớ tới chuyện nàng thích con gái, vừa đánh vừa mắng nàng.
Nàng cũng không phải không có phản kháng, chỉ là chút sức lực nhỏ nhoi ấy chẳng là gì so với ba nàng.
Đánh tới khi ông ấy mệt rồi lăn xuống ngủ, Thi Cảnh Hòa mới chống thân thể, gọi điện cho Lôi Y.
Thi Cảnh Hòa nằm viện, mùi nước sát trùng ở bệnh viện thật khó chịu, nàng không có thời khắc nào là không nhớ đến mùi hương trên người Lục Chi. Khoảng thời gian trên giường bệnh này, mở mắt nhắm mắt gì cũng đều là gương mặt Lục Chi.
Nàng nhung nhớ Lục Chi, nhưng thấy Lục Chi nhắn tin tới, nàng lại ráng nhịn không có trả lời.
Cũng may mắn Weibo hủy bỏ tính năng "đã đọc", làm nàng dễ dàng đọc tin, sẽ không bỏ lỡ tin nhắn riêng của Lục Chi.
Dư Mặc cùng Tiêu Chu trong lúc này tới thăm nàng, Thi Cảnh Hòa từ miệng bọn họ mới biết hết chân tướng.
Đến cuối cùng, Thi Cảnh Hòa ở trên giường bệnh chỉ có một ý niệm, đó chính là nhất định phải về Vân Thành, cùng Lục Chi trải qua ngày kỷ niệm một tháng.
Nàng a.
Nàng rõ ràng đã thích Lục Chi từ rất lâu trước kia.
Nhưng đến bây giờ nàng mới hiểu được.