Lạc Thanh An cười rạng rỡ bước đến bên cạnh Lạc Trường An.
"Đại tỷ." Lạc Trường An gật đầu.
"Đại tiểu thư." Lâm cô cô hành lễ.
"Tỷ cảm thấy không khí trong điện ngột ngạt quá, muội định đi đâu vậy? Chúng ta cùng nhau đi." Nói rồi, Lạc Thanh An liền thân thiết khoác tay Lạc Trường An kéo đi.
Lạc Trường An nhíu mày nhìn khuỷu tay mình đang bị lôi kéo. Nàng thật sự không thích bị người khác đụng vào người nhưng nghĩ lại đây là Lạc Thanh An, dù sao cũng không nên làm tỷ ấy mất mặt.
Từ lúc có Lạc Thanh An cũng đồng hành, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn. Lạc Thanh An không ngừng líu ríu nói về các loài hoa. Làm như sợ Lạc Trường An không hiểu rõ, Lạc Thanh An còn tận tình kể ra nguồn gốc và ý nghĩa từng loài.
Lạc Trường An chợt run người, nàng xoa xoa hai bàn tay với nhau.
Thời tiết tối nay thật lạnh!
Lâm cô cô theo sau hai tỷ muội thấy vậy liền nhíu mày. Bà liếc nhìn bộ trang phục mỏng trên người Lạc Trường An nói: "Tam tiểu thư, để nô tỳ vào lấy áo choàng cho người".
Lạc Trường An gật đầu. Lâm cô cô trước khi đi còn cố tình dặn dò cả hai đừng đi quá xa không cẩn thận lại gặp phải rắc rối.
Lạc Thanh An tỏ vẻ đã hiểu rõ bảo Lâm cô cô không cần quá lo lắng. Chỉ có hai người các nàng thì có thể xảy ra chuyện gì.
Đi thêm được một lúc, Lạc Thanh An giật nhẹ cánh tay Lạc Trường An: "Tam muội, muội có nghe thấy gì không?"
Lạc Trường An nhìn theo hướng Lạc Thanh An chỉ tay thì thấy hai bóng dáng ẩn hiện phía hồ sen, xa xa còn nghe được tiếng quát mắng vọng lại.
Hóa ra đó là Ngũ Công chúa Âu Dương Oanh Ca và Bát Hoàng tử Âu Dương Ngung.
Tập trung quan sát, Lạc Trường An thấy không biết vì sao Bát Hoàng tử lại chặn đường Ngũ Công chúa không cho nàng đi. Còn Ngũ Công chúa đang rất tức giận dùng sức xô Bát Hoàng tử ra.
"Âu Dương Ngung! Ngươi cút ra cho ta! Ta không giúp ngươi được!".
"Ngũ Hoàng tỷ, đệ cầu xin tỷ." Gương mặt Bát Hoàng tử có phần non nớt. Hắn chặt môi đứng yên như tượng đá, đôi mắt quật cường, đôi tay giang rộng chắn ngang trước Âu Dương Oanh Ca.
Tức giận xô đẩy thêm mấy lần, thân thể mười bốn tuổi của Ngũ Công chúa liền cảm thấy mệt. Nàng tức giận không biết làm sao liền giơ tay lên tát Bát Hoàng tử một cái thật vang.
"Ngươi có phải là nam nhân không, sao có thể không biết tốt xấu như thế? Ngươi không cút ta liền đánh đến khi ngươi cút mới thôi!".
Không biết có phải do hình tượng yếu đuối của Bát Hoàng tử đã chạm đến lòng trắc ẩn của Lạc Thanh An hay không mà nàng ấy nhíu mày phẫn nộ tỏ vẻ vô cùng bất bình.
"Sao Ngũ Công chúa có thể làm vậy chứ? Tam muội, chúng ta cùng đến ngăn cản nàng ấy lại!". Sau đó nàng liền kéo tay Lạc Trường An tiến tới hồ sen.
Lại một cái tát nữa giáng xuống, Âu Dương Oanh Ca bừng bừng lửa giận. Nàng đang gấp đến gặp Hoàng tổ mẫu. Cái tên đáng ghét này vẫn cứ kiên quyết không chịu tránh ra.
Móng tay Ngũ Công chúa rất dài cũng rất sắc nhọn. Mấy cái tát liên tiếp đã làm trầy da mặt non trẻ của Âu Dương Ngung tạo nên những đoạn rướm máu ngắn dài khác nhau.
Nhưng dù thế nào hắn cũng nhất quyết không đi, gương mặt quật cường cố kìm nén đau đớn trông rất đáng thương.
"Ngũ Công chúa, sao người có thể đối xử với đệ đệ của mình như vậy?".
Lạc Thanh An vừa đến liền bắt đầu giáo huấn. Dường như nàng ấy quên mất dẫu Âu Dương Oanh Ca chỉ mới mười bốn tuổi nhưng nàng thân là Công chúa đương triều, không phải là người mà một tiểu thư danh môn như Lạc Thanh An có thể quát mắng.
Lạc Trường An nhíu mày kìm tay Lạc Thanh An lại nói nhỏ bên tai: "Đại tỷ, chuyện này không đến lượt chúng ta quản. Đi thôi!".
Lạc Thanh An không đồng tình lắc đầu: "Tam muội, muội không thấy Ngũ Công chúa đang làm gì sao? Có chuyện gì không thể từ từ nói, sao lại ra tay đánh Bát Hoàng tử đến như thế?"
Âu Dương Oanh Ca nhìn đôi tỷ muội đứng ra giúp đỡ Âu Dương Ngung khiến lửa giận càng bùng lên: "Các ngươi thì biết cái gì? Lấy tư cách gì giảng dạy bổn công chúa? Lập tức cút đi!"
Nói rồi, nàng vươn tay đẩy Lạc Thanh An.
Lạc Thanh An đang bừng bừng nhiệt huyết không ngờ Ngũ Công chúa lại vô lễ đến vậy. Nàng nhất thời trượt chân. Trong lúc hoảng loạn, Lạc Thanh An túm lấy tay áo Lạc Trường An kéo xuống, cả hai liền rơi vào hồ sen.
Nước trong hồ rất lạnh, Lạc Trường An cảm thấy cả người run lên. Nàng không ngừng quơ tay hy vọng có thể bấu víu vào thứ gì đó, bên tai vẫn nghe loáng thoáng tiếng kêu la của Ngũ Công chúa và Bát Hoàng tử.
Trong lúc gần như sắp ngất đi, Lạc Trường An cảm thấy có một đôi tay rắn chắc ôm lấy thân thể mình kéo lên.
Triệu Cẩn dìu Lạc Trường An lên bờ. Cả người hắn ướt sũng, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả dường như bản thân vừa nắm bắt được thứ gì đó đặc biệt.
Triệu Cẩn lắc đầu. Hắn nhanh chóng bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, một lần nữa nhảy xuống hồ sen cứu Lạc Thanh An.
Lâm cô cô vừa đến thấy tình cảnh tại hồ sen liền hoảng sợ. Bà nhanh chóng lấy áo lông chồn khoác lên thân hình đơn bạc đang run rẩy của Lạc Trường An đồng thời cũng đưa mắt tìm kiếm Lạc Thanh An.
Lạc Trường An cảm thấy rất lạnh, cả người nàng run lên từng cơn, đôi mắt mơ màng nhìn thân ảnh vừa biến mất cạnh hồ.
Không lâu sau đó Lạc Thanh An cũng được đưa lên bờ. Gương mặt nàng vẫn còn vương nét hoảng hốt. Nhưng sau khi được nô tỳ giúp khoác áo ủ ấm, Lạc Thanh An liền quay sang rối rít cảm tạ nam nhân nọ.
Lạc Trường An nhìn Lạc Thanh An vẫn sinh long hoạt hổ còn bản thân yếu ớt tựa vào người Lâm cô cô thì không khỏi cảm thán.
Sức khoẻ không bằng người cũng chỉ có thể chịu khổ mà thôi!
Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ, cả người Lạc Trường An ngã ra sau. Ấn tượng cuối cùng còn lại chỉ là tiếng kinh hô của ai đó.
Lạc Trường An mở mắt ra nhìn thấy xung quanh đều là sương mù trắng xoá.
Nàng cố gắng đưa tay lần mò tìm lối đi. Được một lát, trước mắt Lạc Trường An hiện lên một cây cầu, sương mù xung quanh dần tản ra lộ rõ cảnh vật bốn phương.
Lạc Trường An ngây người.
Có một thiếu nữ đang đứng trên cây cầu ấy. Nàng đứng trên cầu nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, ánh mắt trong veo xa vời vợi.
Thiếu nữ có gương mặt rất xinh đẹp. Quanh thân nàng như tỏa ra một thứ ánh sáng có sức hút lạ kỳ. Đó là sự tự tin kiêu ngạo toát ra từ xương tuỷ khiến người ta không thể rời mắt.
Thiếu nữ ấy, Lạc Trường An quen thuộc hơn bất kỳ ai.
Nàng ấy là Lý Diêu An. Kiếp trước của nàng.
Sau một lúc cố gắng ổn định tinh thần, Lạc Trường An tiến lại gần thiếu nữ, khẽ gọi.
"Lý Diêu An?"
"Lý Diêu An? Ngươi là Lý Diêu An có phải không?" Lạc Trường An quơ tay qua lại. Ánh mắt nàng dè dặt, động tác chậm rãi.
Nhưng rất lạ, thiếu nữ vẫn không có bất kỳ phản ứng gì. Dường như đối với nàng ta thì Lạc Trường An không hề tồn tại.
Bỗng thiếu nữ mỉm cười, thần sắc nàng rạng rỡ lộ rõ vẻ vui mừng, đôi môi hồng hào khẽ mấp máy: "Ngươi đến rồi!"
Lạc Trường An cảm thấy trước mắt tối đi. Không đầy một khắc sau đó, một nam nhân xuất hiện trước thiếu nữ vươn tay xoa đầu nàng ấy.
Đôi mắt Lạc Trường An trừng lớn.
Hắn? Hắn đi xuyên qua nàng?
Lòng Lạc Trường An khiếp sợ, hết nhìn bản thân lại nhìn bóng lưng của nam nhân kia, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Người đó là ai?
Lạc Trường An chần chừ, gót chân nàng vừa nâng lên lại hạ xuống, đôi mày nhíu lại tựa như đang đưa ra một quyết định nào đó rất khó khăn.
Một lúc sau, nàng khẽ nâng bước đi thật chậm về nam nhân đang quay lưng với mình.