Lai Như Phong Vũ

Chương 8: A Cố phải đi rồi



Mạc Cố sau khi rời khỏi phủ thành chủ thì để lại bức thư cho mọi người xem, sau đó vào mật thất đóng cửa, chuyên tâm tu luyện kiếm pháp không bước chân ra ngoài.

Trước khi tu luyện, Mạc Cố nói với Mạc Phong đưa đại tỷ cùng tiểu đệ đến quê nhà Lý thẩm an ổn mà sống. Còn nàng sẽ thực hiện theo di thư của cha, đến Thập Đỉnh phong ở Thánh Thổ.

Chỉ là... trước đó nàng chắc chắn sẽ báo thù cho Mạc gia! Đương nhiên mọi người đều ngăn cản không muốn nàng đi nộp mạng, nhưng so với Mạc Cố võ công cao cường thì bọn họ lại thua xa. Muốn cản cũng không được, lực bất tòng tâm.

Sau một tháng, cánh cửa mật thất cũng mở ra. Mạc Cố vốn đã nhỏ bé hơn những đứa trẻ cùng tuổi một ít, nay lại trông tiều tuỵ hơn trước.

Nàng đổi thành một thân bạch y, tóc vẫn cột cao dây màu đỏ, bên hôg đeo túi gấm màu vàng cùng miếng ngọc bội trắng buốt. Tay phải cầm Thiên Vũ kiếm, chuôi cầm màu vàng, vỏ kiếm khắc hình rồng bay lượn.

Đôi mắt vốn sáng lấp lánh tinh nghịch của hơn một tháng trước đã không còn nữa, thay vào đó là cặp mắt đen láy mang theo nét u buồn không rõ.

Mạc Cố thân hình nhỏ nhắn rảo bước ra cửa phủ, đi thẳng một đường đến nghĩa trang Đô thành. Đứng trước khu mộ Mạc gia, hơn hai trăm khối đất đắp thêm lên mảnh đất lớn, hơn hai trăm mạng người Mạc gia một tháng trước đều nằm ở đây, ngay dưới lớp đất lạnh lẽo này.

Mạc Cố trống rỗng, đứng yên ở đó thất thần, chậm rãi siết chặt thanh kiếm trong tay, chợt nghe thấy giọng Mạc Phong ở xa phía sau chạy đến.

"A Cố! Muội sao lại ra đây? Không phải trong thư cha nói phải luyện hai tháng à?"



"Muội không sao chứ?"

Mạc Vân Hà, Mạc Phong cùng Mạc An Hạ đến thăm mộ mọi người, tình cờ gặp Mạc Cố đứng ở đấy.

Quay đầu lại theo hướng âm thanh, Mạc Cố có chút ngạc nhiên.

"Muội không sao. Đại tỷ, sao các người còn chưa đi? Không phải ta đã nói..."

"Muội còn ở đây thì chúng ta đi đâu. A Cố, nghe lời ta, chuyện này chúng ta cùng nhau gánh vác có được không?"

"A Cố, đại tỷ nói không sai, muội đánh không lại bọn chúng đâu, năm đó cha cũng..."

"Cha là cha, còn ta là ta!"

"Đại tỷ, Phong ca, hai người yên tâm, trước khi giết chết bọn chúng ta sẽ không chết đâu. Tài nghệ tám năm nay ta học được và cả kiếm pháp gia truyền của Mạc gia...Cha tuyệt đối không dạy ra kẻ vô dụng!"

"Nhị tỷ, tỷ đừng đi có được không, đệ không muốn tỷ một mình đi báo thù, cả bốn người chúng ta cùng đến nhà Lý thẩm có được không, đợi đệ lớn lên, chúng ta cùng đi báo thù cho mọi người có được không?"

Mạc An Hạ cao chưa tới gần bả vai Mạc Cố, hắn bước tới muốn níu lấy tay áo Mạc Cố như thường lệ nhưng tay vừa vươn ra Mạc Cố cũng nhanh chóng lùi lại.

Vân Hà lo lắng nhìn Mạc Cố thấp giọng gọi:

"A Cố..."

Mạc Phong: "Muội muốn đi cũng được, ta đi cùng muội, những năm qua cha cũng dạy ta không ít."



"Được."

Mạc Phong vẫn còn chưa kịp vui mừng đã bị câu sau của nàng dội cho một gáo nước lạnh.

"Vậy huynh đánh thắng ta rồi nói."

"Muội biết chúng ta không đánh lại muội."

"Ta đương nhiên biết, vậy nên...mọi người đi đi! Đợi muội báo thù xong sẽ đến Thánh Thổ như lời cha nói. Hôm nay..."

Lời đến miệng nhưng lại nghẹn ở cổ, dừng một chút, cuối cùng Mạc Cố vẫn phải cắn răng nói ra:

"...xem như từ biệt ở đây."

Đè nén lại cảm xúc mãnh liệt của mình, Mạc Cố nói xong lời từ biệt. Quay đầu lại, nhìn sang Mạc An Hạ còn xị mặt ủ rũ ở đó, nàng khẽ cười.

"Nếu mọi người không muốn Mạc gia tuyệt hậu thì hãy mau đi đi, sau này hãy thay tên đổi họ, giống như cha với nương khi xưa, sống một cuộc sống mới."

Nói xong, Mạc Cố đem miếng ngọc bội treo bên hông tháo xuống, ném về phía Mạc Phong.

"Giao nó cho tiểu An, sau này ta phải đến Thánh Thổ rồi, kiếm pháp Mạc gia không thể đứt đoạn ở chỗ ta!"

Nói xong những điều cần nói, Mạc Cố sợ bản thân không kìm được liền quay mặt, nhanh chóng rời đi. Còn lại ba thân ảnh đứng phía sau vẫn nhìn theo, không biết mang trong mình cảm giác gì.

Đau lòng, chua xót hay là bất lực...?

Mạc Cố đi đã xa, dừng một chút nhưng không quay đầu lại. Đứng yên một chỗ, nàng lẩm bẩm câu cuối cùng, tựa như biết rõ tương lai sau này không biết bao giờ mới có thể đứng ở đây một lần nữa.

"Cha, nương, mọi người... A Cố phải đi rồi."

....

Tuy muốn ở lại Đô thành đợi Mạc Cố, nhưng lời nàng nói không phải không đúng. Mạc An Hạ mới mười một tuổi, sức khỏe không tốt, nhỡ đâu Hắc Thủy Cát tìm đến thì khó tránh khỏi nguy hiểm.

Mạc Vân Hà đành đưa Mạc An Hạ về quê nhà Lý thẩm ở phía tây. Trên đường còn có Mạc Phong cùng Văn Triết bảo hộ.

Trong thời gian đó, Mạc Cố mang theo Thiên Vũ kiếm, cưỡi ngựa một đường hướng về biên giới phía bắc.

Từ Nam ra Bắc, đến nơi cũng đã mất hơn hai tháng.

Bất tri bất giác đã đến đầu xuân, nhà nhà đoàn viên đón năm mới, đèn lồng treo khắp các toà thành, mức quả bày bán trên dọc đường đủ màu sắc, tiếc là người kia tâm tư sớm đã đặt ở nơi đất Bắc. Đứa trẻ tinh nghịch ngày nào khó mà đem ra hình dung với tiểu cô nương này nữa.

Mạc Cố cũng chỉ có thể độc tẩu, một mình ăn gió nằm sương, âm thầm làm kẻ qua đường đi qua hết toàn thành này đến toà thành khác...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv