Cố Diệc Minh kéo vali và Dư Bắc vào khách sạn.
Chương trình không hề keo kiệt trong khoản chỗ ở cho nghệ sĩ, cửa phòng mở ra, bên trong rất rộng rãi, sạch sẽ.
“Sao lại là phòng hai giường đơn?”
Cố Diệc Minh lẩm bẩm oán trách rồi chăm chỉ sắp xếp hành lý.
Dư Bắc chẳng hiểu ý anh là gì.
Em không thất vọng thì thôi, trai thẳng như anh bày đặt thất vọng quái gì?
Cứ cảm thấy anh đang có âm mưu đen tối.
“Đói quá!”
Tiêu Thành đã chờ sẵn ở hành lang, nghiêm túc làm theo kịch bản.
“Ngày đầu tiên mọi người gặp nhau, hay là cùng ăn tối để làm quen đi!”
“Được, được.” Chu Kiêu phối hợp.
Nhiệm vụ đã quy định, ngay cả Lâm Bối Nhi ngạo mạn cũng im lặng chấp nhận.
“Ăn gì đây? Tân Cương có đặc sản gì nhỉ?”
Kiều Hàn mãi mới tranh được một câu: “Lúc ở nhà tôi xem review rồi, gà hầm, cơm trộn, dồi ngựa, thịt cừu xiên nướng là nổi tiếng nhất.
“Tôi muốn ăn thịt xiên nướng!”
“Đồng ý!” Tiêu Thành lễ phép hỏi Thành Đạo Quốc: “Thầy Thành, hai thầy cô ăn được không ạ?”
Thành Đạo Quốc cười hiền từ: “Hai vợ chồng tôi đi khắp nơi quay phim, món gì cũng ăn rồi nên không kén chọn, tuỳ đám thanh niên mấy đứa.”
“Bé… Bé Oánh.” Tiêu Thành hơi ngắc ngứ. “Và Tôn Nguyệt Hân thì sao?”
Chương Tử Oánh dịu dàng đáp: “Chỉ có thịt thôi hả? Liệu có ngấy quá không… Tôi hơi say xe, chẳng muốn ăn lắm nên cứ kệ tôi, tuỳ mọi người quyết.”
Cuối cùng Tiêu Thành hỏi Cố Diệc Minh: “Tổng giám đốc Cố, còn hai anh?”
Cố Diệc Minh không nói gì.
Dư Bắc biết Cố Diệc Minh chẳng hề quan tâm ngon hay không, nhưng nguyên liệu phải tươi, quán phải sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh.
Chậc chậc, bệnh nhà giàu.
“Tuỳ mọi người, tôi dẫn Dư Bắc đi tìm xem có hàng quán gì khác không rồi quay lại sau.”
Dư Bắc từ chối: “Nhưng em thèm ăn thịt nướng, lâu rồi chưa ăn.”
Cậu chỉ cự nự vậy thôi, chứ vốn cho rằng mình sẽ bị Cố Diệc Minh túm cổ đi.
Song Cố Diệc Minh lại đáp: “Thịt nướng cũng được, vừa ngon vừa nhiều dinh dưỡng, thịt cừu ở thảo nguyên chất lượng lắm.”
Dư Bắc sửng sốt.
Cố Diệc Minh nhún nhường với cậu từ bao giờ vậy?
Khiến cậu nghi ngờ chẳng biết liệu có phải Cố Diệc Minh đã làm điều gì sai trái không.
Đệt, hay anh ấy lén lút có người anh em tốt khác rồi?
Cả đoàn tới quán thịt nướng lâu đời mà chương trình cho địa chỉ, đám Tiêu Thành ríu rít gọi đồ.
Thịt cừu thảo nguyên đúng là khác biệt, tươi ngon, không có mùi hôi, được nướng vừa khéo, ngoài hơi sém trong rất mềm, mỡ chảy ra trông cực kỳ hấp dẫn, rắc thêm chút ớt bột và bột thì là…
Thần Cupid chắc chắn đã lấy những mũi tên dành cho Dư Bắc đem đi xiên thịt.
Tạm biệt Cố Diệc Minh, đừng nhớ nhung gì tôi.
Giờ tôi đang sống hạnh phúc bên thịt cừu nướng.
“Mọi người chia sẻ xem mình với bạn đồng hành quen nhau thế nào đi ạ.” Tiêu Thành làm nóng bầu không khí theo kịch bản. “Em và Chu Kiêu chẳng có gì đặc biệt cả, bọn em debut qua show sống còn, quan hệ vẫn luôn khăng khít.”
Thấy chưa Cố Diệc Minh? Mối quan hệ của người ta là khăng khít.
Còn anh thì dính.
Dính mà em nói là kiểu kẹo cao su, không phải kiểu mấy cái chất dịch kia.
“Vậy tôi càng không có gì để nói.” Lâm Bối Nhi hừ lạnh. “Vừa quen.”
Nhìn đã biết cầm tinh con nhím.
Tiêu Thành chẳng chọc vào cậu ta.
“Thầy Thành, thầy và cô Tưởng quen nhau thế nào ạ?”
Thành Đạo Quốc nhìn Tưởng Tuệ Ly, nhớ lại chuyện ngày xưa, kể: “Nên duyên nhờ đóng phim. Lần đầu tiên diễn chung với bà ấy, tôi đã thấy cô gái này quá xinh đẹp, nhưng hồi đó cô Tưởng của mấy đứa là hoa khôi lớp nghệ thuật, tôi đâu có dũng khí theo đuổi, cũng không dám xin số điện thoại*. Sau này tôi đóng phim đạt chút thành tựu, hỏi thăm được rằng bà ấy chưa lập gia đình, bèn nhờ người lớn hơn làm mối, hai chúng tôi mới thành đôi.”
(*Từ điện thoại ở đây là điện thoại bàn)
Đám thanh niên đều trầm trồ, khen tuyệt vời thật.
Chương Tử Oánh lau nước mắt, bảo: “Hâm mộ tình yêu hồi đó quá. Nếu em có thể gặp người đàn ông tốt như thầy Thành thì hạnh phúc biết mấy.”
Dư Bắc thấy cô ả phiền vãi.
Chỉ là từng có mối quan hệ không công khai với Cố Diệc Minh thôi chứ gì? Có cần phải nói bóng nói gió, lúc nào cũng lôi ra thế không?
Sao cô ả không viết tiểu thuyết luôn đi?
Tôi ngủ cùng Cố Diệc Minh ngần ấy năm, tôi có thèm khoe không?
Không hề.
Tức cái lồng ngực thật sự.
Về phải trút lên đầu Cố Diệc Minh cho bõ tức.
Tiêu Thành tiếp lời: “Bé Oánh… Cô và Nguyệt Hân quen nhau thế nào?”
“Chúng tôi cùng ra mắt trong một bộ phim truyền hình, vẫn luôn rất thân thiết, sau này có hợp đồng đóng phim cũng cùng nhận. Cô ấy cực kỳ biết cách săn sóc người khác.”
“Bé Oánh là người con gái dịu dàng nhất tôi từng gặp.” Tôn Nguyệt Hân cầm tay cô ta.
Hai cô gái nắm tay nhau, tình cảm thắm thiết.
Nếu chưa nghe kể vụ Chương Tử Oánh và một “hảo tỉ mụi” ngày xưa, vì tranh giành vị trí chính trong một đêm ca nhạc mà từng túm tóc đánh nhau sau khi xuống sân khấu, thì suýt nữa Dư Bắc đã tin.
Tình chị em cũng giống như xu hướng tính ɖu͙ƈ của Cố Diệc Minh.
Khó lòng nắm bắt.
“Tổng giám đốc Cố, còn anh với anh Tiểu Bắc?” Tiêu Thành háo hức hỏi. “Sau thầy cô thì hai anh là quen nhau lâu nhất nhỉ?”
“Bọn tôi là bạn đại học.” Cố Diệc Minh đáp.
“Anh Tiểu Bắc, không ngờ anh lại bằng tuổi tổng giám đốc Cố!” Tiêu Thành trầm trồ. “Bí quyết trẻ lâu của anh là gì vậy? Nhìn anh còn nhỏ hơn em và Chu Kiêu…”
Dư Bắc thật thà trả lời: “Ngắm trai đẹp gái xinh nhiều. Hahaha…”
Chủ yếu là trai đẹp.
Cụ thể là Cố Diệc Minh.
Nghe nói lúc u mê, tim đập nhanh, thúc đẩy quá trình trao đổi chất, có thể giữ gìn nét thanh xuân mãi mãi.
Hãy tin tôi, thịt Cố Diệc Minh còn tốt hơn cả thịt Đường Tăng.
Người ngoài tôi chẳng tiết lộ chuyện này cho đâu nhé.
Cố Diệc Minh nói tiếp: “Hồi tập quân sự lúc mới nhập học, những người khác đều mang mùi mồ hôi chua lòm, đi trêи hành lang về ký túc xá muốn ngất luôn, mỗi Út Cưng thơm tho nhất, một ngày thay quần áo ba lần. Tôi mắc bệnh sạch sẽ nên hợp với em ấy.”
Tại sao phải thay quần áo ba lần một ngày? Sợ Cố Diệc Minh chê chứ gì nữa.
Tắm xong Dư Bắc tự ngửi lấy ngửi để, lo vẫn có mùi.
“Em ấy gọn gàng lắm, không cần các thầy đi kiểm tra phòng cũng dọn dẹp đâu ra đấy, còn gấp chăn, dọn bàn, giặt đồ giúp tôi.”
Em xin anh, câm mồm lại.
Dư Bắc thấy xấu hổ.
Tất cả đều không phải là việc một gã đàn ông mạnh mẽ nên làm.
Bình thường Cố Diệc Minh kiệm lời lắm cơ mà, sao nhắc đến tôi lại thao thao bất tuyệt thế hả?
Lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã thích tới phát điên.
Đồ đần Cố Diệc Minh sao biết được.
Tôi canh thời gian hàng ngày anh ấy làm việc, giả vờ tiện tay giúp đỡ.
Cố Diệc Minh biết cái chó gì?
“Sau này tôi nhận thấy Dư Bắc là người đáng để kết bạn.” Cố Diệc Minh than thở. “Em ấy làm bao nhiêu chuyện vì tôi, tôi cũng phải đền đáp lại. Út Cưng sợ lạnh, lúc đó ký túc xá không lắp điều hoà nên mùa đông em ấy thích ngủ cùng tôi…”
Muốn cầm que nướng thịt xiên mồm Cố Diệc Minh vào quá…
Giờ cả thế này đều biết em dụ dỗ anh rồi.
Trong mắt người ngoài, mình chẳng phải cái đồ thảo mai thì gì?
Chuyên gia giám định thảo mai Lâm Bối Nhi nghe xong còn trợn mắt khinh thường kìa.
Dư Bắc ngượng chín mặt.
Cậu xấu hổ đến nỗi đào ra căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách bằng ngón chân.