Triển Chiêu bị vứt lại trong phòng ngủ, co mình chui vào góc giường. Ngay giữa đêm đông giá rét, tuy rằng nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng Triển Chiêu chỉ mặc quần áo mỏng manh, lại thêm vết thương trên người tàn phá, qua nửa đêm, cậu rơi vào trạng thái hỗn loạn, nửa mê nửa tỉnh, dần dần phát sốt.
Triển Chiêu nằm đó, âm thầm chịu đựng. Cậu chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung ra, vết thương trên cổ cũng bắt đầu nhức nhối. Vì vừa nãy Triệu Trinh tức giận nên trói dây thừng chặt tới mức cánh tay cậu không còn tri giác. Mà trong cơ thể cậu lại tựa như bị nhen lên một ngọn đuốc, thiêu đốt đến mức yết hầu cậu đau rát vì khô. Cho dù vậy, Triển Chiêu cũng không muốn phát ra dù chỉ một tiếng rên. Cậu dù chật vật đến thế này vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, tuyệt đối sẽ không cầu xin người kia.
Không biết qua bao lâu, Triển Chiêu mơ hồ cảm thấy cổ họng cậu như bị hỏa thiêu, đau đớn như thiêu như đốt dằn vặt cậu. “Nước…” Cậu lặng lẽ chờ đợi trong lòng, dường như biết được khát cầu của cậu, trong cổ họng chảy lướt qua một dòng mát mẻ. Cậu bất an vặn người, mở đôi môi khô nứt ra, khát vọng nhận được nhiều hơn nữa.
“Khụ… Khụ… Khụ…” Quá mức sốt ruột đòi lấy khiến cậu sặc đến mức ho khan liên tục. Một bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Triển Chiêu được an ủi không khỏi nỉ non thốt ra cái tên khao khát trong lòng: “Ngọc Đường…”
Triệu Trinh vẫn không yên lòng về Triển Chiêu bị hắn vứt lại, nhịn một đêm, trời mới vừa tờ mờ sáng liền đi vào phòng ngủ giam giữ Triển Chiue. Hắn nhìn thấy người mình khát khao vô hạn đang suy yếu co quắp trong góc giường, không khỏi đau lòng. Hắn đi lên trước, sờ sờ trán cậu, nóng quá! Nhìn lại đôi môi cậu vì bị sốt mà khô nứt, lập tức đi ra ngoài rót cho cậu một ly nước ấm, cho cậu uống. Dường như cậu đang vô cùng khát, càng uống càng muốn được nhiều hơn. Có lẽ vì bị sốt lại mơ màng mà bị sặc, dẫn đến một trận ho kịch liệt. Nhìn cổ cậu vì ho mà chấn động tới mức máu thấm đầy, Triệu Trinh không khỏi đưa tay ra, khẽ khàng vuốt sau lưng cậu. Cuối cùng vẫn là vì không đành lòng, bèn lấy chìa khóa mở xích sắt ra. Đúng lúc hắn đưa tay định cởi dây thừng thì người kia nhẹ giọng nỉ non: “Ngọc Đường…”
Đã sớm biết được sự quật cường bướng bỉnh của cậu, đã sớm biết sẽ không nhanh chóng chiếm tâm cậu, đã sớm nghĩ tới cho dù không chiếm được tâm cậu cũng phải giam cầm cậu bên mình suốt đời. Nhưng tới khi nghe thấy trong miệng người hắn sáng nhớ chiều mong lại gọi tên người khác, Triệu Trinh vẫn nén không được lửa giận thiêu đốt trong lòng.
Hắn một phát tóm lấy tóc Triển Chiêu, kéo cậu từ trên giường lên: “Nhìn tôi! Nói, tôi là ai?” Triển Chiêu nhịn đau, chỉ hơi mở hai mắt ra liếc hắn một cái rồi lại nhắm mắt lại, không để ý đến hắn nữa.
Triệu Trinh bị coi thường lập tức đánh mất lý trí, hắn nắm lấy Triển Chiêu dùng sức lay mạnh: “Mở cặp mắt của cậu ra nhìn tôi, tôi không phải cái tên Bạch Ngọc Đường chết tiệt kia! Tôi là Triệu Trinh, Triệu Trinh! Từ nay về sau, trong mắt của cậu không được phép có hắn nữa, cậu chỉ có thể là của tôi, là của tôi!”
Triển Chiêu hơi nở nụ cười, nét cười của cậu khắc trên khuôn mặt tái nhợt, vẫn kinh diễm tuyệt mỹ như xưa: “Đúng, anh không phải Bạch Ngọc Đường! Anh vĩnh viễn cũng không thể thay thế được anh ấy, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không để anh lọt vào trong mắt!”
Triệu Trinh nghe xong lời này, hất tay giáng một cái tát vào mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu bị một bạt tai này đánh cho choáng váng, ngã dúi đầu xuống giường. Nỗ lực kềm chế lại cơn run rẩy của mình, quệt vào ga trải giường để lau đi vết máu trên khóe môi, Triển Chiêu ngẩng đầu khinh bỉ nhìn Triệu Trinh, không nói thêm lời nào nữa. Triệu Trinh điều chỉnh lại tâm tình mình, lạnh lùng nói với Triển Chiêu: “Đừng khiêu chiến sự kiên trì của tôi. Nếu như cậu ngoan ngoãn thuận theo, không chỉ có thể bớt nếm chút khổ sở, cũng có thể bảo vệ Bạch Ngọc Đường bình an. Tôi chỉ muốn có được cậu mà thôi, nhưng nếu như cậu tiếp tục phản kháng, tôi dám cam đoan Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ không dễ chịu!” Nói xong, Triệu Trinh cũng không nhìn cậu nữa, đẩy cửa đi ra ngoài. Triệu Trinh đứng ở cửa, đè nén xuống kích động muốn giết người của mình.
Đúng, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, đây là tín điều của Triệu Trinh. Chỉ cần có thể an toàn mang Triển Chiêu rời khỏi thành phố H, năm tháng sau này, cậu sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Không thể ở vào thời khắc mấu chốt này làm ra sai lầm gì, Triệu Trinh an ủi mình. Hắn thấp giọng dặn dò vệ sĩ canh giữ ở cửa coi chừng Triển Chiêu trong phòng rồi rời khỏi nhà trọ. Nhất định phải rời đi, mới có thể kiềm chế được dục vọng muốn cưỡng ép cậu, kiềm chế không xông đi giết chết Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu gục trên giường, đôi mắt long lanh phủ một màn hơi nước. Đây là lần đầu tiên từ khi bị bắt cóc tới nay cậu cảm thấy sợ hãi, Ngọc Đường, giờ anh đang ở đâu? Anh, có bình an hay chăng?
———————————————————————
Bạch Ngọc Đường và Đinh Triệu Lan đoán được chỗ ẩn thân của Triển Chiêu tức tốc chạy xe đến chỗ ở của cậu. Họ đạp lên lớp tuyết mỏng manh, đội trên đầu vầng trăng cong cong huyền ảo treo ở chân trời, đứng dưới lầu Triển Chiêu.
Đinh Triệu Lan mở miệng hỏi Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh anh đang ngửa đầu nhìn lên trên: “Chúng ta làm sao bây giờ? Bây giờ đã có thể xác định được chính xác Triển Chiêu ở trên đó?”
“Mèo con đang ở trên lầu!” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào một cánh cửa sổ ở tầng mười một, đáp như chặt đinh chém sắt.
“Cậu có thể chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường duỗi tay chỉ vào cửa sổ phòng Triển Chiêu nói: “Anh xem, đó là phòng của Mèo con. Lần trước lúc chúng tôi rời đi, không hề kéo rèm cửa sổ. Nhưng anh nhìn kỹ, giờ không chỉ kéo rèm, hơn nữa xuyên qua rèm cửa sổ còn có thể nhìn thấy được ánh đèn yếu ớt.”
Đinh Triệu Lan dựa theo ngón tay Bạch Ngọc Đường chỉ mà nhìn, xác thực đúng như anh nói. “Chúng ta lên lầu!” Nếu đã xác định Triển Chiêu đang ở trên lầu, như vậy nên lập tức lên đó cứu người.
“Trước tiên không nên gấp gáp. Chúng ta hiện tại không biết tình huống bên trong, tùy tiện đi vào có thể gây bất lợi cho Mèo con.” Bạch Ngọc Đường cúi đầu, đăm chiêu.
“Vậy… để Triệu Huệ lập tức dẫn người đến, chúng ta xông vào.” Đinh Triệu Lan đề nghị, nói rồi muốn gọi điện thoại cho Đinh Triệu Huệ.
“Chờ đã!” Bạch Ngọc Đường giơ tay ra ngăn lại, “Tôi nghĩ, nếu như Triệu Trinh thật sự đem giấu Mèo con ở chỗ này, người bên trong cũng sẽ không có quá nhiều. Trước tiên tôi nghĩ cách lẻn vào, xem tình huống của Mèo con. Vương Triều giữ ở ngoài cửa tùy cơ ứng biến. Còn Đinh lão nhị… chờ sau khi tôi vào, anh đi tìm Đinh lão nhị dẫn người tới tiếp ứng, còn nữa báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Tại sao phải làm lớn chuyện?” Đinh Triệu Lan có chút không rõ. Nếu như đúng là Triệu Trinh bắt cóc Triển Chiêu, Đinh gia bọn họ tự có biện pháp trả thù, hà tất báo cảnh sát?
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, cười đến mức có chút tàn nhẫn: “Dám động vào Mèo con của tôi? Tôi muốn cho Triệu Trinh nếm thử cảm giác không còn gì cả, thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh!”
Đinh Triệu Lan, Vương Triều đồng thời nhìn người đàn ông cười đến tà mị này. Họ đều không nghĩ rằng, Bạch Ngọc Đường nhìn nhã nhặn ở bệnh viện, đối mặt với gia trưởng Đinh gia có phần cuồng ngạo, vậy mà lại tàn nhẫn như vậy. Mà anh làm tất cả, lại chỉ vì Triển Chiêu. Đinh Triệu Lan đột nhiên có chút cảm động, có thể Tiểu Chiêu ở bên anh, cũng không hề tệ như mọi người nghĩ…
Lúc này, Vương Triều đề xuất vấn đề: “Bạch tiên sinh dự định đi vào như thế nào? Nếu như tùy tiện nhảy vào từ cửa chính tất gặp nguy hiểm, phòng của Tam thiếu gia lại nằm ở tầng mười một, độ cao này cũng không dễ dàng leo lên. Cho dù leo từ ngoài tường lên, cũng không có cách nào để vào phòng.”
Bạch Ngọc Đường cười cười nói: “Không thể đi lên từ phía dưới, chúng ta có thể đi con đường ngược lại. Tòa nhà này có mười hai tầng, chúng ta có thể đi lên sân thượng, trong xe tôi có dây thừng dùng để leo núi, tôi có thể dùng cái này xuôi xuống tầng mười một. Các anh xem, phòng ngủ của Mèo con có một cái ban công. Tôi có thể chui vào cái ban công ngoài trời kia. Mèo con có thói quen, xưa nay không khóa cửa ra ban công đó. Nếu như tôi may mắn, có thể từ đó lẻn vào phòng.”
“Nếu như có người khóa cửa lại thì sao?”
“Vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là phá cửa sổ xông vào!”
“Nhưng như vậy cũng sẽ làm kinh động đến người trong phòng!”
“Dù sao như vậy cũng an toàn thuận tiện hơn so với phá cửa mà vào. Đây cũng là lý do vì sao để anh giữ ngoài cửa!”
Đinh Triệu Lan và Vương Triều nghe xong lời này, ngoại trừ hơi có chút lo lắng ra, nhiều hơn chính là khâm phục cùng cảm động. Vương Triều nói: “Một mình anh đi vào quá nguy hiểm, tôi đi cùng anh!”
“Không, một mình tôi đi vào mục tiêu khá nhỏ, hơn nữa tôi còn cần người tiếp ứng bên ngoài.”
Đinh Triệu Lan cũng không cam lòng yếu thế: “Tôi đi theo cậu!”
“Không được! Nếu như anh bị thương, Mèo con sẽ không tha thứ cho bản thân.” Bạch Ngọc Đường nhắc tới Triển Chiêu, âm thanh không khỏi trở nên dịu dàng.
Đinh Triệu Lan sửng sốt, đúng vậy, nếu như Tiểu Chiêu biết mình vì cậu mà xảy ra chuyện, cậu nhất định sẽ thương tâm khổ sở tự trách mình. Người này, thực sự là hiểu tính khí Tiểu Chiêu rõ như lòng bàn tay. “Nhưng cậu cũng rất nguy hiểm!” Đinh Triệu Lan cũng không yên tâm về Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nói rằng: “Yên tâm, từ lúc lên đại học tôi đã là trưởng câu lạc bộ leo núi. Chút vấn đề nhỏ này, không làm khó được tôi! Còn sau khi vào phòng, tôi sẽ cẩn thận! Tôi… cũng không hy vọng để Mèo con phải lo lắng!”
Nói, Bạch Ngọc Đường mở cốp sau lấy dây thừng, dao găm, đèn pin và một ít trang bị ra. Vương Triều theo anh đi lên sân thượng trên cùng. Họ đứng ở trên cao, ra hiệu với Đinh Triệu Lan chờ ở dưới lầu. Bạch Ngọc Đường cầm dây buộc chặt vào lan can sân thượng, một đầu khác thắt vào hông mình. Anh kéo kéo dây thừng, xác định đủ chắc chắn an toàn, bèn hướng về Vương Triều gật gật đầu, nhìn Đinh Triệu Lan ở dưới một chút, cũng đưa tay phải của mình ra, giơ ngón tay cái lên. Tiếp đó, lại kéo dây thừng, nhích dần nhích dần từng chút một xuống.
Bạch Ngọc Đường yên lặng cầu khẩn trong lòng: Mèo con, em nhất định phải khỏe mạnh. Chỉ cần em bình an, là tốt rồi!