Ánh mặt trời chiều đông rọi vào trong phòng, nhưng Triển Chiêu lại không hề có tâm tình thưởng thức. Cậu phải hoàn thành bản thảo cho một cuốn học thuật chuyên môn vào trước lễ Giáng sinh, lúc này cậu đang chỉnh sửa lại lần cuối cùng.
Xoa xoa đôi mắt nhức mỏi vì nhìn vào màn hình vi tính quá lâu, Triển Chiêu muốn nghỉ ngơi một lát. Cậu dựa lưng vào ghế ngồi, ngắm nhìn người đang cuộn tròn trên ghế salon, ôm một quyển “Nghiên cứu lịch sử cổ đại Trung Quốc” mà say sưa ngủ.
Triển Chiêu đứng dậy lấy trong tủ ra một cái chăn, đi đến bên salon nhẹ nhàng đắp cho anh, không cẩn thận đụng vào quyển sách dày cộp nặng trịch kia làm nó rơi xuống đất. Triển Chiêu xoay người nhặt, lại không để ý người phía sau đã tỉnh, yên lặng đưa tay vòng lấy eo Triển Chiêu, dùng sức kéo người vào lòng.
Triển Chiêu cầm sách, có chút bất đắc dĩ ngả vào ngực người kia, nghiêng mặt sang bên hỏi: “Tỉnh rồi?” Nói xong lại buồn cười giơ giơ quyển sách trong tay lên, nói: “Có hay không?”
“Sách hay, thích hợp để đọc những lúc mất ngủ!” Nói xong xáp lại gần, mạnh mẽ hôn lên đôi môi cười đắc ý.
“Ưm~~~ Ngọc… Đường… Đây là… Phòng làm… Ư… Ưm… … …”
“Sợ cái gì? Anh khóa cửa rồi!” Bạch đại thiếu gia da mặt dầy mo ôm lấy mèo cưng của mình, không hôn đủ, quyết không buông tha. Lúc này, điện thoại di động của Triển Chiêu rất không thức thời reo lên.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm, người kia lại không chịu buông tay. Cậu không thể làm gì khác hơn là vừa tránh vừa lấy điện thoại di động từ túi áo ra. Điện thoại di động vừa tới tay, liền bị người cướp lấy ném ra xa dưới chân bàn, ấy vậy mà cái người đã quẳng điện thoại đi còn không biết ngượng mồm nói: “Hôn thì phải chuyên tâm~~~ ” Nói rồi lại nhào tới.
Triển Chiêu bất đắc dĩ trợn tròn mắt, vốn là không muốn để ý tới cái điện thoại kia, thế nhưng người gọi điện thoại lại cố chấp vô cùng, chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên. Triển Chiêu đành phải tàn nhẫn, dùng sức cắn một cái…
“Á, mèo chết! Em cắn thật à?” Bạch Ngọc Đường che miệng, cảm thấy trong miệng có vị tanh ngọt. Triển Chiêu thừa cơ chạy đi, nhặt điện thoại di động lên. Nhận điện thoại đồng thời còn không quên lườm cái người đang che miệng, oán thầm nói: “Đáng đời!”
Bạch Ngọc Đường bịt miệng, căm giận nhìn chằm chằm con mèo kia nghe điện thoại. Nhìn, nhìn đi, kia chính là một con mèo. Móng vuốt sắc bén, chẳng khác gì con mèo hoang dùng mắt mèo để giết người, thế mà xoay phắt một cái liền biến thành một con mèo thanh tao cao quý, hào hoa phong nhã đi bắt điện thoại.
“Anh Triệu?” Mèo kia mềm giọng nói. Bạch Ngọc Đường nghe thấy cái tên này, lập tức cau mày đứng lên, mặc kệ chăn rơi xuống đất, đi tới từ sau lưng ôm lấy eo Triểu Chiêu.
Triển Chiêu để anh ôm, dựa vào người anh, cúi đầu cười nói: “Đúng vậy, lần trước vội quá, chưa kịp ăn cơm cùng nhau… Vâng, được! Có dịp nhất định sẽ đi!… Cuối tuần này sao? Tôi phải để thư ký kiểm tra chút đã… Ban nhạc giao hưởng Pescara? Vâng… Đúng vậy, vé rất khó mua… Vâng, được… Được… Vậy cuối tuần gặp!… Vâng, liên lạc sau. 88!”
“Là Triệu Trinh?” Bạch Ngọc Đường cau mày hỏi.
“Ừm! Anh Triệu mua được vé buổi hòa nhạc của Pescara. Hiện giờ rất khó mua!” Triển Chiêu đi tới bên bàn làm việc ngồi xuống.
Bạch Ngọc Đường chống tay lên bàn, cúi người nhìn Triển Chiêu: “Cuối tuần em đi nghe với hắn?”
“Đúng vậy!” Triển Chiêu chăm chú nhìn vào máy tính gõ chữ, không thấy được sắc mặt khó coi của Bạch Ngọc Đường.
“Em rất muốn nghe sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đúng vậy! Pescara rất hiếm khi mới đến một lần, không nghe thì thật đáng tiếc!”
“Anh có thể cùng em…”
Triển Chiêu lúc này mới xoay đầu lại, nhìn Bạch Ngọc Đường có chút ai oán: “Anh quên là lần trước ai đi nghe hòa nhạc với em rồi ngủ gật sao?” Lại trầm mặc một chút mới nói: “Ngọc Đường! Em cũng có bạn bè của em!”
“OK! OK! Anh không can thiệp vào chuyện này của em! Nhưng mà, tên Triệu Trinh kia, không được!”
“Ngọc Đường, đó là thành kiến của anh, có được không!” Triển Chiêu biết một chút gút mắc liên quan đến Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh. Không nhịn được giận dữ trong lòng, lớn chừng nào rồi mà còn tính toán mấy thứ đó.
Bạch Ngọc Đường có chút nhụt chí vòng qua bàn ôm lấy Triển Chiêu nói: “Không phải là bởi chuyện đó. Nhìn thấy hắn, anh không thoải mái.”
Triển Chiêu dụi đầu vào ngực Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Ngọc Đường, hiếm thấy anh ghen sao?” Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, cúi đầu, khuôn mặt dữ tợn nói: “Đúng! Bạch gia gia anh ghen!” Nói xong, cắn vào cặp môi hôn cũng hôn không đủ kia.
Triển Chiêu mặc cho anh hôn, song trong lòng lại nghĩ: “Thật là khờ quá! Ai lại giống như anh chứ?”
—————————————————————————————
Triệu Trinh cúp điện thoại, đi đến bên cửa sổ. Hắn đứng ở độ cao 36 tầng quan sát cả thành phố. Hắn yêu thích độ cao như thế này, hắn yêu thích góc nhìn như thế này. Hắn muốn chính là loại trạng thái nắm giữ toàn cục như lúc này đây, hắn cảm giác mình là trời sinh vương giả. Thế nhưng, cái cảm giác này, sau nhìn thấy người kia, lại hoàn toàn có một loại cảm giác bị thất bại nặng nề.
Rất nhiều người sau khi gặp Triệu Trinh, đều sẽ cam tâm tình nguyện thần phục. Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất tập đoàn Triệu thị từ trước tới nay, đều là sử dụng thủ đoạn nham hiểm, tác phong quả đoán để chiếm đoạt tất cả. Thế nhưng người kia, dù chỉ là mỉm cười, cũng giống như những thứ này đều nhẹ như mây gió trong mắt cậu. Điều này khiến Triệu Trinh cảm thấy, bá khí của mình, thành tựu của mình đều trở nên hoang đường nực cười.
Ban đầu, Triệu Trinh chỉ là muốn chinh phục mà thôi, hắn muốn làm cho con người cười đến thanh nhã kia cũng phải giống như những người khác, trong mắt chứa đầy sự sùng bái. Nhưng một thời gian sau, Triệu Trinh lại phát hiện, mình không chỉ muốn chinh phục, mà còn muốn chiếm hữu. Hắn muốn chiếm được nụ cười kia, biến nó thành nụ cười chỉ dành riêng cho một mình hắn.
Thế rồi mỗi khi muốn tiếp cận, Triệu Trinh lại cảm thấy, đó là một giấc mơ xa vời không thể với tới. Cậu như một làn khói xanh, không bắt được, không giữ lại được. Mỗi khi hắn sinh lòng chấp niệm, người kia lại rời xa mình; mà khi mình cố gắng lãng quên, cậu lại đến tựa như một cơn gió. Cũng giống như ngày đó, cậu lại không hề báo trước mà bước vào cuộc sống hiện thực của mình.
Nếu như, Triển Chiêu, em có thể cùng với Bạch Ngọc Đường, vậy thì, rồi sẽ có một ngày, em sẽ phải thần phục tôi!
Triệu Trinh ngửa đầu uống hết rượu vang trong ly, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về nơi phương xa.
Chất lỏng màu đỏ theo khóe miệng chảy xuống…