Ban đầu Thịnh Tâm Lan cứ nghĩ Nguyễn Anh Minh không muốn làm phiền mình, liên tục nói không cần khách sáo, đẩy chiếc xích đu trong tay hai lần, sau đó cô nghe thấy một chút nghiến răng từ giọng điệu của Nguyễn Anh Minh.
“Thịnh Tâm Lan, cô buông tay cho tôi.”
Cô vội vàng buông tay: “Sao thế?”
Nguyễn Anh Minh bước xuống đất, điều khiển dây đu, đôi giày da đắt tiền tạo thành hai vết phanh trên hố cát dưới khung xích đu.
Anh quay đầu lại nhìn chằm chằm Thịnh Tâm Lan, gằn từng chữ.
“Tôi có nói tôi muốn đánh đu sao?”
“Không phải anh cảm thấy không an toàn sao, cứ coi như anh thử thay cho Lập Huy đi.” Thịnh Tâm Lan vẫn chưa nhận ra mình đã làm gì sai, cô coi đó là điều hiển nhiên.
“Vả lại hòa hợp với trẻ em nghĩa là phải chơi những thứ của trẻ em đó mà. Anh chưa bao giờ chơi với Lập Huy nhỉ.”
“Đây chính là lý do tại sao bây giờ cô nghĩ tôi nên đến đây sao?”
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh có chút khó chịu, bất mãn nhìn Thịnh Tâm Lan.
Cô không biết lý do, sau khi quan sát kỹ Nguyễn Anh Minh, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc.
Vẻ ngoài của anh trong bộ vest và đôi giày da thật sự rất lạc điệu với khung xích đu sặc sỡ này, vừa nghĩ tới an ủi anh, đầu óc nóng lên liền đắc ý đến mức quên mất bộ dáng thường ngày anh là tảng băng lớn.
“Vậy thì… khụ khụ… tôi chợt nhớ ra mình đang có việc, tôi phải đi làm, tôi… tôi về trước nhé.”
Thịnh Tâm Lan giả bộ xem giờ trên cổ tay, lùi lại rồi xoay người bỏ chạy.
Nhìn thấy người đang vội vã chạy đi, vẻ bực bội trên mặt Nguyễn Anh Minh cũng dần dần phai nhạt, ngược lại trên mặt anh lại hiện lên một màu ấm áp, xung quanh không có ai nhìn, ngón tay mảnh khảnh của anh cầm dây xích đu ở hai bên, trong mắt nhếch lên một chút ý cười.
Cả đường Thịnh Tâm Lan không ngừng nghỉ mà chạy ra khỏi trường, cho đến khi ra khỏi cổng trường, cô dừng lại hít một hơi, bộ dáng che ngực sợ hãi.
Sợ chết khiếp, vừa rồi cô cảm thấy nếu cô ở lại một lúc nữa, cô sẽ bị nhát dao trong mắt Nguyễn Anh Minh giết chết.
“Quản lý Thịnh, đi ra một mình à?”
Ngay khi cô ngẩng đầu lên, Cao Mỹ Lệ đã bước xuống xe đối diện với Nguyễn Anh Minh, cô ta ôm cánh tay, ánh mắt tồi tệ nhìn chằm chằm vào cô.
Thịnh Tâm Lan cau mày, nghĩ đến những lời vừa rồi cô ta hung hăng hỏi Ái Linh, lúc này trong lòng cảm thấy hơi chán ghét cô ta, cô chỉ gật đầu chào có lệ rồi ra hiệu vẫy gọi taxi bên đường.
“Cô chắc là biết về cuộc hôn nhân giữa Anh Minh và tôi nhỉ?”
Giọng của Cao Mỹ Lệ hơi có chút ý theo đuổi không bỏ.
Cô đành phải nhìn lại: “Công ty vẫn luôn nhắc đến mà, có muốn không biết cũng khó.”
“Cô biết là tốt.” Cao Mỹ Lệ duỗi thẳng tóc, nâng cằm đầy kiêu hãnh.
“Dù tin tức chưa được công bố nhưng sắp tới sẽ có một buổi họp báo, đám cưới giữa tôi và Anh Minh sẽ là một tin tức lớn mà cả nước đều biết, cho nên nếu có người có mơ tưởng muốn chui vào sơ hở nào đó trong mối quan hệ này thì phải chuẩn bị tinh thần bị ngàn người chửi bới, đừng trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
“Cô Cao lo lắng quá nhiều rồi.” Thịnh Tâm Lan giả vờ không hiểu, cũng là để giữ thể diện cho cả hai bên: “Tôi không hiểu lời này lắm.”
Cao Mỹ Lệ lại không hạ bậc thang này, giọng điệu cô ta lạnh lùng và thẳng thắn.
“Tôi bảo cô tránh xa Anh Minh một chút.”
Cô biết Nguyễn Anh Minh đã sáu năm, chưa bao giờ thấy anh quan tâm đến phụ nữ, cô từng nghĩ đó là một lợi thế cho mình, vì anh không nghĩ đến một người phụ nữ nào thì chỉ cần cô ta cố gắng hết sức làm vị trí mợ Úc này, cô ta sẽ có thể có được mọi thứ mình muốn mà không lo anh thay lòng đổi dạ.
Nhưng người phụ nữ trước mặt thực sự có thể để Nguyễn Anh Minh đích thân giúp con gái cô tìm trường, chuyện này thật không thể tin được.
Ngay khi cô ta nói câu này, khuôn mặt thật của cô ta như bị xé toạc.
Thịnh Tâm Lan hít sâu một hơi, nắm chặt tay, không vui nói.
“Cô Cao, tôi khuyên cô nên rút lại câu này.”
“Sao thế?” Cao Mỹ Lệ hừ lạnh một tiếng: “Cô chột dạ sao?”
“Có phải cô cho rằng chỉ cần là người phụ nữ bên cạnh Tổng giám đốc Nguyễn thì đều có thể bay lên cành không?”
“Cũng có thể lắm, ai mà biết được cô đã ỷ lại vào việc cứu Lập Huy mà có những suy nghĩ quanh co nào, nếu không cô nói với tôi đi, cô là quản lý thực tập của một khách sạn, cô lấy đâu ra khả năng để đưa con gái mình đến Lam Bảo? Còn không phải là mượn đề tài, muốn tới gần Anh Minh hơn sao, đừng nghĩ là tôi không biết cô đang nghĩ gì, tôi đã thấy rất nhiều phụ nữ giống như cô rồi.”
Thấy suy nghĩ khó chịu và những lời nói hằn học của Cao Mỹ Lệ, khuôn mặt Thịnh Tâm Lan chìm xuống, hỏi,
“Phụ nữ như tôi?”
“Phụ nữ không biết xấu hổ muốn leo lên người đàn ông đấy.” Cao Mỹ Lệ nhếch khóe miệng, nhếch mép chế nhạo: “Tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến những thứ và những người không thuộc về mình, nếu không, cũng nghĩ cho con gái của mình đi.”
Khoảnh khắc nghe được câu này, Thịnh Tâm Lan nắm chặt tay.
“Cô Cao, cô nên chịu trách nhiệm về những gì cô nói. Tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào với Tổng giám đốc Nguyễn. Sự nghi ngờ của cô chỉ là suy nghĩ của một mình cô thôi.”
Cao Mỹ Lệ muốn nói gì đó, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ cửa bước ra, trên mặt mang theo ý cười, quay đầu lại nhìn anh: “Anh Minh, sao lúc này anh mới đi ra vậy.”
“Có vài chuyện nên trì hoãn.” Nguyễn Anh Minh thờ ơ nhìn cô ta, sau đó nhìn Thịnh Tâm Lan phía sau cô ta, hỏi,
“Bây giờ tôi có việc phải đi khách sạn, cô có muốn đi cùng không?”
Lời cảnh cáo của Cao Mỹ Lệ đã đến trước mặt cô, nếu lúc này cô còn không biết, đó sẽ là một sự khiêu khích có chủ ý.
Thịnh Tâm Lan không muốn gây rắc rối nên lắc đầu như trống bỏi.
“Không cần đâu, tôi đi taxi là được rồi.”
Trông thấy như vậy, Nguyễn Anh Minh không miễn cưỡng cô, cùng Cao Mỹ Lệ lên xe, đi về khách sạn trước.
Trên đường đi, Cao Mỹ Lệ nhìn Nguyễn Anh Minh, thấy anh có vẻ tâm trạng tốt, cô càng lúc càng nghi ngờ về chuyện xảy ra ở nhà trẻ, hỏi thăm.
“Anh Minh, mặc dù quản lý Thịnh đã cứu Lập Huy, thế nhưng anh có quá tốt với cô ấy rồi không?”
Nguyễn Anh Minh nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, giọng điệu đều đều: “Vậy sao? Cô nghĩ ngợi nhiều rồi.”
“Là anh đã sắp xếp cho con gái của quản lý Thịnh vào trường Mẫu giáo Lam Bảo đấy.”
Nghe vậy, lông mày của Nguyễn Anh Minh hơi tối sầm lại, nhìn người lái xe.
Giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh phát ra từ buồng sau xe:
“Hiện tại nhu cầu chọn người của Chu Phương càng ngày càng thấp, buổi chiều anh cứ đi quyết toán tài chính, sau này không cần dùng đến nữa.”
“Tổng giám đốc Nguyễn.” Người lái xe ngay lập tức hoảng sợ: “Tôi sai rồi…”
“Là em hỏi anh ta,” Cao Mỹ Lệ vội vàng giải thích: “Em chỉ thuận miệng hỏi, không có ý gì khác, tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy, anh còn nói anh đối với Thịnh Tâm Lan không phải quá quan tâm sao?”
“Tôi nói rồi,”
Nguyễn Anh Minh không kìm được liếc nhìn cô, giọng điệu không vui: “Cô nghĩ ngợi nhiều quá rồi.”
“Thật sao? Em nghĩ…”
“Tôi không quan tâm cô nghĩ gì.” Nguyễn Anh Minh liếc nhìn cô, ánh mắt không thiếu một tia cảnh cáo.
“Nếu cô tiếp tục chủ đề này, cô có thể ra khỏi xe, gần đây cô có quá nhiều vấn đề rồi.”
Nghe vậy, Cao Mỹ Lệ mím chặt môi, hai tay vô thức siết chặt lại, nắm tay ôm lấy đầu gối, khớp xương trắng bệch.
Trực giác cho cô biết Thịnh Tâm Lan này không đơn giản.