Cố hiên từ buổi dạo chơi kinh thành trở về lẩm bẩm ‘’ nhìn mặt thì được đấy, soái ca thế mà lại đi làm việc đấy. nếu như ngươi mà ở thế giới của ta xem có bị đánh cho một trận tím mặt tiền không? Hứ? hoàng tử gì chứ? Làm gì mà gặp được hoàng tử? theo mình thì những con người đấy chỉ nhàn hạ sống trong sung sướng chứ có quan tâm gì tới nhân dân?’’
Bước vào cửa phủ, mẫu thân của nó đã ra âu yếm:
- Hiên nhi, con đi dạo kinh thành có vui không? Có khác gì khi trước không?
- Khác là sao ạ? Lần đầu con đi mà. Phong cảnh thì chẳng có gì vì toàn người là người, chưa đi được đâu thì gặp tên biến thái vô lại làm con tức chết quay về luôn
Mẫu thân không nói gì chỉ cười trừ và bảo
- Phụ thân con đang đợi ở Mạc viện, mau tới đó nghe phụ thân chỉ bảo đi
- Mạc viện là ở đâu con có biết đâu ạ?- nó hỏi ngơ ngác
Chợt nhớ con mình mới khỏi bệnh, phụ nhân cất công đưa thiên kim tới Mạc viện.
- Hiên nhi, con tới rồi à? Có biết ta đợi lâu lắm không?- mạc tướng quân nói
- Đây là cha con sao?- nó quay sang hỏi mẫu thân
- Con bé này, sao lại quên cả cha đẻ rồi, ta là cha con đây
- Dạ, hiên nhi chào cha
- Hiên nhi à, cha thấy con cũng đã trưởng thành rồi, nhan sắc cũng thuộc hạng nhất nhì trong kinh thành, tuổi thì đã 18, cha tính……
- Cha tính làm gì? Gả con ư?- nó nói xen vào
- Đúng vậy, cha tính gả con cho nhị hoàng tử.
- Không. Con không đồng ý, con không muốn lấy chồng sớm đâu
- Con phải hiểu cho người cha này chứ. Con nhìn xem không mấy khi hoàng thượng ban ơn cho nhà họ Mạc chúng ta. lần này ban ơn chính là cơ hội để nhà ta có quan hệ trong hoàng cung. Con nên vì cả cái phủ này mà đồng ý đi
- Cha không thương con à? Sao cha lại áp đặt như thế? Thế là ‘’tảo hôn’’ đó cha biết không? Con phải có quyền quyết định chứ?
- Con à, từ trước tới giowg toàn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa nhà ta đang ngày càng thất sủng với thoàng thượng, cha mẹ không có gì ngoài con hết nên con hãy hiểu cho cha đi – mẫu thân nó khuyên
- Không. Cha mẹ lấy cớ đâu ra làm thế? Sao lại lấy hạnh phúc của con ra để lấy sự sủng ái của hoàng thượng? thế không phải là kết hôn mà là bán con…..
- Nghịch tử!
Lời nói của nó chưa dứt thì Mạc tướng quân đã quát nó và giáng cho nó một cái tát. Mặt nó đỏ ửng lên, mắt rơi nước mắt, từ bé mẹ nó chưa bao giờ đánh nó cả. vậy mà hôm nay, một người không quen biết lại đánh nó.
- Không nói nhiều nữa, ngày mai theo ta vào hoàng cung dự yến tiệc
Phụ thân nó bỏ đi buông lại lời nói đó. Nó chạy về Cố viện, ngồi trong phòng khóc rức
‘’ mẹ ơi, con phải làm gì đây? Tại sao con phải kết hôn với người chưa từng gặp mặt chứ? Hức.. hức… tại sao con lại khổ thế này? Thế này là bán con chứ không phải gả con?.... xuyên không sao lại khổ đau thế? Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá…. Đến bao giờ con mới được trở về đây? ‘’
Nước mắt nó tuôn không ngừng nghỉ, mặc dù không phải là con gái thực sự nhưng nó rất oán hận phụ thân nó.
- Tiểu thư ơi, dậy đi ạ, người phải đi dự yên tiệc với lão gia rồi.
- Sao? Sáng rồi sao?
- Dạ. tiểu thư mau dậy để em thay y phục cho người
Nó uể oải ngồi dậy, ngoáp ngắn ngoáp dài, nó hét to
- Sao ngày tận thế đến nhanh thế? Sao chết rồi
- Tiểu thư ăn nói hồ đồ quá, sao lại nói thế chứ?
- Em thì làm sao hiểu được
- Em hiểu chứ, tiểu thư phải có phúc lắm mới được gả cho nhị hoàng tử đó. Nghe nói đó là vị hoàng tử ưu tú nhất trong 5 vị. – tiểu tuyết vừa nói vừa thắt nơ ở váy cho nó
- Ưu tú hay không thì cũng như nhau cả thôi, ta muốn về nhà!!!!