Buổi sáng thức giấc, nó tràn đầy sức sống. chạy quanh loanh khắp phủ nhị hoàng tử, nó đều thân thiện chào mọi người. còn hắn thì mặt bí xị ra
- Ê, hôm nay huynh sao thế? Đến tháng à?- nó đùa giỡn
- Đến tháng là gì? Mà ta chẳng quan tâm, ta chán.
- Sao thế? Kể ta nghe đi
- Phụ hoàng truyền chỉ xuống, bảo ta đi thị sát dân tình ở phía Tây ngoại ô. Vùng đó mới bị hạn hán. Xem ra lần này lại phải đi mấy hôm rồi
- Thế sao? –mắt nó long lanh
- Sao cô vui thế? Không muốn ta ở phủ hả?
- Không không. Ta đâu có dám. Thị sát dân tình là rất tốt, nay mai có thể làm 1 vị quan liêm chính, biết thương dân yêu nước.
- Hứ. nói như hát hay. Sao cô không làm quan văn nhỉ. Thôi mau vào thu dọn hành lý cho ta đi
- Oke luôn- nó vui sướng
Nó cùng hắn chạy vào Tiêu viện( Phòng của nó và hắn). Thu dọn đồ xong, hắn ghé xuống, véo má nó một cái
- Chả biết tại sao ta lại thích véo má cô đến thế?
- What? Sao lại véo má ta. đau lắm đó
- Ta thích đó- hắn vừa nói vừa đưa cả hai tay lên véo hai bên má nó
- ứ ừ…- nó lắc đầu
- nào đứng im nghe ta nói đây: ở phủ không được quậy phá nghe chưa? Không được gây sự nghe chưa? Không được đùa giỡn với nam nhi. Nếu hoàng hậu và công chúa có ức hiếp thì phải nhịn, khi nào ta về ta sẽ tính sổ hộ cho. Nhớ nhé
- biết rồi. cứ như sinh ly tử biệt không bằng. huynh nhớ giữu gìn sức khỏe nhé
- à mà không được quên ta đo- hắn vừa chạy ra xe ngựa vừa nói vọng vào
xe ngựa vừa chạy, nó hướng mắt theo. Trong lòng có chút buồn ‘’ nhớ Tiêu Long sao? Còn lâu nhé. Mình làm sao có thể nhớ huynh ấy được chứ’’ ( có chút thay đổi xưng hô).
Nhưng không, không những nhớ mà là cực kì nhớ. Nó lúc nào cũng muốn đối đầu với hắn nhưng giờ trong phủ chẳng ai dám cãi tay đôi với nó cả. nó cũng nhớ cảm giác được chăm sóc một cách tận tình từ một con người khác giới, nhớ cái ôm
Biết là rời xa nó thì nó sẽ nhàm chán nên hắn đã nhắc nhở Tiêu Hạo thường xuyên tới chơi với nó
- tẩu tẩu à, người đừng buồn. hoàng huynh chỉ đi hơn 10 ngày thôi mà. Người đừng quá lo. Ta sẽ sai người hầu làm mấy trò hay ho cho người xem
- thôi không cần đâu, ta có buồn gì, ta chỉ thấy không khỏe nên mới thế.
- Vậy để ta gọi đại phu
- Không cần làm phiền tới tứ hoàng tử như vậy, ta thật sự không sao cả
Hết cách tứ hoàng tử cũng chịu.