"Đm bọn mày ai dám nói em trai tao một chữ nữa... tao sẽ giết người đó!"
Đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy Bạch Dương như vậy, giống như một tên giết người, cả người tản ra hơi thở hung ác.
Nhóm người kia cũng hoảng sợ, nhưng ba bốn người đàn ông cũng không thể bị mất mặt trước một đứa trẻ, chửi lớn: "Mẹ!" Sau đó lao đến đánh.
Tăng Lý và Phí Lập cũng không nhàn nhã, vội vàng xuống xe lao đến không nói lời nào liền đánh nhau với mấy người kia, dáng vẻ của Bạch Dương đúng là không muốn sống nữa, sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy, không hề nể tình.
"Ấy Đ..m!" Nó không tiếc mạng nhưng người khác tiếc, nhóm kia thấy thêm hai người, lại thêm một đứa không sợ chết nên vội vàng lùi lại, hung hăng hét lên, "Mẹ, mày cứ đợi đấy!"
Sau đó chạy mất.
wtp Mật Kết
Phí Lập đuổi theo mấy bước, ném cây gậy về phía xa, tiếng cây gậy rơi xuống tạo ra âm thanh lạch cạch, hắn nhổ một bãi nước bọt, hét "Cút xa ra cho ông!"
Tăng Lý cũng ném đồ trên tay xuống đất rồi nhìn Bạch Dương, quan tâm hỏi, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, nào, Quả Quả, về nhà thôi." Bạch Dương lắc đầu, ôm Bạch Quả Quả đứng dậy, Bạch Quả Quả đã không còn khóc nữa, cậu bé chớp chớp mắt nhìn có vẻ như không biết đang xảy ra chuyện gì. "Hai người sao lại đến đây?"
"Mang tôm cho cậu," Phí Lập đi qua, đầu tiên là xem xét tình hình của Tăng Lý, "Không bị thương chứ?"
"Mặt bị xước một ít, nhưng không đau." Tăng Lý nói, "Lúc nãy anh... sao thế?"
"Mẹ, lũ oắt con." Phí Lập chửi, hắn đau lòng đưa tay lau vết thương trên mặt cậu, tình hình vừa nãy quá cấp bách nên cũng không có thời gian để ý đến ai.
"Cảm ơn..." Bạch Dương hơi ngạc nhiên nhận lấy túi tôm Tăng Lý đưa, đang ôm Bạch Quả Quả nên không tiện cúi người.
Bạch Quả Quả lớn thế này rồi nhưng lại cực kỳ nhẹ, nên cậu ta rất dễ dàng ôm cậu bé lên.
"Vừa nãy Quả Quả quấy, trên đường đi không cẩn thận đụng vào bọn họ." Bạch Dương trừng mắt với Bạch Quả Quả, búng vào trán cậu bé một cái, đe doạ, "Lần sau không được quấy như vậy nữa, biết chưa? Đụng vào người khác cũng phải xin lỗi."
Trên thế giới này có vô số người khinh thường người khác, nhất là mấy con chuột ở trong cống rãnh, không đụng phải thì thôi, một khi đụng phải thì bắt đầu rít gào như chó bị dại.
Bạch Quả Quả cái hiểu cái không, cậu bé chỉ biết rằng anh trai đang tức giận, dán bàn tay nho nhỏ lên gương mặt gầy của Bạch Dương nói: "Anh đừng buồn, Quả Quả biết rồi."
Mặt Bạch Dương không tỏ thái độ gì, cậu xoa xoa bàn tay Quả Quả hai cái, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, "Được rồi, xuống đi, lớn thế rồi còn muốn anh bế, có thấy xấu hổ không."
Cậu ta thả Bạch Quả Quả xuống đất, sau đó hơi cúi người với Tăng Lý và Phí Lập, lễ phép nói: "... Cảm ơn. Không ngờ lại nợ hai người một lần ân tình."
"Cái gì mà ân tình với không ân tình." Phí Lập nhét tay trong túi quần, hơi mất tự nhiên nói: "Đều là bạn bè cả."
Tăng Lý ngồi xổm nhìn Bạch Quả Quả, bạn nhỏ Bạch Quả Quả mắt to trừng mắt nhỏ với cậu, Tăng Lý nói, "Cậu bé ở trường ổn không?"
"Khá ổn." Bạch Dương cúi đầu nhìn Bạch Quả Quả, bạn nhỏ Bạch Quả Quả ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Không nghịch, thầy cô cũng có trách nhiệm."
Bạch Quả Quả nhìn cậu ta rồi nói khẽ: "Anh ơi, công viên vui chơi... công viên vui chơi..."
Tăng Lý sửng sốt, "Cậu bé muốn đi công viên vui chơi à?"
"Đừng ầm ĩ nữa, chúng ta không thể đi." Bạch Dương bất đắc dĩ nói, "Đúng vậy, hình như là do bạn học nhắc đến nên em ấy cũng tò mò."
Bạch Dương không phải không muốn đưa cậu bé đi.
wtp Mật Kết
"Chúng ta cùng đường, đi cùng nhau đi." Bạch Dương không quen với loại không khí này, dắt tay Bạch Quả Quả đi ra ngoài, "Nếu hai người muốn về."
Hai người đi theo, Phí Lập hỏi, "Sau này cậu cứ định như thế này mãi sao?"
Bị nói trúng tim đen, Bạch Dương mím môi, sau một lúc thì lắc đầu, "Tôi muốn đi học."
Tăng Lý, "Vậy cô Trình..."
Bạch Dương lắc đầu, "Không phải vẫn có người trưởng thành thi đại học sao? Tôi muốn thi đại học, tôi không học cấp ba. Trước khi thi đại học tôi phải gom tiền."
Cậu ta cúi đầu nhìn Bạch Quả Quả bên cạnh mình, Bạch Quả Quả cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta, "Tôi không thể vì bản thân mình mà khiến Quả Quả sống khổ sở."
Bốn người lại một lần nữa chia nhau ra trước toà nhà.
Nhìn quen kiểu chú cừu non ngoan ngoãn rồi, bỗng nhiên lại phát hiện ra một khía cạnh hung ác nên vẫn chưa kịp thích ứng, Phí Lập bèn trêu Tăng Lý để xoa dịu không khí, "Ôi, thỏ nhỏ, không biết em tức giận thì có giống thế không nhỉ?"
Hắn nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy không đúng lắm, dù sao bao nhiêu năm qua Tăng Lý đều ngoan ngoãn như vậy. Hắn tự vả vào miệng mình, nói: "Ờm, anh muốn nói là nếu như anh đây bị người khác bắt nạt, em sẽ làm thế nào?"
Tăng Lý cười, cậu đã không còn để ý đến chuyện của quá khứ nữa rồi, "Chẳng thế nào."
"Chẳng thế nào?!" Phí Lập không hài lòng với câu trả lời, hắn dừng lại cũng không cho cậu đi, "Chẳng thế nào là ý gì?."
"Thì ý là chẳng thế nào ấy...." Tăng Lý vừa nói vừa cong cong khoé môi, đếm từng ngón tay, "Em sẽ báo cảnh sát, kéo anh chạy, không chạy được... không chạy được thì chịu đòn cùng anh."
Phí Lập nhướng mày, không hài lòng với câu trả lời này, "Chịu đòn cùng anh? Không được, em chưa đau chết thì anh đã đau lòng chết trước rồi."
Tăng Lý gãi gãi gáy, lấy chìa khoá từ trong túi ra mở cửa, vừa mở cửa vừa nói, "Em á... có lẽ sẽ ôm lấy anh sau đó nói với anh không sao đâu, có em đây. Em sẽ chịu đòn cùng với anh... tuy có vẻ hơi ngốc, nhưng chuyện này không xảy ra nên cũng không nghĩ ra được, ưm...!"
Cửa vừa mở ra, Phí Lập không thể kìm nén được nữa, hắn túm lấy hai tay của Tăng ý đè cậu lên cửa, cắn vào miệng cậu, Tăng Lý ngẩng đầu phát ra một tiếng rên nhỏ.
Hắn nói, đừng nói nữa, nói nữa anh đây sẽ không nhịn được mất.
wtp Mật Kết
Bạn nhỏ tuy hơi ngốc nhưng lại rất tốt bụng, hắn hận không thể khiến cậu lớn thật nhanh để có thể nuốt cậu vào bụng. Cùng cậu một đời một kiếp.
Trước khi thi 800m nam, Phí Lập thúc giục Tăng Lý khởi động, đưa cậu ra đường chạy nhỏ hoạt động cơ thể, Hàn Đông như ông cụ kéo một cái ghế ra ngồi vắt chéo chân xem, trong miệng ngậm cây kem bắt đầu chỉ huy.
"Chạy chậm thôi, chậm thôi! Nửa vòng đầu đã chạy nhanh như thế thì nửa vòng sau chạy làm sao được!"
"Ấy ấy, cẩn thận tí chứ, hai đứa mày đừng có dính vào nhau nữa!"
"Phí lập mày đến giúp hay là đến để yêu đương đấy!"
Phí Lập không nhịn được nữa đá một hòn đá vào chân hắn, "Mày nói thêm câu nữa tao đánh chết mày!"
Hàn Đông lè lưỡi, nói: "Tăng Lý cậu quản nó đi! Có còn vương pháp nữa không đấy!"
Tăng Lý phu xướng phu tuỳ, khiến Hàn Đông tan nát cõi lòng, vừa khởi động vừa nói, "Cậu thật sự... quá lắm lời."
Hàn Đông ôm tim, "Được được được, đôi vợ chồng son nhà chúng mày đứng trên một chiến tuyến, tao đây là chó độc thân xin cáo từ!"
Phí Lập lười để ý đến hắn, nói: "Được rồi, xoay cổ tay cổ chân, cẩn thận không chút nữa lại hết sức."
Tăng Lý đáp một tiếng, điều chỉnh hơi thở, cúi người duỗi thân, đường cong eo lộ ra một cách hoàn hảo, rất gầy, nhưng không kiểu gầy yếu, nói chung rất đẹp.
Phí Lập nhìn đến mức muốn cứng luôn, hắn gãi gãi má nghiêng đầu sang bên cạnh, chậc một tiếng.
Lúc 800m chuẩn bị xuất phát, Phí Lập dặn dò Tăng Lý mấy câu rồi vội vàng chạy qua chỗ thi nhảy cao, trong thời gian đợi ánh mắt hắn lúc nào cũng nhìn chăm chú về phía thi chạy.
"Chuẩn bị---!" Theo tiếng còi hiệu vang lên, tuyển thủ tập trung, trong mắt Tăng Lý chỉ còn lại đường chạy, không ai nghĩ đến một người lớp mười cứ như người người vô hình, người trong suốt, thế mà lại có một ngày cậu có thể đứng ở sân thể dục tham gia một hạng mục.
"Chạy!" Khẩu lệnh vang lên.
wtp Mật Kết
Các tuyển thủ đồng thời xuất phát, mồ hôi rơi trên sân, trong đầu Tăng Lý đều là những điều mà Phí Lập và Hàn Đông đã dặn dò cậu, khống chế hơi thở khống chế hơi thở... chú ý sức lực, chú ý sức lực.
Gió thổi loạn trên gương mặt cậu, cực kỳ thoải mái.
"Đường chạy 100m tuy không dài, vận động viên tham vọng khá cao..."
"Niềm tin kiên định, gặt hái được huy chương vàng lấp lánh. Thành công sẽ thuộc về ai, đường đời có con đường bằng phẳng cũng có con đường gập ghềnh...."
"Bạn giống như một chú chim ưng..."
"Giống như một con ngựa..."
"Cố lên! Tăng Lý lớp 11-1! Cố lên, niềm tự hào của lớp 11-1! Chúng tôi mong chờ chiến thắng của bạn!"
Trên khán đài không ngừng vang lên các câu cổ vũ, lúc chạy qua vị trí của lớp 11, Tăng Lý bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng hò hét.
Các bạn trong lớp đều đang cổ vũ cho cậu, "Cố lên, Tăng Lý!!"
Bỗng nhiên cậu cảm thấy một nguồn năng lượng dâng trào từ tận đáy lòng, một nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt, cậu tăng tốc và chạy hết sức.
Đám đông so với cậu còn căng thẳng hơn, Hàn Đông túm chặt lấy áo cậu bạn bên cạnh sốt ruột nói: "Mẹ nó! Mẹ nó nữa! Mày nhìn kìa cậu ấy vượt qua vượt qua rồi á á á hạng ba rồi! Hạng hai, má nó! Trời ơiiiii! Tí nữa đừng bảo lại mất sức đấy!"
"Cậu đừng có mà mồm quạ!" Cô bạn đứng bên cạnh trừng hắn, sau đó hò hét, "Khống chế! Khống chế! Chú ý sức lực!!"
Cả lớp đang cổ vũ cậu.
Tăng Lý trên đường chạy sải bước chân dài, mồ hôi tuôn rơi.
Đây chính là dáng vẻ đầu tiên của thanh xuân.
wtp Mật Kết
"Thế nào? Chuyện gì thế?" Phí Lập vội vàng chạy sang, hình theo Hàn Đông sang phía Tăng Lý.
"Hạng hai rồi! Mày chạy nhanh theo cùng cậu ấy đi, cỗ vũ cho cậu ấy!" Hàn Đông giục hắn.
Phí Lập không nói gì chạy sang chạy cùng cậu, xuyên qua một đám người rồi lại một đám người, trên sân có người đang đợi ở điểm cuối, có người chạy cùng, có người ngồi trên khán đài viết lời cổ vũ, có người đưa những lời cổ vũ ấy lên bục khán đài....
"Tăng Lý!" Phí Lập chạy ngay bên cạnh cậu, vừa chạy trên bãi cỏ vừa cổ vũ cậu, "Sắp đến đích rồi, cố lên!"
"Bạn học sinh bên kia—không được đến gần như thế, lùi lại! Lùi lại!" Có giáo viên hét.
Trong tay Phí Lập cầm chai nước khoáng, nghe vậy thì chạy cách ra một đoạn, nói với cậu, "Anh đợi em ở đích nhé! Anh đợi em ở đích nhé!"
Bỗng nhiên Tăng Lý như được tiếp thêm sức lực.
Phí Lập chạy nhanh đến đích đợi cậu, nhìn chằm chằm về phía xa, nhìn có vẻ còn sốt ruột hơn cả cậu. Hai bạn học sinh đứng ở đích kéo dây, ở đó không ít người đang đứng đợi, nhưng Tăng Lý chẳng nhìn rõ được gì nữa.
Trong mắt cậu chỉ còn lại một mình Phí Lập.
Không biết qua bao lâu, khẩu lệnh vang lên.
Tăng Lý chỉ nghe thấy một tiếng, "Hạng nhất--!"
Chân cậu mềm nhũn, chỉ muốn khuỵ xuống đất. Phí Lập chạy đến đúng lúc đỡ lấy cậu, đưa nước cho cậu.
"Hạng hai---!"
"Hạng ba--!"
"Hạng bốn..."
Phí Lập kích động nói với cậu, "Hạng nhất! Hạng nhất của chúng ta...!"
Tăng Lý ngẩng đầu, nhìn hắn ngẩn ngơ. Ánh nắng vừa vặn, Tăng Lý cong khoé môi cười.
Hạng nhất á...
Cậu cười đáp, "Ừm."
Chúng ta... là hạng nhất.