Sau khi Tăng Lý mang tài liệu sang cho xong, mấy tháng sau đó cậu cũng không còn nghe thấy tin tức của Bạch Dương nữa.
Chỉ biết rằng cậu làm rất nhiều công việc, cực kỳ bận rộn.
Hội thao đến dần dần đánh tan những thứ này, ngày ấy Trình Thu Hoa đứng trên bục giảng tuyên bố tuần sau trường sẽ tổ chức hội thao mùa xuân, mời các bạn học sinh tham gia tích cực, ai muốn tham gia hạng mục nào thì đến đăng ký với lớp trưởng.
Hàn Đông quay đầu hỏi, "Này Phí Lập, mày định tham gia mục nào đấy?"
"Để xem có thiếu không đã, không thiếu thì tao không tham gia." Phí Lập nói, "Mệt, có thời gian rảnh thà yêu đương còn hơn."
Hàn Đông liếc mắt trắng nhìn hắn, "Nhìn cái nết của mày kìa. Này Tăng Lý, có suy nghĩ không?"
"Em ấy nghĩ cái cớt." Phí Lập không thèm nghĩ nói ngay, "Vợ tao đáng yêu mềm mềm như thế đấu làm sao lại với người ta? Đi đi đi, lượn chỗ khác chơi."
"Tao hỏi mày à?" Hàn Đông chí choé với hắn, cứ muốn hỏi Tăng Lý, thò đầu sang, Phí Lập đẩy đầu hắn ra, Hàn Đông mặt dày mày dạn nói: "Cậu xem, Phí Lập chẳng có tí lòng tin nào với cậu cả! Chứng minh cho nó xem đi Tăng Lý!"
Một viên phấn đột nhiên bay đến, đập vào đầu Hàn Đông. Hắn ấy một tiếng bèn nghe thấy giọng của Trình Thu Hoa hét lên: "Hàn Đông! Hội thao vẫn chưa diễn ra đã bắt đầu vô pháp vô thiên rồi phải không?"
Hàn Đông lè lưỡi quay lại chỗ ngồi, "Em xin lỗi ạ."
wtp Mật Kết
Cả lớp cười rộ lên, trên mặt Phí Lập cũng mang theo nụ cười quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác do dự của Tăng Lý, nói "Đừng nói là em muốn tham gia đấy nhé?"
Thật ra sở trường của Tăng Lý là chạy bộ, nhất là chạy cự li gần.
Lúc xảy ra việc của Tưởng Tu Vũ thỉnh thoảng cậu cũng nghĩ nếu lúc nhỏ ba mẹ hoà thuận vui vẻ thì cậu cũng không phải trải qua những chuyện kia.
Hoặc có lẽ là, đó sẽ là sở trường của cậu.
Tăng Lý gật đầu, "Ừm... em muốn đăng ký 800 mét."
Cậu sợ Phí Lập không tán thành, nghĩ rằng mình chỉ vì nhất thời thấy hứng thú nên vội vàng nói: "Muốn thử...."
Chữ "xem" còn chưa nói ra khỏi miệng Phí Lập ở bên cạnh đã nở nụ cười, dưới ánh sáng mặt trời vô cùng rực rỡ.
"Được đấy." Phí Lập quay đầu, "Chuyện tốt mà. Tí nữa anh đăng ký cho em nhé? Anh lười lắm, hay là anh cũng đăng ký với em."
Tăng Lý hơi ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy rất hợp lý. Cậu nở nụ cười, cậu quên mất rằng nếu là Phí Lập thì hắn chắc chắn sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.
"Ừm." Tăng Lý nói, "Chút nữa em tự đi đăng ký."
Không thể cứ mãi chốn đằng sau lưng người khác được.
Phí Lập chống tay đỡ mặt nhìn chằm chằm lớp trưởng, tóc dài đến eo, hắn nói với giọng điệu chua loét, "Để anh giúp em, người kia là con gái đấy."
Tăng Lý: "..." Thì ra là anh đang ghen.
Cuối cùng Tăng Lý vẫn tự đi đăng ký.
wtp Mật Kết
Xung quanh lớp trưởng Trịnh An Nhu có không ít các bạn nam nữ, Phí lập khoanh tay đứng bên cạnh Tăng Lý, cậu bạn bên cạnh hỏi, "Phí Lập, mày định đăng ký gì đấy?"
Phí Lập không thèm chớp mắt nói, "Tao không đăng ký, vợ tao đăng ký."
Cậu bạn kia, "Thế mày đến đây hóng hớt làm mẹ gì, chật gần chết rồi, đi sang bên kia, đừng có chiếm chỗ."
Phí Lập, "Vợ tao đăng ký, tao phải phòng chúng mày có đứa muốn chấm mút chứ."
Cậu bạn, "..."
Tăng Lý trắng nõn trắng nà, không giống với bọn con trai bình thường, rất nhiều người thích trêu ghẹo cậu.
Nhưng Phí Lập chông rất chặt.
"Chậc chậc" Trịnh An Nhu cười viết tên vào sổ, không thèm ngẩng đầu lên nói, " Hai cậu đúng là tình yêu mặn nồng nhỉ, sau này kết hôn nhớ mời bọn tôi đến uống rượu mừng đấy nhé."
Tiếp theo là Tăng Lý, cô ngẩng đầu lên cười hỏi, "Vợ Phí Lập, cậu muốn đăng ký mục nào?"
Tăng Lý bị mọi người đùa giỡn đến mức ngại ngùng, nhất là cô bạn ở đây. Mọi người nhìn phản ứng của cậu lại càng thích trêu trọc cậu.
Tình cảm của hai chàng trai đơn giản chỉ như thế, lén yêu đương, lén rung động. Càng thân thiết người ngoài càng không để ý. Ngoài miệng thì nói trăm năm hạnh phúc nhưng chẳng ai cho đó là sự thật, trừ chính hai người đang lén lút nhìn nhau ra.
"Cậu ấy đăng ký hạng mục chạy 800 mét nam." Phí Lập bước lên trước kéo lấy Tăng Lý, nở nụ cười tươi cực kỳ thoải mái nói, "Được thôi, sau này bọn tôi kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu. Tốt nghiệp đại học xong sẽ cưới, đừng có mà không đến đấy."
Không có ai xem đây là lời nói thật, mọi người đùa giỡn với nhau, nói những câu chuyện trên trời dưới đất. Dường như thanh xuân luôn là như vậy, mọi người tụ tập lại nói về chuyện tương lai, nói những điều không biết rõ, những chủ đề chẳng có ý nghĩa gì, giống như những nụ cười này sẽ kéo dài mãi như thế này.
Chỉ có mình Tăng Lý biết đây là sự thật.
Phí Lập thật sự nghĩ như vậy.
Cậu lén ngẩn đầu lên, nhìn gương mặt rạng rỡ của Phí Lập, cánh tay của hắn ôm lấy vai cậu cũng càng chặt hơn.
Tăng Lý gặp lại Bạch Dương là trong hội thao.
wtp Mật Kết
Cậu ngồi ở trong lớp viết băng rôn cỗ vũ, rồi đưa cho người khác mang đến khán đài, nét chữ rất đẹp, đặt bút nhanh như gió, hành văn liền mạnh.
Ngay lúc ấy có người nói cho cậu biết, "Tăng Lý, bên kia có người tìm cậu, cậu đi xem xem"
Tăng Lý ngẩn ngơ, người bên cạnh nhận lấy giấy bút, động tác của Phí lập cũng dừng lại, hắn ngó đầu sang, "Hình như là Bạch Dương."
Một cái áo sơ mi dẻ tiền màu trắng và một chiếc quần bò đã bạc màu, dưới ánh mặt trời chói chang cậu trai với làn da trắng bóc ngoan ngoãn đứng ở đó, trời sinh mang theo cảm giác yên tĩnh. Nhìn qua còn thấy giống một học sinh hơn cả bọn họ.
"Để em đi xem xem." Tăng Lý nói.
Phí Lập hiếm thấy không đứng dậy đi theo, hắn tiếp tục chơi bài với mọi người, "Ừm, anh không đi đâu."
Hàn Đông cười nói, "Sao không đi theo, không sợ vợ mày bị lừa mất à?"
"Sợ mẹ gì, ù." Phí Lập nói, "Đến tìm vợ tao chứ có phải tìm tao đâu, tao sang đấy làm gì? Nào, đánh thêm ván nữa."
"Mẹ... mày chơi bẩn đúng không?" Hàn Đông nghiến răng "Đánh thêm ván nữa!"
Trình Thu Hoa cuộn tờ giấy thi gõ lên đầu Hàn Đông, "Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn đánh bài. Đi! Hàn Đông cậu mang băng rôn chúc mừng sang khán đài đi, nhanh lên."
Hàn Đông khóc lóc đứng lên: "...Vì sao người tổn thương lại luôn là tôi."
Lúc đầu Tăng Lý vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, không biết Bạch Dương sao lại đến tìm cậu. Theo lý mà nói, theo góc độ Bạch Dương thì hai người bọn họ chỉ có duyên gặp mặt vào ngày sinh nhật của Thái Vũ, chắc là không biết những chuyện khác.
Bạch Dương đi thẳng vào vấn đề, đưa đến trước mặt cậu một cái hộp nhỏ, nói: "Cảm ơn anh, cái này, tặng anh."
Tăng Lý ngẩn người, không nhận, Bạch Dương nói. "Bên trong là hai cái vòng tay, vốn dĩ tôi muốn đưa anh tiền, nhưng cảm thấy nó hơi tầm thường, không thích hợp làm quà tặng cho một người như anh... cho nên tôi mua một đôi vòng tay, chúc anh và bạn trai trăm năm hạnh phúc."
Tăng Lý tiếp tục trợn tròn mắt, cậu xua tay hoang mang nói, "Không không không không phải... vì, vì muốn được tặng cái này...! Với lại... với lại cái này đắt lắm đúng không... không được!... Tôi không thể nhận không thể không thể..."
Cậu không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Không đắt, tôi không có tiền, cái này là tiết kiệm được, cũng không đắt đâu, anh nhận đi." Bạch Dương cương quyết đưa đến trước mặt Tăng Lý, hơi cúi người lễ phép nói, "May mà có anh, em trai tôi mới có thể đi học. Với lại số sách anh tặng lần trước cũng vô cùng cảm ơn anh."
"...Hở?" Tăng Lý sửng sốt, "Em trai cậu, và tôi..."
Có liên quan gì đến nhau?
Bạch Dương nói: "Mấy tháng trước cô Trình đến tìm tôi, cô ấy giới thiệu cho tôi một ngôi trường đặc biệt... nói là may mà có anh cô ấy mới có cơ hội để giúp đỡ. Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh."
Thảo nào mà biết được sách là do mình tặng.
Bạch Dương lại cúi người, "Thế này thì lúc tôi không có ở nhà cũng có thể yên tâm được rồi."
Với lại... đi học.
wtp Mật Kết
Đối với gia đình như bọn họ mà nói là một chuyện cực xa xỉ, đi học bằng với tương lai, đối với người như bọn họ đây chính là cơ hội duy nhất để thay đổi tương lai mình.
Bạch Dương không có cơ hội này, cho nên cho dù đầu óc em trai không được bình thường nhưng nó cũng như là một món quà.
Tăng Lý đã hiểu, vội vàng xua tay, đỏ mặt nói, "Không đâu không đâu! Những thứ này đều là cô giáo... cô giáo rất tốt. Tôi chỉ là tuỳ tiện nhắc đến thôi..." Tăng Lý gãi gãi đầu, cười ngại ngùng, "Có thể giúp cậu là tốt rồi... tôi còn sợ sẽ làm cậu tổn thương. Hoặc là chẳng làm được gì."
Bạch Dương cười.
Trong mắt của cậu Tăng Lý đứng dưới ánh nắng mang theo nụ cười đơn thuần, với cậu là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cậu đã thế này rồi lấy đâu ra tự trọng nữa.
Lúc ấy Trình Thu Hoa tìm đến, cực kỳ cẩn thận hỏi cậu: "Còn em thì sao... em muốn đi học không? Cô có thể xin cho em vừa học vừa làm, tự học sáng và tự học tối không cần đến, cứ đi làm bình thường, học bổng, rồi xin thêm hộ nghèo, em cũng có thể đi học. Cô cũng có thể cho em mượn tiền trước."
Lúc ấy Bạch Dương trả lời thế nào.
Cậu cười nói: "Cảm ơn cô... nhưng không cần đâu ạ, cảm ơn ý tốt của cô."
Cuộc sống làm gì dễ dàng như vậy chứ. Những tiêu dùng bình thường cũng đã ép cho cậu quá sức rồi, bệnh của em trai cũng cần phải điều trị, với lại còn... rất nhiều thứ khiến cậu không thở nổi.
Cậu giống như một con côn trùng bị trói buộc. Cái kén đã chết khiến cậu bị nhốt bên trong gió không thể xuyên qua, cũng chẳng nhìn thấy ánh sáng.