- Mật Kết-
Tối ngày nghỉ thứ hai của lễ quốc khánh, trong những tiếng dặn dò đi dặn dò lại của Du Du hai người lên tàu cao tốc, xuất phát.
Đây là lần đầu tiên Tăng Lý ngồi tàu cao tốc, nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ, Phí Lập cũng kệ cậu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Từ Dung Thành đến Hàng Châu cũng mất ba tiếng rưỡi, bốn giờ đi, hơn bảy giờ có thể đến.
Giữa đường Tăng Lý cũng ngủ mất, nhưng không bao lâu sau lại bị tiếng ồn sau lưng đánh thức.
wtp Mật Kết
Cậu đỡ đầu mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm nhận được ghế ngồi đang rung lắc, hình như có người đang đá lên ghế, cậu quay đầu nhìn đằng sau, đúng là –
Một đứa trẻ đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đá chân vào ghế đằng trước.
Thấy Tăng Lý nhìn mình, cậu bé vừa cười vừa đá thêm hai cái thật mạnh, Tăng Lý nhíu mày, thấy Phí Lập vẫn đang còn ngủ, bèn nói: "Đừng... đừng đá nữa."
Có lẽ là nhìn cậu dễ bắt nạt nên đứa trẻ kia dừng được một lúc, đợi Tăng Lý quay đầu lại thì tiếp tục đá, đầu tiên chỉ là thăm dò, thấy Tăng Lý nhịn cậu ta lại càng quá đáng hơn, tiếp tục đá vào ghế cậu.
Phí Lập nghe thấy giọng nói của Tăng Lý thì tỉnh dậy, thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, hắn chớp chớp mắt hỏi: "Dậy rồi à?"
Nói xong, hắn bèn cảm thấy không đúng lắm, trên lưng ghế có cảm giác rung nhẹ. Phí Lập quay đầu nhìn, nhanh chóng hiểu ra tại sao sắc mặt Tăng Lý lại không tốt.
"Mẹ mày nữa mày thử đá thêm một lần nữa xem?" Phí Lập trợn mắt với cậu bé kia.
Mặt Phí Lập vừa nghiêm lại một cái là cực kỳ hung dữ. Đứa trẻ kia bị dọa sợ, không dám đá nữa, bị hắn dọa cho tí bật khóc, đưa tay sang kéo kéo tay áo người phụ nữ bên cạnh, nhìn tuổi tác của người phụ nữ kia chắc là bà nội của đứa trẻ. Bà ta bây giờ mới phát hiện tình hình không đúng lắm mới vội vàng nói: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, thông cảm chút, thông cảm chút nhé."
Không hề xin lỗi, vừa nãy cũng luôn không hề có ý ngăn cản.
wtp Mật Kết
Phí Lập không nói gì, mặt lạnh tanh quay đầu lại, coi như là cho người già chút tôn trọng. Sau đó hắn lấy một gói kẹo thỏ trắng từ trong balo của mình ra ném lên tay Tăng Lý, nói: "Này, mua lúc sáng đấy, ăn một ít đi."
"Cảm ơn." Tăng Lý ngoan ngoãn gật đầu, xé gói kẹo ra, tự lấy một cái rồi trả lại gói kẹo cho Phí Lập.
Phí Lập cười: "Đưa tôi làm gì? Mua cho cậu ăn mà, mấy thứ này tôi không ăn nhiều được."
"Tôi thấy cậu hình như rất thích ăn đồ ngọt mà." Tăng Lý cúi đầu bóc vỏ kẹo ra, đưa đến trước mặt Phí Lập, Phí Lập hơi ngẩn người, hắn cúi đầu há miệng ngậm lấy cái kẹo trên tay Tăng Lý, muốn nhân cơ hội cắn tay Tăng Lý một cái, nhưng cuối cũng vẫn không dám.
Phí Lập: "Ừm, ngọt phết."
Tăng Lý cũng không nghĩ đến hắn lại đột nhiên làm ra động tác này, lúng túng lấy thêm một cái kẹo nữa tự bóc cho mình, không nói gì thêm.
Nhưng lúc này, đứa trẻ ở đằng sau lại nói: "Bà nội ơi... cháu muốn ăn, cái kẹo kia."
Phí Lập không thèm để ý đến bọn họ, giả vờ như không nghe thấy, vươn tay ra nắm lấy ngón tay Tăng Lý trọc cậu.
Một lúc sau, người bà ngồi ở đằng sau nói: "Chàng trai, cậu xem... có thể cho cháu tôi một cái kẹo không? Nó còn nhỏ, hai đứa đều là anh lớn rồi, nhường nó một chút."
Phí Lập nhíu mày, tuy không vui nhưng dù sao cũng chỉ là mấy cái kẹo, hắn không muốn dây dưa với bọn họ, bốc mấy cái kẹo chuẩn bị đưa ra đằng sau, kết quả lúc này đứa trẻ kia lại nói: "Cháu không muốn mấy cái, cháu muốn cả cơ! Cháu muốn cả!"
Phí Lập đen mặt, tay hắn cũng ngừng lại.
"Đm—" Hắn quay đầu mở miệng định mắng người.
Nhưng Tăng Lý còn nhanh hơn cả hắn, Tăng Lý vốn đang nhìn động tác của hắn không nói lời nào, đột nhiên lại quay đầu, sắc mặt không được tốt: "Dựa vào đâu?"
Hở?
Phí Lập sững sờ, quay đầu nhìn Tăng Lý, trên mặt Tăng Lý chẳng có cảm xúc gì, nhưng không hiểu vì sao lại khiến hắn cảm thấy Tăng Lý đang tức giận.
wtp Mật Kết
Từ trước đến nay cậu vẫn luôn là người như vậy, ngày bình thường vâng vâng dạ dạ, trông có vẻ yếu ớt chẳng biết làm gì. Nhưng chỉ cần cậu nghiêm túc bước vào trạng thái thì lại như biến thành một người khác.
Tăng Lý cũng không muốn chia đồ Phí Lập cho với người khác, càng không muốn người khác xỉ nhục Phí Lập, bản thân cậu chẳng sao cả, quen rồi, nhưng lại không thể nhìn nổi Phí Lập kiềm chế uất ức.
"Bây giờ nghèo cũng có thể đi xin xóa đói giảm nghèo, dạy dỗ không nổi thì bà có thể đưa đứa nhỏ đến cô nhi viện, chúng tôi cho hay không là quyền của chúng tôi chứ không phải nghĩa vụ, miệng không biết cách nói chuyện có thể cắt cho người khác cần, ví dụ như người câm điếc –" Ánh mắt Tăng Lý chuyển xuống đôi chân của đứa trẻ, "Nếu chân bị tật thì tốt nhất ngài nên đưa cháu mình đi cắt đi."
Bà cụ kia không nén được giận, mặt lúc xanh lúc trắng, mở miệng định chửi: "Mày—"
Tăng Lý: "Nhà bà đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi đấy, có thế để người khác, hoặc là nhân viên đến đây phân xử đúng sai."
Bà cụ kia đầu tiên còn nghĩ hai người là học sinh dễ bắt nạt, bèn không để ý, dù sao bọn họ cũng không dám làm gì, nhưng không nghĩ đến bọn họ nói chuyện lại cứng rắn như vậy, khiến bà ta không thể phản bác. Cháu bà từ lúc đầu đã ầm ĩ, người xung quanh chỉ không nói gì thôi, nhưng không đại biểu cho bọn họ không để ý, bà cụ tự biết mình đuối lý, nên không nói gì nữa.
Ngược lại đứa trẻ lại không hiểu chuyện, há miệng khóc lớn, Phí Lập nhìn Tăng Lý nói thì ngẩn ra, hắn nở một nụ cười hiền lành với đứa bé, ánh mắt kia như đang muốn nói "Mày thử khóc nữa thử coi?"
Đứa trẻ kia không dám khóc nữa. Bà nội nó không nhịn được bực tức quay đầu dạy dỗ nó, Tăng Lý quay đầu đi, cậu mím môi, nghĩ thầm làm thế sớm hơn thì đã không có chuyện.
Tất cả đều là tự làm.
wtp Mật Kết
Phí Lập thấy hơi mới lạ nhìn Tăng Lý, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tăng Lý như thế này.
Tuy trước kia biết cậu cũng rất dũng cảm... hôm nay thấy cậu cãi nhau, nên nói không hổ là người được học hành có văn hóa à?
"Ờm," Phí Lập sửng sốt kéo cánh tay trắng nõn lạnh ngắt của Tăng Lý, hắn dán sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Sao lạnh thế này, sợ à?"
Tăng Lý hoàn hồn, lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi, cậu gật gật đầu, ngón tay hơi run rẩy, nói: "Phản, phản ứng lại... thì sợ."
Phí Lập cười trêu cậu: "Vừa nãy sao lại dũng cảm thế? Vì tôi à?"
Tăng Lý gật đầu: "Ừm... thấy bọn họ, quá đáng với cậu, nên không kìm lại được..."
Lúc này Phí Lập bị pha bóng thẳng của Tăng Lý làm cho hoa mắt chóng mặt, túm lấy tay Tăng Lý, đặt lên trước môi thổi hai cái, cười nhìn cậu: "Vậy người khác bắt nạt cậu cậu lại không biết đánh lại? Sao cậu lại ngốc như vậy chứ."
Tăng Lý đã quen rồi, "Tôi... tôi...."
"Lần sau trừ tôi ra, không được phép thế này, tôi có thể bảo vệ cậu, người khác thì không nhất định, nghe chưa?" Dáng điệu của Phí Lập như kiểu nếu cậu không đồng ý tôi sẽ cứ nắm cậu như thế này, "Lôi Phong nhỏ của tôi?"
Tăng Lý cảm thấy ở nơi đông người bị hắn cứ nắm tay mãi thì quá ấu trĩ, chẳng hiểu vì sao lại ngại ngùng, "Lôi... Lôi Phong là ai. Nghe, nghe thấy rồi... cậu bỏ ra nhanh lên."
Lễ quốc khánh, Hàn Đông mặc một cái quần cộc đến bờ sông câu cá.
Tưởng Tu Vũ đúng lúc đi ngang qua thấy hắn, hơi ngạc nhiên, "Thời... thời tiết này, không lạnh sao?"
"Ớ, là cậu." Hàn Đông lúc này mới chú ý đến cậu ta, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Tu Vũ một cái, vỗ vỗ chỗ cỏ ngay bên cạnh mình, nói: "Ngồi đây."
Tưởng Tu Vũ bèn ngồi xuống.
wtp Mật Kết
Hàn Đông nói: "Vẫn ổn, không cảm thấy thế này rất là thơ à?"
Ặc, rất là thơ á...
Tưởng Tu Vũ trầm mặc, cậu ta không thưởng thức ra.
Hàn Đông không nói gì chỉ chuyên tâm câu cá, Tưởng Tu Vũ nhìn hắn là thấy lạnh, rõ là kỳ quái, thời tiết này lại mặc áo cọc tay với quần cộc.
Bỗng cậu hỏi: "Anh học lớp mười một đúng không?"
Hàn Đông nhìn cậu ta một cái, nhấc mí mắt lên nói: "Ừm, đúng vậy."
Hắn lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào mặt hồ, cánh tay nổi lên gân xanh, cố gắng câu cá.
"Anh học lớp nào? Lần trước quên hỏi."
Hắn không nắm chắc, cá chạy mất rồi.
Hàn Đông thở dài nói, "Cậu không nói tôi cũng quên mất, lần trước đi vội quá. Tôi học ở lớp 11-1."
Cậu ta cảm thấy hôm nay Hàn Đông rất lạnh nhạt nên chỉ ồ một tiếng xong rồi cũng nói tên mình ra.
Ơ, đợi đã.
"Anh... quen Tăng Lý, không?" Tưởng Tu Vũ bỗng nhớ ra Tăng Lý cũng học lớp 11-1.
Hàn Đông cũng ngẩn người, lúc này mới quay đầu nhìn cậu ta: "Lớp 1, cậu quen cậu ta à?"
Tưởng Tu Vũ bèn gật gật đầu.
wtp Mật Kết
Hàn Đông "ồ" một tiếng, không nói gì. Hai người trầm mặc, Tưởng Tu Vũ cũng không giỏi nói chuyện với người khác, ngồi một lúc thì định đứng lên đi.
"Vậy tôi...."
Đúng lúc Hàn Đông cũng nói: "Đúng rồi –"
Ơ.
"Anh nói trước...." Tưởng Tu Vũ nói.
Hàn Đông nhìn cậu ta một cái, rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt hồ, nói: "Tôi hỏi cậu chuyện này."
Hàn Đông do dự một lúc, dường như đang sắp xếp lại từ ngữ, rồi chẳng hiểu vì sao lại hỏi một câu hỏi chẳng liên quan mấy, "Nếu là cậu, cậu cãi nhau với bạn, cậu không muốn cãi, nhưng lại không nhịn được nổi cáu rồi cãi nhau với cậu ấy, cậu sẽ làm thế nào.
Ặc—
Tưởng Tu Vũ khựng lại vì câu hỏi này của hắn, cậu ta nghĩ thầm hắn gặp phải chuyện buồn gì, bản thân không giải quyết được, mới tùy tiện tìm một người để nói ra.
"Tôi nghĩ đã...." Tưởng Tu Vũ suy nghĩ một lúc, cậu ta cũng không có bạn bè, vấn đề này đối với cậu ta mà nói thì hơi khó.
wtp Mật Kết
Nhưng đổi lại, lần trước, thật ra cậu ta đã có thể loáng thoáng biết được chuyện kia có liên quan đến bác mình. Nhưng cậu ta không dám tin, tận đến giây phút cuối cùng cậu ta vẫn còn ôm ảo tưởng, không dám tin, nhưng lại không nhịn được nghi ngờ.
Cho nên lần trước, lúc Tăng Lý đến nhà cậu ta, cậu ta mới chứng tỏ những phỏng đoán của mình.
Cậu ta và Tăng Lý là hai kiểu người không giống nhau. Tăng Lý vừa trực tiếp, thông minh mà dũng cảm, gan dạ sáng suốt.
Cậu ta thì không như vậy. Một bên thì cậu ta không muốn tin, tự lừa mình dối người, nhưng bên kia lại biết rõ ràng.
Tận đến ngày sự thật được phơi bày, cậu ta vẫn luôn tin tưởng chuyện này chỉ là bị bắt cóc bình thường thôi, chỉ là do thiếu nợ mới bị bắt thôi.
Mà ngày ấy cậu ta cũng đã chấp nhận số phận rồi, cậu ta biết đó có thể là bác mình, với lại cậu ta cũng không bị thương, tất cả mọi thứ cũng nên có kết thúc, không thể để Tăng Lý sợ hãi cùng mình được.
Chỉ là Tăng Lý quá dũng cảm, đó là điều mà cậu ta không tính trước được – từ ban đầu cậu ta đã định giải quyết chuyện này một mình.
wtp Mật Kết
Tính toán của Tưởng Văn Linh từ lúc bắt đầu đã thất bại rồi, ông ta đã đánh giá thấp đứa cháu của mình, tưởng rằng Tưởng Tu Vũ chỉ cần lừa tí là ông ta có thể giấu giếm tất cả.
Thật ra Tưởng Tu Vũ chẳng biết gì cả, chỉ là không muốn tin bác ruột của mình lại làm ra chuyện này, không muốn nghi ngờ người thân. Cậu chỉ không nói, không tin, sự thông minh giấu đằng sau vẻ ngoài ngu ngốc, nhưng điều này không đại biểu rằng cậu không hiểu gì.
"Tôi cũng không biết nữa." Tưởng Tu Vũ nhìn chằm chằm mặt hồ vắng lặng, nói: "Nhưng, người bạn kia... chắc chắn là người anh rất xem trọng đúng không. Cho nên mới không muốn cãi nhau, nhưng lại rất dễ ảnh hưởng đến cảm xúc. Chỉ có người mà mình coi trọng mới có thể dễ dàng ảnh hưởng đến bản thân như vậy."
Cậu ta và Tưởng Văn Linh là người nhà, là người một nhà thì ai cũng quan trọng. Cho nên cậu ta mới không dám tin sự thật hoang đường này, người một nhà mới dễ dàng bị Tưởng Văn Linh ảnh hưởng.
Vì tin tưởng, cho nên tất cả mọi thứ mới trở nên dễ như trở bàn tay.
18/12/2022