- Mật Kết-
Đôi chân trắng nõn kia cứ lắc lư trước mặt Phí Lập khiến cả người hắn không được thoải mái.
"Ừm... được." Tăng Lý không nói gì, mặc quần vào, tiện tay cầm áo ngủ lên, vừa lên giường vừa mặc áo.
...Không không không hề có tí tự giác nào.
wtp Mật Kết
Phí Lập nhìn cơ thể đang gần ngay trước mắt mình, yết hầu lăn lăn, thiếu niên mới tắm xong, mùi hương tươi mát trên cơ thể cậu tràn ngập khoang mũi hắn. Hắn ngước mắt lên là có thể nhìn thấy làn da trắng và xương quai xanh xinh đẹp của cậu.
Mặt Phí Lập lập tức đỏ bừng: "Cậu... cậu...."
Thế mà cái tên khởi xướng kia lại chẳng có một tí tự giác nào, cậu mặc quần áo xong thì ngồi dựa vào đầu giường, vừa ngáp vừa liếc mắt sang, ánh mắt dừng lại ở quyển truyện trên tay Phí Lập, cậu sán lại gần đưa tay ra chỉ: "Ơ, cái này. Tưởng Tu Vũ từng cho tôi đọc rồi này."
Da thịt tiếp xúc khiến Phí Lập không được tự nhiên, lại khiến hắn lưu luyến không muốn rời xa, ánh mắt Phí Lập lơ lửng không cố định vào chỗ nào, yết hầu lăn lăn, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Cậu cũng đọc truyện tranh à, tôi còn tưởng cậu sẽ không xem mấy thứ này chứ."
"Ừm, trước kia không đọc." Tăng Lý ngáp một cái rồi nằm xuống giường, để tay lên chăn, giọng buồn ngủ lắm rồi: "Cậu không tắm à?"
Phí Lập gập quyển truyện lại: "Tắm, tắm chứ. Đương nhiên là tắm."
Dứt lời, hắn lật mạnh chăn ra, vơ lấy quần áo đi vào phòng tắm, chân trượt một cái tí nữa thì ngã ngay cửa phòng tắm.
wtp Mật Kết
Tăng Lý: "...."
Đợi đến lúc hắn tắm xong thì Tăng Lý đã nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ, cảm nhận được có người đến gần cậu hé mắt ra, cậu phát ra vài tiếng rầm rì không rõ ràng trong cổ họng.
Xem ra là buồn ngủ lắm rồi.
Phí Lập quỳ gối lên giường, đưa tay tắt đèn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Tăng Lý một lúc lâu, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon nhé."
Lại một tiếng rầm rì không rõ nghĩa.
Tăng Lý không hề có lòng đề phòng với hắn, chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến bèn lật người cuộn cả người thành một cục, hai tay xếp trước ngực, dịch người dựa sang bên cạnh. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hình như dựa vào chỗ nào đó rắn chắc, lại còn cực kỳ ấm. Một mùi hương như ánh mặt trời từ nguồn nhiệt tản ra, lan đến toàn thân, ngay cả giấc mơ cũng trở nên ấm áp hơn.
"Ấy...."Phí Lập phát ra một tiếng đơn âm tiết đau khổ, ánh mắt lập lòe, trong bóng tối hắn trầm mặc ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Tăng Lý.
Trái tim đập rộn ràng, từ sâu trong nội tâm hình như có thứ gì đó bắt đầu vì Tăng Lý mà vỗ cánh bay nhanh. Một chút rồi một chút, dữ dội mà sinh động.
Một đêm mất ngủ.
Sáng sớm tỉnh dậy sắc mặt Tăng Lý đã khôi phục bình thường, ngược lại, trạng thái của người chăm sóc cậu – Phí Lập lại không tốt lắm, dưới mắt treo một vòng xanh đen.
Hai người cùng bước vào phòng vệ sinh đánh răng, Tăng Lý vẫn cẩn thận hỏi hắn: "Cậu, cậu bị lây bệnh của tôi à?"
Phí Lập đánh răng kiểu đời này không còn gì hối tiếc, liếc Tăng Lý trong gương một cái, lắc lắc đầu: "Đừng để ý, tôi mất ngủ thôi."
Đậu mé buồn ngủ quá.
wtp Mật Kết
Tối qua tràn đầy tinh thần, vừa dậy cái là giống như tám đời không được ngủ ấy.
Tăng Lý gật gật đầu: "À... à."
Thứ tư là quốc khánh, tiết tự học buổi tối thứ sáu vẫn học hai tiết như bình thường, nhưng cuối tuần phải học bù, điều này cũng đại diện cho hai người vẫn phải bò dậy đến trường học.
Bữa sáng thì ăn ở bên ngoài, nhà Phí Lập không có một tí đồ để nấu ăn nào, nếu leo lên tầng chín nấu thì phiền phức quá nên hai người cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định ra ngoài sớm đến con phố ăn vặt kia ăn bữa sáng nóng hổi.
Con phố ăn vặt nhỏ sáng sớm chật ních mấy bà chủ gia đình đang mặc cả, Tăng Lý ngồi đằng sau xe, Phí Lập biểu diễn cho cậu xem kỹ thuật lái xe của hắn, cuối cùng dừng lại trước một quán bán đồ ăn sáng, mua hơn mười mấy cái bánh bao thịt, và hai bịch sữa đậu nành, ba quả trứng trà.
Tăng Lý chỉ ăn ba cái bánh bao thịt một quả trứng, uống một túi sữa đậu nành, cậu trợn mắt nhìn Phí Lập nhét hết một đống đồ còn lại vào bụng, vô cùng ngạc nhiên.
Phí Lập cắn một miếng bánh bao thịt, một chân đạp trên mặt đất còn chân kia đạp lên bàn đạp đạp xe, quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Tăng Lý: "Không... không."
"Cậu có ăn nữa không?" Phí Lập nhét ba cái bánh bao thịt còn lại vào tay cậu.
Yết hầu Tăng Lý lăn lăn, nghĩ thầm tôi cũng chẳng ăn nhiều được như vậy, nhưng hình như Phí Lập có thể ăn, cậu mang theo lòng sùng bái Phí Lập, Tăng Lý nghĩ nếu mình ăn nhiều hơn một chút nói không chừng có thể được như Phí Lập, bèn gật gật đầu, cầm lấy bánh bao.
Kết quả cậu ăn thêm được nửa cái là không ăn nổi nữa.
Tăng Lý: "...."
Tôi cắn!
Cậu lại cắn thêm một miếng.
Phí Lập thấy cậu ăn kiểu đau khổ như vậy thì biết ngay Tăng Lý không muốn ăn nữa, hắn cực kỳ tự nhiên cúi người dùng miệng ngậm lấy bánh bao trên tay Tăng Lý, rồi đưa tay cầm lấy cắn một miếng, ngẩng đầu nói: "No rồi thì thôi, sao lại cứ muốn ăn tiếp?"
Thế mà lúc hắn ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Tăng Lý đang nhìn tay mình ngây ngẩn người.
Phí Lập cũng ý thức được một chuyện.
wtp Mật Kết
Ở mặt này Tăng Lý rất có nguyên tắc, cậu nghĩ rằng những thứ mình đã ăn đã uống, trừ kiểu quan hệ người yêu thân thiết ra thì không thể chia sẻ đồ ăn kiểu đó với người khác, nó có nước bọt, bẩn.
Nhưng Phí Lập không giống thế, hắn cẩu thả quen rồi, bình thường anh em với nhau thì uống nước của đối phương cũng chẳng có ai để ý, đặc biệt là đối tượng lại là Tăng Lý, nhất thời Phí Lập không chú ý đến.
Phí Lập: "Ờm...."
Tăng Lý hoàn hồn, cũng không để ý lắm, gãi gãi đầu nói: "Không..."
Chẳng lẽ cậu phải nói, thật ra là vì mình muốn được giống như Phí Lập sao?
Trước mặt người ta nói, cái này... xấu hổ lắm.
Lễ quốc khánh nghỉ bảy ngày, trường cấp ba Dung Thành cũng không ngoại lệ. sau khi học liền tù tì chín ngày bọn họ cuối cùng cũng nghênh đón kỳ nghỉ quốc khánh.
Mấy ngày học liền tù tì ấy khiến Hàn Đông như tan vỡ, vừa nghỉ học một cái là như bay lên, quay người đá vào chân ghế Phí Lập, nói: "Này, Phí Lập, có đi đánh bóng không?"
Vì mai là nghỉ rồi, cho nên thứ ba không học tự học tối.
"Đi đi." Phí Lập cũng lâu lắm rồi không đánh bóng, hắn duỗi lưng, đẩy ghế ra, đút tay vào túi quần rồi đứng dậy, "Nhưng chắc không đủ người."
Hắn quay người vỗ vỗ lên bàn Tăng Lý, ánh chiều tà xuyên qua tấm thủy tinh trên cửa sổ vào phòng học, tay viết bài của Tăng Lý dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phí Lập.
Phí Lập: "Đi thôi, về rồi viết."
Hàn Đông: "Không đủ người?"
Phí Lập xách cặp giúp Tăng Lý, nhìn cậu thu dọn bàn học, nói: "Hôm nay đội thể dục tập luyện, đội chúng ta trừ mày, tao, Thái Khang ra thì đều đi báo danh bên thể dục rồi, hai người đánh vào mắt à."
Hàn Đông: "Hai người? Ý gì thế, không phải còn Thái Khang à."
wtp Mật Kết
"Nó không được, nó không có thời gian." Phí Lập nhún nhún vai, thấy Tăng Lý đứng dậy thì đẩy ghế vào chỗ giúp cậu, "Không phải đến quốc khánh nó có buổi biểu diễn à, đi ngoại tỉnh đánh dương cầm, tối mấy hôm nay hình như đang phải luyện tập."
"Thế thì tao lại gọi mấy đứa nữa, không được thì sang đội khác chơi." Hàn Đông nhăn mày, nhìn động tác ân cần của Phí Lập trong lòng hắn bỗng giật thót, thử thăm dò: "Chậc chậc, mày thật sự coi Tăng Lý là bạn gái mày à? Ân cần thế?"
Tăng Lý nhận lấy cặp sách trên tay Phí Lập, nghe thấy thế thì sững sờ, luống cuống nói: "Không... không có."
Vốn Phí Lập định trêu lại, nhưng không biết vì sao, câu trêu đùa định nói ra lại cứ mắc lại ngay cổ họng, Hàn Đông nhìn thấy thế thì nụ cười trên môi dần nhạt đi.
Trong lòng hắn có quỷ.
wtp Mật Kết
Hàn Đông cúi đầu kéo khóa áo đồng phục lên, cúi người cầm lấy quả bóng bên dưới gầm bàn, cười nói: "Đi thôi, tao đùa đấy, để tao hỏi mấy đứa trong nhóm tao xem, xem bọn nó có đứa nào đến được không.
"Được." Phí Lập xách cặp lên, quay đầu nhìn Tăng Lý một cái, hỏi: "Cậu có đi không?"
Tối hôm nay Du Du về nhà sớm, bà cũng nghĩ lễ, Tăng Lý muốn về sớm, nên lắc lắc đầu: "Không, không đi đâu. Tôi tự... về."
Phí Lập không nói gì, có lẽ là do câu hỏi vừa nãy của Hàn Đông kích thích đến hắn, trong lòng hắn đang loạn cào cào, thế nên hắn vẫy tay rồi đút vào túi quần, đi cùng Hàn Đông. Hàn Đông nhìn Tăng Lý một cái, mím chặt môi, không nói thêm gì.
Chuyện của gia đình Tưởng Tu Vũ cũng dần dần bám bụi, Tưởng Văn Linh vẫn phải vào cục cảnh sát, việc ông ta liên quan đến xã hội đen làm ảnh hưởng đến quá nhiều người, nhưng sự việc đã không còn liên quan quá nhiều đến Tưởng Tu Vũ nữa, trước sau quốc khánh cậu ta có thể cùng bà nội chuyển về nhà.
Sỡ dĩ cậu ta sẽ đến sống ở tiểu khu Dung Thụ là vì những chuyện lộn xộn trước đó, bây giờ về đây, ngôi nhà trước đó ở cứ cảm thấy trống vắng, mỗi một góc đều có dấu vết cuộc sống của gia đình cậu ta, rất khó chịu.
Với lại về đây còn Tăng Lý nữa.
Cậu ta vẫn còn bạn bè, như vậy sẽ không còn cô đơn một mình nữa.
Tưởng Tu Vũ học bù ở nhà thầy giáo xong, đang định đi ra cổng trường về nhà, lúc đi ngang qua phòng âm nhạc, vô tình nhìn thoáng qua lại ngẩn người ngay tại chỗ, cậu ta thả chậm bước chân rồi dừng lại.
Chàng trai với mái tóc ngắn gọn gàng, ngồi trước đàn dương cầm hòa vào ánh nắng, ngón tay lướt trên các phím đàn, giống như những tinh linh đang nhảy múa. Tiết tấu du dương của âm nhạc cổ điển bao trùm cả thế giới, chàng trai ấy cụp mắt, lông mi vừa dài vừa dày.
Tưởng Tu Vũ ngẩn ngơ, lẳng lặng đứng nhìn hắn.
wtp Mật Kết
Chàng trai ấy chẳng có biểu cảm gì, nét mặt lạnh lùng, bỗng nhiên cậu ta nhớ ra, người này chính là cậu trai đã kéo cậu ta chạy lần trước.
Không lâu sau, chẳng biết là xảy ra chuyện gì, tiếng nhạc ngừng lại đột ngột, cậu trai ấy nhăn mày, vẻ mặt trở nên khó coi hơn.
Tưởng Tu Vũ tưởng mình nghe trộm bị phát hiện, khiến hắn không vui, nên hơi căng thẳng, đang định mở miệng xin lỗi thì ngay lúc ấy Thái Khang lại cắn răng mở choàng mắt, định đập nắp đàn, nhưng vẫn dừng lại kịp, cuối cùng đấm vào bức tường bên cạnh.
Nhìn thôi cũng thấy đau.
wtp Mật Kết
Hắn mắng một tiếng rồi lại ngồi xuống, cố gắng bình phục tâm tình, nhưng mãi chẳng thể bình tĩnh lại được. Bỗng hắn cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cửa sổ không có một ai, ngay cả cái bóng cũng không có.
"Quốc khánh mày định làm gì chưa?" Phí Lập xách cặp bước đi trên hành lang, quay đầu nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông lắc đầu: "Chưa, thì cứ chơi rồi ngủ thôi."
Phí Lập thì định đi chơi, "Ồ, vậy mày không đi xem Thái Khang biểu diễn à?"
Vốn dĩ hắn tưởng Hàn Đông sảng khoái đồng ý cơ, dù sao lần trước sau khi ăn cơm xong, quan hệ của hai đứa cũng đã dịu đi. Nhưng Hàn Đông lại xua xua tay, thản nhiên nói: "Không đi."
Phí Lập sửng sốt: "Vì sao? Hai đứa mày lại cãi nhau nữa à?"
"Không, chỉ là không muốn đi thôi."
Phí Lập nhìn cậu ta: "Vậy hai đứa mày rốt cuộc là làm sao? Đứa này còn kỳ lạ hơn đứa kia, anh em với nhau, sao cứ phải lằng nhằng thế? Có gì thì cứ nói thẳng ra không phải tốt hơn à?"
Hàn Đông rõ ràng là không muốn nói đến chuyện này lắm, cậu ta nhăn mày thở dài: "Ầy, không phải. Tao với nó ở với nhau không hơp, không hợp nổi."
Nhìn vẻ mặt của cậu ta, bỗng Phí Lập hiểu ra, ý thức được gì đó, nói: "Vì cảm xúc của nó không ổn định? Tính tình nóng nảy?"
Lần này Hàn Đông không trả lời, mím chặt môi, nhíu mày, một lúc lâu nói nói: "Ừm."
01/12/2022
- ----------
Chào mọi người, dạo này công việc của t bận quá, nên có lẽ t sẽ cố gắng đăng 2 chương vào chủ nhật đến khi nào hết các chương dự trữ nhé. Đến lúc hết chương dự trữ thì t lại tính tiếp hehe. Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ!