- Mật Kết-
Tuy bình thường Phí Lập đều cà phất cà phơ, nhìn có vẻ học hành không đến nơi đến chốn, nhưng trước mặt người lớn vẫn cực kỳ lễ phép.
Lần gặp trước Du Du có ấn tượng rất tốt về Phí Lập, một bữa cơm bản thân bà cũng không ăn mấy, ngược lại toàn gắp cho hai đứa. Tăng Lý hơi ngượng ngùng, cậu không muốn mình như một đứa trẻ trước mặt Phí Lập một chút nào... bình thường Du Du cũng không thế này.
Phí Lập ngược lại chẳng có áp lực gì, Du Du rất thích hắn, giọng vừa hay, lại đẹp trai, lễ phép, nếu Tăng Lý mà là con gái, nói không chừng bà còn nghĩ đến để Phí Lập làm con rể.
Quan trọng là không giống như Tăng Lý, biểu hiện của Tăng Lý đối với bà, với gia đình này có một chút phản kháng, so sánh với nhau thì Phí Lập lại càng giống như con trai ruột của bà hơn, Du Du thân là một người mẹ từ ái cực kỳ hài lòng, đợi đến lúc Phí Lập về còn cho hắn một đống đồ, nói có thời gian sẽ xuống dưới nói chuyện với mẹ hắn, hai nhà làm quen.
Phí Lập rất lễ phép đáp lời, nói cảm ơn dì, Tăng Lý đứng đằng sau xấu hổ.
wtp Mật Kết
Sao lại giống như con rể với mẹ vợ như vậy.
Đến tối, Tăng Lý không đến nhà họ Phí được.
Nguyên nhân là do đã rất lâu rồi Phí Lập không đến đội bóng rổ, nên hắn bị nhóm anh em kia của mình bắt đi, với vừa hay hôm nay trong nhóm có người sinh nhật, Phí Lập không thể không đi ăn cơm cùng bọn họ. Chỉ đành bày ra vẻ mặt cực kỳ tiếc nuối, bảo Tăng Lý lần sau đến.
Ngược lại Tăng Lý thở ra một hơi, loại chuyện này... có thể kéo dài thì cứ kéo dài... mẹ hắn chắc vẫn còn ở nhà.
Phí Lập nghỉ tiết tự học tối, lúc đầu còn sợ cậu một mình buồn, nhưng rõ ràng đối với Tăng Lý mà nói, chắc chắn là không có khả năng.
Cậu còn bận làm bài tập nữa, Phí Lập không ở đây, không làm phiền cậu, trái lại thanh tịnh.
Tiết thứ nhất của buổi tối tự học kết thúc thì Tưởng Tu Vũ xuất hiện, đến tìm Tăng Lý.
Tăng Lý hơi ngạc nhiên.
wtp Mật Kết
Mấy ngày không gặp, sắc mặt Tưởng Tu Vũ không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Tăng Lý cậu ta vẫn cố gắng lên tinh thần, đưa đồ trong tay ra nói: "Cái này là mẹ tôi tặng anh."
Cậu ta trầm mặc nói, "Tăng Lý, cảm ơn."
Là mấy miếng bánh ngọt, là mua.
Vừa hay là thời gian tan tiết, Tăng Lý bèn đi cùng Tưởng Tu Vũ đến một nơi yên tĩnh, hai người nói chuyện.
"Cảm ơn." Tăng Lý nhận bánh.
Tưởng Tu Vũ nhìn Tăng Lý một lúc rồi cười. Trong màn đêm đen, nụ cười ấy rất chói mắt, khiến người ta thích, nhưng lại khiến Tăng Lý không hiểu vì sao cảm nhận được nỗi buồn.
"Anh là một người cực kỳ tốt. Một người tốt quên mình vì người." Tưởng Tu Vũ nói.
Tăng Lý ngại ngùng, Tưởng Tu Vũ cụp mắt, tay bám lên lan can, nhìn xuống nền sân thể dục trống không đen kịt, giọng nói rất nhẹ, "Thời gian tới tôi sẽ không đến trường. Hôm nay mẹ tôi làm phẫu thuật nên tôi có thời gian, mới mang đồ đến cho anh."
"Cảm ơn anh, Tăng Lý." Lông mi của Tưởng Tu Vũ rất dài, từng sợi lông mi như đang lấp lánh trong màn đêm đen, "Mẹ tôi đã nói với tôi rồi, hôm ấy vì sao anh lại bảo tôi đến bệnh viện cùng anh."
Từ trước đó Tăng Lý đã nhắc đến chuyện muốn đến bệnh viện cùng Tưởng Tu Vũ, thăm Từ Âm.
Tầm mắt của cậu khá xa, nhưng cậu không biết tình hình cụ thể, cậu nghĩ đơn giản chỉ là bắt cóc, thiếu nợ, sợ Từ Âm xảy ra chuyện, bèn to gan bảo Từ Âm và y tá chú ý nhiều hơn. Lúc ấy bọn họ cảm thấy buồn cười, một đứa trẻ đang lớn, nói chuyện bắt cóc như thật, đúng là mới mẻ.
Thực tế chứng minh, Tăng Lý nhìn rất xa. Cậu bảo Tưởng Tu Vũ đi báo án, nhắc nhở nhân viên bệnh viện chú ý những người kỳ lạ bên cạnh Từ Âm, cho dù không tin thì ít nhất cũng sẽ để mắt một ít, còn đưa Tưởng Tu Vũ đi quan sát địa hình xung quanh, tính đường chạy... cuối cùng, còn nhờ cảnh sát, chuẩn bị trước.
wtp Mật Kết
Rõ ràng chỉ lớn hơn bản thân có một tuổi, nhưng Tăng Lý lại thành thục hơn Tưởng Tu Vũ rất nhiều.
Tưởng Tu Vũ cảm thấy Tăng Lý đã từng, có lẽ cũng là từng trải qua gì đó.
Giống như cậu ta vậy, sỡ dĩ cậu ta luôn sợ giao tiếp với người khác, cũng không phải là vô cớ. Mà là trước kia bị bạo lực học đường để lại bóng ma tâm lí.
"Sức khỏe của dì thế nào rồi?" Tăng Lý lưỡng lự một lúc, hỏi.
Tưởng Tu Vũ nhìn ra sự lưỡng lự của cậu, bèn thoải mái trả lời. Lúc cậu ta nói chuyện vẫn luôn cười, đôi mắt phát ra ánh sáng.
Lúc cười không còn u ám như vậy nữa.
"Sắp không được nữa rồi." Giọng Tưởng Tu Vũ rất nhẹ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi tan, "Xem ra sao băng là giả, ước nguyện của tôi không thành sự thật được."
Ước nguyện ban đầu của cậu ta chính là hy vọng sức khỏe của mẹ có thể hồi phục.
Ước nguyện của Tăng Lý chính là hy vọng ước nguyện của Tưởng Tu Vũ sẽ thành sự thật.
Cuối cùng không có ước nguyện nào của bọn họ thành sự thật cả.
"Ước nguyện của tôi cũng không thành rồi." Tăng Lý nhìn Tưởng Tu Vũ rất lâu, rồi hỏi, "Lần sau, đến nhà tôi ăn cơm không?"
Tăng Lý hơi ngại ngùng, "Cơm mẹ tôi nấu cũng rất ngon."
Tưởng Tu Vũ cười, cười nói đồng ý.
wtp Mật Kết
Tưởng Tu Vũ đưa đồ xong thì về bệnh viện. Cả một buổi tối tự học Phí Lập không quay lại, Trình Thu Hoa vừa hay cũng không ở đây, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Trước khi Phí Lập đi còn bảo cậu đợi hắn, đợi hắn quay lại đưa Tăng Lý về nhà, Tăng Lý nhớ kỹ, tan học bèn đứng bên ngoài tòa nhà dạy học đợi Phí Lập.
Nhưng chỗ cậu đứng rất khuất, cách dòng người cả một đoạn. Người khác không đến tìm cậu thì ít nhiều cậu vẫn có thể chịu được, chỉ là kiểu này cậu vẫn không quen lắm.
Lúc Phí Lập quay lại đây cùng với mấy tên anh em của hắn, từ xa xa đã nhìn thấy Tăng Lý. Dáng người nho nhỏ, nép mình trong góc, ôm cặp sách cúi đầu, dáng vẻ sợ sệt kia giống như một con hamster nhỏ.
"Tăng Lý!" Phí Lập gọi một tiếng.
Tăng Lý nghe thấy, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.
Người trong đội bóng rổ không phải ai cũng từng gặp Tăng Lý, chỉ nghe qua tên của cậu, cũng không biết cậu có quan hệ tốt với Phí Lập, chỉ biết bọn họ học cùng một lớp. Nên lúc này hơi ngạc nhiên, nói: "Ơ, đó không phải là tên nhóc kỳ quái đó à... tên gì nhỉ... Phí Lập vừa nãy gọi cậu ta là gì? À, à đúng rồi... Tăng Lý. Tôi nghe người ta nói, hình như thần kinh của cậu ta có chút vấn đề, mắc chứng ám ảnh sợ xã hội à?"
Người kia đi đằng sau thì thầm, chỉ lên đầu, không có ác ý nói: "Hình như chỗ này có vấn đề đúng không."
Phí Lập nghe thấy thế thì quay đầu lại trừng mắt với người đang nói kia, bảo cậu ta câm mồm.
Người kia giật mình sợ hãi, đừng thấy Phí Lập nói chuyện nghĩa khí mà lầm, bình thường hắn cũng rất ít khi tức giận thật sự, nhưng lúc tức thật thì ai cũng không khuyên nổi, cực kỳ bạo lực. Vừa nãy, rõ ràng là Phí Lập đã tức giận.
"Đừng nói nữa." Có người kéo người kia, nhỏ giọng nói, "Quan hệ giữa Phí Lập và cậu ta rất tốt, đừng nói cậu ta."
Câu này rơi vào tai Phí Lập, hơi chói tai.
wtp Mật Kết
"Không phải," Phí Lập đột nhiên nói, "Điều này chẳng liên quan đến chuyện quan hệ giữa tôi và cậu ấy tốt."
"Chứng ám ảnh sợ xã hội, không phải là đầu có vấn đề." Phí Lập ngẩng đầu nhìn Tăng Lý, Tăng Lý đang ôm cặp sách, chui ra khỏi dòng người cẩn thận chạy về phía Phí Lập. Trước khi Phí Lập chạy sang đó thì nói với bọn họ: "Bọn họ chỉ không hiểu cách giao tiếp với người khác mà thôi. Chẳng khác gì với chúng ta cả."
Bỗng nhiên Phí Lập nhớ ra, buổi sáng cái ngày mà hắn gặp Tăng Lý lần đầu tiên ấy hình như cũng thế này.
Mấy người kia rì rà rì rầm nói chuyện về Tăng Lý, bình thường hắn cũng không tham gia mấy cuộc thảo luận kiểu vậy, cũng không quản bọn họ. Nhưng ngày ấy không biết vì sao lại quay đầu lườm bọn họ một cái, không muốn nghe tiếp, càng nghe càng thấy phiền.
"Cậu... uống rượu à?" Ngay lúc Tăng Lý bị Phí Lập kéo vào lòng, cậu giật mình, cơ thể run rẩy, đôi mắt to màu nâu nhìn lên phía trên, "Sao... sao thế?"
Phí Lập bị ánh mắt kia nhìn đến mức ngứa ngáy, khô nóng, cả người khó chịu, nhưng không biết không thoải mái ở đâu.
"Uống một ít thôi." Phí Lập cúi đầu, nói nhỏ bên tai Tăng Lý, "Tối nay đến nhà tôi ăn cơm đi, ăn khuya ấy. Đừng quan tâm đến bọn họ, bọn mình đi về đi."
Tăng Lý bị hắn làm cho đỏ cả tai, Phí Lập cũng chẳng quan tâm đến những người khác, kéo Tăng Lý chạy. Tăng Lý bị hắn kéo chạy, gió thổi làm cậu lạnh, nhưng lại cực kỳ sảng khoái. Mang theo sự buông thả của thanh xuân.
"Phí... Phí Lập...!" Cả gương mặt Tăng Lý đỏ bừng lên, đằng sau vang lên tiếng hét trêu trọc hai người của mấy thằng bạn Phí Lập.
wtp Mật Kết
Phí Lập lại làm như không nghe thấy, hoàn toàn điên cuồng, hắn cũng không biết vì sao, bỗng nhiên lại có loại cảm giác xúc động ấy. Muốn đưa Tăng Lý chạy, chạy dọc theo con đường quanh co bên cạnh trường, ánh sáng đèn điện phủ lên trên người bọn họ, kéo dài cái bóng của từng người. Hoặc là đạp xe đạp, lao thật nhanh trong gió, trên đường không có giáo viên, không có học sinh, chỉ có hai người họ.
Chỉ có hai người.
Phí Lập bỗng chốc chờ mong giây phút ấy. Không biết tại sao, trái tim hắn đập rất nhanh, adrenalin tăng vọt.
Rượu vào to gan là có thật, hắn cảm thấy bản thân đúng là hơi điên.
Ban đêm ở trường cấp ba Dung Thành, bị hơi thở mùa thu phủ kín. Cơn gió mát lạnh tạt vào mặt, ánh đèn màu trắng của tòa nhà dạy học chiếu sáng một vũng nước trên mặt đất. Cơn mưa vừa tạnh không được bao lâu, mặt đất được cơn mưa gột rửa tản ra mùi của đất. Trộn lẫn với mùi của nước, đó là hương vị của thanh xuân, hương vị của sự trưởng thành.
Tình yêu cũng đang chậm rãi mọc rễ nảy mầm.
16/10/2022