Trong lúc Tạ Du hôn mê không tỉnh làm người trong nhà gấp đến độ đi vòng vòng thì Phó Thanh Sơ dẫn theo Phó Vân đến nhà họ Tạ thăm hỏi.
Ngoại trừ hai người thì còn có thêm một người đàn ông mà Phương Duyên n và Tạ Trình không quen biết, nhưng lại khá quen thuộc với Tạ Diệc.
Phương Chiêu Diễm đang nóng ruột vì chuyện của Tạ Du, lúc nhìn thấy Phó Thanh Sơ và Phó Vân còn dẫn thêm một người xa lạ vào thì nôn nóng la hét ầm ĩ lên: “Coi chỗ này là chỗ nào! Không phải ai cũng có thể tùy tiện vào trong này!”
“Chiêu Diễm, tôi và cha không có ác ý, đây chính là bác sĩ tâm lý thôi miên cho Tạ Du, bây giờ cơ thể cô ấy ốm yếu, ngoại trừ hiện tượng sinh lý ra thì tâm lý cũng rất quan trọng, tôi và cha đã cố ý ra nước ngoài mời bác sĩ này về, để bày tỏ thành ý của nhà họ Phó chúng tôi.” Phó Vân mặc bộ tây trang nhạt màu, trên cổ tay áo cài một chiếc kẹp đá quý giá, trên người anh ta toát ra khí chất nhã nhặn và quý phái, rất có hơi thở của “rồng phượng trong biển người”.
Phương Chiêu Diễm nghe thấy họ mời bác sĩ đến thì liếc mắt đánh giá một cái, mấp máy khóe môi nhưng lại không nói xin lỗi.
Chuyện Tạ Du bị thôi miên có vài người biết, nhưng không biết rõ ngọn nguồn.
Bọn họ nhìn về phía Tạ Diệc ngồi ngay ngắn ở chính giữa ghế sô pha, cả người anh ta tỏa ra hơi lạnh, mất đi vẻ bình tĩnh lạnh nhạt ngày xưa, trợn mắt nhìn về vị bác sĩ đang đứng cạnh Phó Thanh Sơ, ánh mắt như hầm băng: “Sở Dặc, tôi đã nói nếu anh còn dám quay về thì sẽ nhận hậu quả.”
Sở Dặc mỉm cười: “Anh Tạ, nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho họ, huống chi anh đuổi tận giết tuyệt tôi, giữa tôi và anh sớm không còn tình nghĩ gì nữa rồi.”
Tạ Diệc cười khẩy một tiếng, khinh miệt nhìn Phó Thanh Sơ đang lần sợi tràng phía trước, không thèm liếc mắt nhìn Phó Vân một cái, khuôn mặt anh ta trông giống hệt Tạ Du nhưng lại nồng đậm u oán: “Tôi đã nói rồi, nếu anh dám tiết lộ bí mật thì sẽ sống không bằng chết.”
Khóe môi anh ta cong lên tạo thành một vòng cung, thì ra hai cha con nhà này ủ mưu với Tạ Du, muốn biến nhà họ Tạ bọn họ thành mũi tên.
“Nếu không có tôi thì Tạ Du sẽ không sống qua mùa đông năm nay.” Sở Dặc nhìn thấy sát ý trong mắt Tạ Diệc, nhưng anh ta chẳng thèm quan tâm, trong tay anh ta đã bắt thóp của nhà họ Tạ, nhà họ Phương, thậm chí cả nhà họ Phó.
Tạ Trình là quân nhân, cả người anh ta tỏa ra khí thế sát phạt đi thẳng đến trước mặt Sở Dặc, nắm cổ áo Sở Dặt đè anh ta lên tường: “Có ý gì?”
Sở Dặc vỗ tay Tạ Trình: “Năm trước Tạ Du ốm yếu nhưng không đến mức liệt giường, cùng lắm là mùa đông không thể bị cảm lạnh, nhưng năm nay cho dù các người chăm sóc tỉ mỉ thế nào thì vẫn trơ mắt nhìn bệnh cô ta trở nặng.” Anh ta dừng một chút, rồi nhìn về phía Tạ Diệc: “Tôi đã sớm nói với anh thôi miên không duy trì được cả đời, nhưng vì lợi ích mà anh vẫn lựa chọn phong ấn ký ức của cô ta.”
Ngón tay Tạ Diệc bấu chặt lên trụ sô pha, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, khuôn mặt đầy tàn nhẫn: “Con bé là em gái tôi, nó sẽ không yếu ớt như vậy.”
Sở Dặc lắc đầu, đồng tình nhìn lên tầng hai: “Anh không hiểu, cô ta luôn sống trong sợ hãi, tuy trong tiềm thức cô ta không nhớ ra, nhưng nỗi sợ lại không thể nào được xóa bỏ từ gốc rễ, thể xác và tinh thần cô ta đã sớm mỏi mệt quá độ, anh chỉ quan tâm vật chất cho cô ta có đủ hay không mà chưa từng quan tâm suy nghĩ trong lòng cô ta, không, không phải không quan tâm mà là anh không dám.”
Bàn tay Tạ Trình từ từ duỗi ra, nhìn về phía Tạ Diệc: “Lời của anh là có ý gì?”
Sắc mặt Tạ Diệc rất lạnh nhạt: “Không có gì, lời của một kẻ tiểu nhân mà các anh cũng tin?”
“Tạ Diệc, anh đang sợ cái gì?” Sở Dặc đi đến bên cạnh Phó Thanh Sơ, khóe môi nở nụ cười như đã thực hiện được ý đồ: “Anh sợ những chuyện anh làm bị lộ, anh sợ em gái của anh biết anh đã từng vì lợi ích của mình mà coi cô ta như đá kê chân.”
Phương Chiêu Diễm tránh khỏi bàn tay của Phương Duyên n, vọt tới trước mặt Tạ Diệc: “Anh đã làm gì? Anh đã làm gì với Tiểu Nhuyễn?”
Tạ Diệc vươn tay nắm chặt tay Phương Chiêu Diễm ép anh ta thả cổ áo mình ra, ngồi thẳng lưng trên sô pha, nhàn nhã vuốt phần cổ áo bị nhăn, sau đó đứng dậy, trên mặt là nụ cười cực nhạt, nhìn về phía Sở Dặc: “Tạ Du là em gái của tôi, tôi mãi mãi không thể nào hại con bé.”
Sở Dặc khẽ cười một tiếng: “Tạ Diệc, anh quá tự cao, đúng là anh đã cứu cô ta, nhưng cũng là anh từng bước đẩy cô ta xuống vực sâu.”
“Cút đi!” Vẻ lạnh nhạt của Tạ Diệc đã biến mất, tức giận đuổi anh ta ra ngoài.
Phó Vân và Phó Thanh Sơ bị mời ra khỏi nhà họ Tạ, lần này bọn họ chỉ đến thử, không ngờ lại nắm được thóp của Tạ Diệc.
Lúc trước Tạ Diệc đến thăm hỏi ông cụ rồi để lộ ra ý muốn hai nhà liên hôn, ông ta không có cách nào ngáng chân, chỉ đành dùng thủ đoạn này.
Dù sao nếu nhà họ Phó và nhà họ Tạ liên hôn, nếu đối tượng liên hôn đổi thành Vân Phó biết nghe lời, thì với ông ta là một chuyện rất hoàn mỹ.
Khi ông ta nhắc đến chuyện này, Phó Vân không hề do dự mà đồng ý ngay, hơn nữa còn nói với ông ta là anh ta có cách.
Bọn họ tìm được Sở Dặc, anh ta là một người rất cẩn thận, sau khi xác nhận Sở Dặc có giá trị mới dám dùng anh ta, kết quả hôm nay khiến ông ta rất hài lòng.
Tạ Du đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô bị một người kéo chân ra khỏi thùng hàng đầy máu, trước khi hôn mê Phó Đình Sâm luôn ôm chặt lấy cô, nhưng lại không thắng nổi sức kéo của người đó, hai người kéo cô lên một con thuyền khác.
Cô bị người đàn ông đeo kính râm xách cổ áo, cổ áo siết chặt vào cổ làm cô gần như không thở nổi, trong lúc cô sắp không giãy giụa được nữa thì cô đã nhìn thấy Tạ Diệc.
Tạ Diệc đang ở trên một con thuyền nhỏ khác, khuôn mặt trẻ trung của anh ta trông cực kỳ lạnh lùng, anh ta chỉ lẳng lặng nhìn cô đang bị treo giữa trời.
Dưới chân là nước biển lạnh băng, hơi nước bốc lên nghi ngút, giống như có làn sương lạnh quấn quanh đầu mũi chân cô.
Cô bị ném xuống nước, chờ đến khi được kéo lên thì áo bông trên người đã sũng nước, gió biển gào thét thổi qua, cô cảm giác quần áo trên người mình dần đông cứng lại, đến khi cô ngẩng đầu nhìn lên thì lại thấy vẻ thờ ơ của Tạ Diệc.
Cô muốn mở miệng nhưng lại quá lạnh, không thể nói nổi thành lời.
Trước khi cô bị ném xuống nước lần nữa, Tạ Diệc mới đỏ mắt nói: “Tôi đồng ý anh, anh phải đảm bảo từ nay về sau không được tìm em gái tôi gây phiền phức nữa.”
Người đàn ông đeo kính râm xách dây thừng kéo cô từ rào chắn lên boong tàu, rồi im lặng sai người cột vật nặng xuống chân cô, không tới một phút, đã bắt được người mà Tạ Diệc cử đến đưa đồ.
Tạ Du ngã xuống boong tàu không nhìn thấy Tạ Diệc, chỉ biết hai người đã hoàn thành giao dịch nào đó, người đàn ông đeo kính râm tháo kính râm xuống, một tay bóp cổ cô xách lên, nhìn về phía Tạ Diệc: “Không chịu … cũng không sao. Nếu như anh không làm theo lời hứa, tôi không ngại moi cách điều chế trong đầu em gái anh ra đâu.”
Cho dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán ra cách điều chế trong miệng anh ta ám chỉ cái gì.
Đó là thứ mà mẹ đã cho cô, dặn cô phải nhớ kỹ không sai một chữ, sau đó phải đốt đi, sau khi mẹ chết cô đã giao cách điều chế cho anh trai.
Đầu óc cô rất hỗn loạn, tạm thời vẫn chưa nghĩ được rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau lòng khó có thể chịu đựng được.
Trong mơ cô không kịp nghĩ nhiều, ban đầu cô tưởng rằng mình đã được cứu, nhưng không ngờ rằng người đàn ông kia lại nở nụ cười đầy tàn nhẫn, giả vờ đồng ý tha cho cô, rồi nhân lúc Tạ Diệc không nhìn thấy đã ném cô xuống đuôi thuyền.
Cảm giác quen thuộc lại ập đến lần nữa, nước biển trong giấc mơ lại ùa đến từ bốn phương tám hướng nhấn chìm cô.
Tạ Du nằm trên vai Phó Đình Sâm im lặng nghe Sở Dặc ở dưới lầu lên án.
“Anh trai yêu em đúng không?” Tạ Du khóc nức nở nhìn về phía Phó Đình Sâm, giọng nói của cô rất khẽ: “Anh ấy yêu em, nếu không sẽ không tự mình nhảy xuống biển cứu em, đúng hay không?”
Phó Đình Sâm thấy trò khôi hài dưới tầng đã kết thúc thì ôm Tạ Du vào phòng ngủ, cô vừa tỉnh lại là đã đòi đi tìm Tạ Diệc, nhưng không ngờ lại nghe thấy những lời lên án này, anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Nhuyễn Nhuyễn, anh trai của em yêu em, chuyện này đừng nghe người khác nói bậy.”
Ánh sáng trong phòng mờ tối, bức rèm dày nặng kéo lại kín mít, Tạ Du nằm trên vai Phó Đình Sâm lặng lẽ rơi nước mắt, cổ họng vì mấy ngày qua luôn ho khan đã hơi có mùi máu, dạ dày của cô không nhịn được mà sôi trào.
Cô từ từ cuộn người lại, cắn đốt ngón tay, trốn trong chăn run rẩy.
Phó Đình Sâm cẩn thận bế cô lên, kéo ngón tay của cô đã in đầy dấu răng ra, chống trán mình lên trán cô: “Nhuyễn Nhuyễn, người sai chính là người đã tổn thương em, bây giờ sẽ không ai dám tổn thương em nữa đâu.”
Tạ Du ngẩng đầu, đôi môi lạnh lẽo chạm lên yết hầu của anh, cẩn thận liếm – cắn.
Phó Đình Sâm bị cô đè ở trên giường, hiển nhiên là người trước mặt đã mất khống chế, cô vội vàng cắn môi của anh như muốn chứng minh cái gì đó.
Cánh tay đè ở bên hông cô từ từ siết chặt lại, cẳng chân cô chen vào giữa hai chân anh rồi cọ xát.
Phó Đình Sâm đột nhiên tỉnh táo lại, gằn giọng gọi cô: “Nhuyễn Nhuyễn!”
Tạ Du mở to mắt, ánh mắt hơi mơ màng, giống như con thú non bị mất phương hướng, đôi mắt ngập nước nhưng không còn ánh sáng ngày xưa, ốm yếu nằm trên vai anh, tiếng khóc thút thít vang lên bên tai anh.
Phó Đình Sâm cố hết sức trấn an cảm xúc đang bất ổn của cô, giống như dỗ dành trẻ sơ sinh, bàn tay nhẹ vỗ lên lưng cô, môi thì ru khe khẽ.
Cô khóc mệt rồi dần ngủ thiếp đi, nhưng vì bị bóng đè nên ngủ không yên giấc, tay chân quấn chặt lấy Phó Đình Sâm, dựa trên vai anh mới có thể an tĩnh một lát.
Phó Đình Sâm hôn lên trán cô, rút một tờ khăn giấy trên đầu giường ra lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn, đến lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt anh trở nên nặng nề, không ngờ rằng Phó Thanh Sơ và Phó Vân có thể tìm thấy tên bác sĩ kia nhanh hơn anh một bước.
Ban đầu anh định chờ xử lý chuyện bên này xong mới về, nhưng không ngờ rằng bệnh tình của Tạ Du thay đổi bất ngờ, tin tức này ập đến quá đột ngột.
Bên Z bên kia sẽ không chỉ thả mỗi Sở Dặc, chuyện gì anh ta cũng dám làm.
Thời gian gần đây Phó Thanh Sơ và Phó Vân liên tục thắng lợi, tâm trạng của người nhà họ Phó hoảng loạn, đến cả ông cụ cũng nhận ra sự khác thường của cấp dưới.
Nhà họ Tạ, nhà họ Phương càng bị đả kích mạnh hơn, mơ hồ bị lật ngược thế cờ, tất cả mọi người không rảnh lo cho Tạ Du.
Anh nhắn cho Hoắc Nhất Phàm một tin WeChat, dặn dò anh ta chờ anh giải quyết xong chuyện bên này sẽ nhanh chóng quay về, bảo anh ta tạm thời dẫn đội.
Lần này Tạ Du ngủ không bao lâu đã tỉnh dậy, cô cố sức ngồi dậy tựa đầu lên thành giường, Phó Đình Sâm cầm nệm mềm nhét dưới eo cô: “Có đói bụng không? Ăn cơm xong rồi uống thuốc.”
Tạ Du gật đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không hề có chút cảm xúc nào, ánh mắt trống rỗng, đến khi đôi môi khô nứt của cô chạm vào đôi môi ấm áp của Phó Đình Sâm thì mới hơi dao động, cô kề trán mình lên trán anh: “Em đói bụng, muốn ăn cơm, còn muốn uống nước.”
Tạ Du bị bệnh kén ăn, vì để bảo đảm cân đối dinh dưỡng mà mỗi ngày trừ ba bữa cơm ra thì còn thêm bữa phụ, cả ngày trong bếp luôn có đầu bếp chờ lệnh, chỉ cần cô muốn ăn thì sẽ lập tức nấu những món ăn hợp khẩu vị với cô.
Mấy ngày nay đám người Tạ Diệc đều ở căn nhà này, chăm sóc Tạ Du một tấc cũng không rời, khi nghe thấy cô chủ động muốn ăn cơm thì vui vẻ chạy lên.
Phó Đình Sâm chăm sóc cô rất chu đáo, chỉ cần mắt cô lia đến đâu anh sẽ gắp món đó vào trong chén của cô, thỉnh thoảng còn đút chút dịch dinh dưỡng cho cô, còn cô thì sẽ ngoan ngoãn ăn hết.
Phải biết rằng bình thường Tạ Du gần như không uống mấy thứ đó.
Đến cả món ngày xưa cô khó mà nuốt nổi, lần này lại ăn từng chút từng chút mà chẳng thèm nhíu mày.
Sau khi uống hết thuốc, cô không thèm để ý đến bất kỳ ai cả.
Tạ Diệc muốn đi đến sờ trán kiểm tra nhiệt độ của cô nhưng lại bị cô âm thầm tránh ra.
Tạ Du ôm lấy eo Phó Đình Sâm, đôi mắt ngập nước dựa dẫm vào anh, nhẹ nhàng nói: “Anh ở cùng em.”