Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 50



Từ sân vận động đi ra Tạ Du cứ than lạnh, cả người run bần bật, Phó Đình Sâm ôm lấy có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi trong cô.

Còn chưa đi đến phòng y tế thì cô đã trông như kiệt sức, ôm chặt lấy cổ anh, nghiêng đầu dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.

Sau khi bác sĩ điều trị chính khám xong Hạ Tống và Phương Xán nhanh chóng đi đến..

Từ lúc Phó Đình Sâm nhờ anh giúp đỡ, anh bắt đầu tìm hiểu về thôi miên, nhưng chỉ mới qua có mấy tháng, anh vẫn không dám đảm bảo mình có thể đánh thức được kí ức của Tạ Du.

Anh nhân thời gian Tạ Du ngủ mê để tìm lý do khiến Tạ Du mắc chứng sợ hãi.

Tạ Du ngủ say mơ màng quay về những cảnh tượng trong mơ, nỗi sợ được chôn ở nơi sâu nhất trong tim bị khơi dậy khi rơi xuống nước, miệng như bị mắc nghẹn, rất khó thở.

Nước biển lạnh như băng từ bốn phương tám hướng ập tới, đầu óc rối bời, đau âm ỉ.

Cô muốn tỉnh lại nhưng cứ như bị thứ gì đó khống chế, khó chịu nắm chặt lấy vạt áo, “Anh tiểu Phó…cứu em.”

Phó Đình Sâm ở một bên nhìn trán cô toát đầy mồ hôi lạnh mà đau lòng vô cùng, ra hiệu cho Hạ Tống dừng việc tiến sâu vào trong mơ cô, nắm chặt lấy tay cô đặt lên môi, “Nhuyễn Nhuyễn, anh đây.”

Tạ Du từ trong mơ tỉnh dậy, mờ mịt nhìn Phó Đình Sâm đang ở bên cạnh, áp mặt vào tay anh như một chú mèo, lắc lắc đầu, “Em ngủ lâu lắm rồi hả?”

Phó Đình Sâm giúp cô lau mồ hôi, giấu ánh mắt tội lỗi, “Mơ thấy ác mộng rồi à?”

Tạ Du nhìn Hạ Tống với ánh mắt đề phòng, sau đó gật gật đầu, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt cô tươi tắn lanh lợi trở lại, có gì đó đã bị cô âm thầm giấu nhẹm đi.

Lúc Phó Đình Sâm và Hạ Tống ra ngoài nói chuyện Tạ Du ôm lấy chăn ngồi yên ắng trên giường, gương mặt mơ màng nghe Phương Xán tức giận phàn nàn, nhìn ra cửa một cái, ánh mặt lặng lẽ cụp xuống, thu chân vào trong chăn.

Thời khắc Hạ Tống nhắc đến việc Tạ Du bị rơi xuống nước, ấn đường Phó Đình Sâm giật giật, nếu là kí ức đã bị phong ấn, vậy vụ bắt cóc kia vẫn để lại bóng ma với cô.

Trong trí nhớ của anh, lúc anh hôn mê có nghe được động tĩnh bên ngoài, biết có người đến cứu mới an tâm hôn mê hẳn.

Vậy sau đó chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà anh không biết?

Phó Đình Sâm xoa xoa tay, theo thói quen đưa tay vào túi tìm kẹo, nhưng trong túi trống rỗng, anh lo lắng sốt ruột cau mày.

Tạ Diệc đã che giấu điều gì, ông nội cũng giấu đi sự việc gì?

Anh gọi điện cho ông Phó, nhưng chỉ nhận được sự quở trách nghiêm khắc của ông, trong lòng anh càng thêm hoài nghi, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tạ Diệc phải che dấu, ông nội cũng giấu diếm.

Anh lờ mờ cảm thấy Tạ Du bị kích thích như vậy chắc chắn không chỉ đơn thuần là chuyện bị Thiện Lương hãm hại, có lẽ sau đó đã xảy ra chuyện gì khiến cô không thể chấp nhận được.

Giống như việc rơi xuống biển.

Anh quay về phòng bệnh, Tạ Du đã vén chăn xuống dưới đất rồi.

Phương Xán là một người không mấy tinh tế, cô không hề phát hiện sự dao động trong mắt Tạ Du khi Phó Đình Sâm đi ra ngoài.

Sau khi tỉnh lại, sự bất thường của cô không một ai phát hiện ra, nnó biến mất nhanh như chớp, giống như dòng nước tản ra trong đêm đen, lặng lẽ thăm dò đầu cô rồi biến mất không còn tăm tích, nhưng rốt cuộc có gì khác đâu chứ.

Cả Phó Đình Sâm và Hạ Tống đều không ngờ vì lần sơ suất này sẽ châm ngòi sự sụp đổ của Tạ Du trong tương lai.

***



Camera quay cảnh Tạ Du bị đẩy xuống hồ bơi đã được điều tra, người đó chính là Phương Lâm.

Lúc Tạ Du nhập học, Tạ Diệc đã đến chào hỏi trước với trường, bên phía nhà trường không dám chậm trễ, hình phạt của Phương Lâm ngay ngày hôm đó đã được công bố, nhà họ Phương muốn ém xuống cũng không thể đấu lại nhà họ Phó và nhà họ Tạ được.

Sau khi Tạ Diệc biết tin đã điện thoại cho Tạ Du, xác nhận cô không có chuyện gì mới an tâm.

Phương Lâm hẹn Tạ Du để xin lỗi nhưng cô không hề đến, phía nhà trường yêu cầu Phương Lâm phải trực tiếp xin lỗi, đương sự không đến thì chỉ có thể kêu cô ta phải kiểm điểm trước toàn trường.

Như vậy càng khiến Phương Lâm thêm bẽ mặt, lúc đọc thư xin lỗi đọc không thành câu, vòng vo trốn tránh, cả bài hoàn toàn không nhắc đến là xin lỗi ai, cũng không nhắc đến vì sao lại xin lỗi, tiếng khóc nức nở từ trong loa truyền đến khiến người nghe cũng không thể kìm lòng, làm cho không ít người đồng tình. Nhưng trường học không để cho cô ta chút mặt mũi nào, tung đoạn camera ra, trên màn hình lớn còn cố gắng phóng to gương mặt của Phương Lâm.

Đây chẳng khác nào trước mặt mọi người cho Phương Lâm một cái tát, bộ dạng giả tạo của cô ta trước kia làm cho người khác càng thêm phản cảm, đặc biệt người bị hại còn là tiên nữ nhỏ Tạ Du của khoa Vật lý đã giành vinh quang về cho trường, hành vi này của cô ta khiến người khác không thể chấp nhận được.

Trong 3 năm học ở trường, Phương Lâm không ít lần ức hiếp người khác, những học sinh bình thường có thể nhịn cho qua chuyện, nhưng lần này đụng phải nhân vật lớn. Không ai trong trường biết Tạ Du là công chúa nhỏ của nhà họ Tạ, nhưng bây giờ cô là người bạn gái mà Phó Đình Sâm đã thừa nhận.

Phó Đình Sâm ở Yến Thành nổi tiếng là người không dễ đụng vào, dám ở phía sau bài mưu tính kế hãm hại bạn gái anh, lần này coi như Phương Lâm đá phải thép, trong trường những người giậu đổ bìm leo rất nhiều, những diễn đàn nặc danh lần lượt thay phiên nhau phanh phui những chuyện xấu mà Phương Lâm từng làm.

Diễn đàn ầm ĩ mấy ngày trời, nhưng không hề mảy may ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt của Tạ Du. Một là do Tạ Du trước giờ không xem những diễn đàn như vậy, hai là tất cả những việc liên quan đến Tạ Du ở trên mạng đều bị xóa đi một cách sạch sẽ.

Hai ngày gần đây, Phó Đình Sâm đưa cô đến chỗ luyện đấm bốc của một người bạn, sợ cô không muốn gặp người lạ, đã đặt trước phòng đơn, phòng không to, trên sàn có đệm dày và mềm, té xuống cũng sẽ không thấy đau.

Bên trong có bày một vài vật dụng cơ bản để luyện tập và luyện phản xạ, nếu như Tạ Du đã muốn học, Phó Đình Sâm đương nhiên sẽ nghiêm túc dạy cô, trong thời gian huấn luyện không có nhẹ tay với cô chút nào.

Anh từ nhỏ đã ở trong quân đội rèn luyện, thừa sức có thể dạy Tạ Du, cầm tay dạy cô dùng lực thế nào để khống chế đối thủ.

Tạ Du vốn thông minh, học hành cũng nhanh, mỗi lần nhìn Phó Đình Sâm ánh mắt lại càng thêm ỷ lại.

Chấn thương trong quá trình học võ là điều không thể tránh khỏi, Tạ Du không hề kêu khổ kêu mệt, mỗi buổi tối đều nài nỉ Phó Đình Sâm tập với cô thêm một chút, cho đến khi cả người mệt lả không còn sức lực gì mới chịu thôi.

Tạ Du nằm trên tấm đệm mềm, Phó Đình Sâm vén chiếc quần rộng thoải mái của cô lên, để chân cô lên đùi, dùng rượu thuốc giúp cô xoa vết thâm.

Cô gái nhỏ bị ném trên mặt đất vô số lần cũng không than đau một tiếng, lúc này ngược lại trở nên mỏng manh yếu đuối, đầm đìa nước mắt, vô cùng đáng thương rụt chân lại, “Đau ~ ”

Phó Đình Sâm xoa xoa mắt cá chân cho cô, tiếp tục xoa cho những chỗ bị sưng lên, không quan tâm đến tiếng van xin đáng thương của cô, nhìn đôi chân trắng mịn của cô bị thương, cúi đầu thổi thổi, “Lúc nãy đến tìm anh đánh nhau sao không thấy em than đau.”

Tạ Du thản nhiên đạp lên đùi anh, than vãn, “Em lại không đáng thắng anh nữa rồi.”

Phó Đình Sâm nhướng mày nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, ngón tay dừng lại trên làn da mịn màng, lòng bàn tay có chút ấm áp đặt lên làn da trắng nõn giúp cô sưởi ấm đôi chân lạnh giá của mình, “Việc này không thể gấp gáp được, nếu không sẽ bị thương đó.”

Đôi mắt nai long lanh của Tạ Du xoay chuyển, lấy tay chống người lên, ngẩng đầu nhìn anh, “Tiết bơi tuần sau anh có đi cùng em nữa không?”

“Anh nói rõ tình hình với thầy rồi, giúp em chuyển qua bên chạy đường dài, cũng coi như rèn luyện thể lực.” Phó Đình Sâm kéo ống quần xuống đổi sang chân kia, lại bôi thuốc cho chân còn lại, anh cũng không muốn ép cô quá, nếu đã sợ nước đến thế thì cũng không cần phải đến hồ bơi nữa.

Tạ Du chán chường nằm xuống, nhìn lên trần nhà rồi phồng má, “Có anh ở đó thì em không sợ.”

Phó Đình Sâm kéo cô ngồi dậy, đặt tay lên chiếc vai gầy gò của cô, nghiêm túc nhìn cô, “Nhuyễn Nhuyễn, em nói cho anh biết sao lại làm khó bản thân mình thế?”

Ánh mắt Tạ Du dao động, cắn môi, “Em sợ…”

Có anh ở đây thì em sợ gì chứ?” Tay Phó Đình Sâm dính rượu thuốc, anh không đưa tay chạm vào môi cô, nghiêng người nằm xuống, đôi chân dài đè lên chân cô.



Tạ Du lại nằm lên đệm, lấy tay đẩy vai Phó Đình Sâm, chột dạ không dám nhìn vào mắt anh, kháng nghị một cách yếu ớt, “Anh ở gần em quá.”

Phó Đình Sâm cong môi cười, nhân lúc cô không phòng bị hôn lên đôi môi mềm mịn, đôi mắt sâu như nhìn thấu được những bí mật mà cô cẩn thận che giấu, “Em có chuyện giấu anh.”

“Không có.” Tạ Du trợn tròn mắt phủ nhận.

Phó Đình Sâm lại cúi xuống hôn cô một cái nữa, “Không nói thật à?”

“Thật…không có.” Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, giọng Tạ Du bất giác yếu đi mấy phần.

Phó Đình Sâm ôm lấy eo cô, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Buổi tối có muốn anh ngủ với em hả?”

Mặt Tạ Du đỏ ửng lên,do dự một lúc, mặt càng thêm đỏ, chậm chạp đưa cánh tay trắng trẻo và thanh mảnh lên, ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống, ghé vào tai anh, “Muốn.”

Ánh mắt Phó Đình Sâm tối sầm, nghiến chặt răng, khô khốc, khàn khàn giọng nói, “Nhuyễn Nhuyễn, em thật sự không sợ anh sẽ làm gì em à?”

Tạ Du ngẩng mặt lên, nét mặt dãn ra, “Em không sợ.”

Phó Đình Sâm nhéo nhéo mặt cô, ngồi thẳng dậy ho một tiếng, “Nói đi, em đang giấu anh chuyện gì?”

Tạ Du cũng cảm thấy động tác lúc nãy có hơi thân mật, lùi lại hai bước, sau đó thấy ánh mắt Phó Đình Sâm đang nhìn mình lại từ từ nhích lại gần anh, dựa đầu vào ngực anh, đưa tay ôm lấy eo, “Em sợ, em không muốn mình yếu đuối như trong mơ, cũng không muốn anh vì em mà bị thương.”

“Em đúng là!” Phó Đình Sâm sờ sờ mũi cô, nhìn cánh tay cô bầm tím khắp nơi, “Có chuyện gì cũng giấu trong lòng để làm gì chứ? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”

Ánh mắt Tạ Du trốn tránh, do dự một lúc nhưng vẫn không chịu nói, lau mồ hôi trên mặt vào áo anh, Phó Đình Sâm cũng không để ý.

Cô ngồi thẳng dậy, nhìn anh chằm chằm một lúc mới dang tay ra, tủi thân mếu máo, “Anh tiểu Phó, ôm em.”

Phó Đình Sâm nghe theo, dang cánh tay dài của mình ôm cô vào lòng, mùi hương ngọt ngào của con gái khiến người khác phải rung động, anh nhíu mày, cảm thấy cảm xúc của Tạ Du đột nhiên hạ xuống, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua như phù du.

Anh cúi đầu xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười, bị nụ cười đơn thuần của cô làm cho lung lay, không còn nghĩ được gì nữa, “Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”

Tạ Du thật sự mệt lắm rồi, nằm dài trên lưng của Phó Đình Sâm, “Anh cõng em về đi.”

“Nhóc yếu đuối.” Phó Đình Sâm giúp cô mặc áo khoác, ngồi xuống để cô nằm lên lưng mình.

Hai tay Tạ Du vắt lên vai anh đung đưa, vui vẻ véo tai anh, “Vậy mà anh cũng thích.”

Phó Đình Sâm chỉ biết cười, “Em thật là đã nắm trọn anh mà.”

“Hứ!” Tạ Du kiêu ngạo hừ nhẹ, “Em đói rồi.”

“Về nhà anh làm cho em ăn.”

Nghe đến việc anh sẽ nấu cơm, Tạ Du nhăn mặt khổ sở, “Tụi mình…có thể ăn bên ngoài không.”

Phó Đình Sâm nhíu mày, “Sao hả? Bây giờ em bắt đầu chê đồ ăn anh nấu khó ăn rồi chứ gì?”

Tạ Du thành thật gật đầu, thấy anh quay đầu nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm, cô dịu dàng nói, “Tụi mình ra ngoài ăn đi mà? Tối hôm qua trứng đều bị cháy hết cả rồi.”

Phó Đình Sâm mất tự nhiên ho một tiếng, bình thường anh ăn cơm đều là do đầu bếp nhà họ Phó đưa đén, bữa sáng cũng ra ngoài mua, hiếm khi xuống bếp nấu cơm cho cô mà còn bị cô chê dở, phàn nàn, “ Đúng là bé con khó nuôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv