Lần đầu tiên chiếc “tủ ngủ” bị người khác phát hiện, nếu là lúc nãy còn có thể giải thích là do say rượu mới vào đây ngủ, nhưng bây giờ rõ ràng cô đã tỉnh rượu rồi.
Cô đã chui được nửa người vào trong, gượng gạo quay đầu lại nhìn Phó Đình Sâm đang đứng khoanh tay ngoài cửa, ánh mắt anh mang theo sự trêu ghẹo.
Tạ Du đứng thẳng người lên, đi chân trần trên nền nhà, nhọc nhằn kéo chiếc chăn từ trong tủ ra leo lên giường, trùm kín người, ấp úng nói, “Em uống say rồi.”
Phó Đình Sâm nhìn cô cuộn lại thành một cục tròn ở trên giường, im lặng không nói lời nào.
Tạ Du trốn trong chăn, dựng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài, nửa phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
Đi rồi à?
Cô lặng lẽ vén một góc chăn lên nhìn, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã nghe thấy tiếng dép lê trên sàn, bèn nhanh chóng bỏ chăn xuống như không có gì, im lặng giả chết
Cô nghe thấy tiếng kéo cửa tủ, ngay sau đó cô bị đè xuống, choáng ngợp, “Sao lại vào tủ đồ ngủ? Ngủ trong đó bao lâu rồi?”
Lúc này sự say rượu đã không còn, sâu ngủ cũng bị Phó Đình Sâm dọa mà biến mất không còn tăm hơi.
Cô phản kháng một cách yếu ớt, “Anh đè lên em rồi nè.”
Phó Đình Sâm bị chọc tức nên bật cười.
Fuck!
Đáng yêu thế này!
Đánh cô một trận chắc cô cũng sẽ khóc đáng yêu như này nhỉ?
Phó Đình Sâm có ý đồ muốn kéo cô ra khỏi chăn, nhưng không ngờ Tạ Du sống chết kéo lấy chiếc chăn, “Anh…anh làm gì? Anh không được ăn hiếp em! Anh hứa rồi mà.”
Một người đứng bên ngoài kéo một người ở bên trong víu lại, không bao lâu sau chiếc chăn đã bị cuốn thành một cục tròn vo, tuy chiếc chăn này mỏng nhưng nếu ở trong một thời gian dài sẽ rất khó chịu, Phó Đình Sâm duỗi đôi chân dài dựa vào mép giường đứng bên ngoài đợi.
Con nhóc này chưa tới 5 phút nữa chắc chắn sẽ ló đầu ra thở.
Anh vẫn đánh giá quá cao Tạ Du.
Chưa đến 1 phút Tạ Du đã ngọ nguậy muốn chui ra, nhưng lăn qua lăn lại một hồi lâu vẫn chưa kéo chiếc chăn bị quấn thành một cục lúc nãy ra được, cô vừa làm vừa khóc, “Huhu, không chui ra được.”
“Cầu xin anh đi.” Phó Đình Sâm nhìn cục tròn nhỏ trên giường, đưa tay kéo cô qua bên mình, khóe môi nhếch lên cười nhìn cô, “Bình thường thông minh lắm mà, uống rượu xong thì trở nên ngốc rồi hả?”
Trong chăn truyền đến tiếng thút thít nho nhỏ, “Em không có!”
Phó Đình Sâm cúi đầu, lấy trong túi quần ra sợi dây chuyền đã mua, nhìn sợi dây chuyền được đính kim cương hình con thỏ màu hồng nhạt.
Tí nữa là quên mất chuyện này rồi.
“Anh giúp em với.”
Phó Đình Sâm thu lại sợi dây chuyền, “Gọi anh là gì?
Giọng nói mềm mại cất lên, còn kèm theo một chút nũng nịu, “Anh Tiểu Phó.”
“Đúng là rất ngoan mà ~” Phó Đình Sâm cúi xuống giúp cô kéo chăn ra.
Cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn, Tạ Du ló đầu ra, gấp gáp hít thở không khí trong lành, tóc tai rối bời, nhìn giống như vừa bị bắt nạt xong, may là trong phòng chỉ có 2 người họ, nếu có người thứ ba nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm mất.
Phó Đình Sâm vừa định đưa tay vén tóc lên giúp cô thì nghe bên ngoài có tiếng mở cửa.
“Du Du.”
Phó Đình Sâm đứng thẳng dậy.
Tạ Du cũng ngớ người.
Lúc này có thể vào Đế Cảnh Lam thì chỉ có thể là Tạ Diệc.
Tạ Du chết lặng quỳ trên giường, hai mắt mở to không biết phải làm gì, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, dùng khẩu hình miệng hỏi, “Làm sao đây?”
Phó Đình Sâm bặm môi, Tạ Du đã lớn vậy rồi, Tạ Diệc cũng đã có vợ, ít nhiều cũng biết không nên vào phòng em gái vào lúc đêm khuya thế này, nhưng nhìn bộ dạng căng thẳng của cô anh lại thấy rất đáng yêu.
Thấy Tạ Du căng thẳng, anh xoa xoa đầu cô, chỉ vào phòng thay đồ, “Yên tâm, anh không lên tiếng, em trả lời một câu thôi là được.”
Tạ Diệc ngửi thấy mùi rượu, cau mày đứng trước cửa phòng ngủ, Tạ Du lớn rồi không còn thân thiết với anh như trước nữa, anh cũng tránh không vào phòng ngủ của cô, bình thường đều là Lạc Sanh vào xem cô.
Anh do dự mở cửa, Tạ Du ôm chăn ngồi dậy, không mở đèn, trong căn phòng tối om thều thào, “Anh.”
Tạ Diệc mượn ánh sáng chiếu qua cửa sổ nhìn vào trong phòng, cứ cảm thấy trong phòng có mùi gì đó là lạ.
“Em uống rượu hả?” Nét mặt lạnh lùng của anh trở nên ấm áp, thấy cô che kín thân mình ngồi trên giường một cách bình thường, mùi rượu cũng rất nhạt, chắc là không uống nhiều.
Tạ Du gật đầu, “Hôm nay Xán Xán tổ chức sinh nhật.’
Anh biết Xán Xán, lần trước cô nhập viện, Phương Xán có tới thăm khá nhiều lần.
Hôm nay anh thuận đường ghé qua xem sao, hai tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi, anh không thể nán lại lâu.
Tạ Diệc xoa đầu cô, “Ra ngoài chơi cũng phải chú ý an toàn đó biết chưa?”
Tạ Du ngoan ngoãn gật đầu.
“Anh tiện đường ghé qua thăm em, trong công ty còn có việc, một khoảng thời gian nữa mới hết bận, anh với chị dâu sẽ đến thăm em.” Tạ Diệc không mở đèn lên, chuyển cái ghế sofa nhỏ của cô đến bên cạnh giường, mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Lúc này mới phát hiện trên safa có chiếc áo khoác màu đen, hơn nữa là kiểu của con trai.
Ánh đèn trong phòng khách chiếu vào, trên sàn nhà kéo ra một cái bóng hình vuông, Tạ Du rúc trong chăn nhìn Tạ Diệc, “Em ổn mà, anh với chị dâu không cần lo lắng.”
Tạ Diệc sờ chất liệu của chiếc áo khoác, “Buổi tiệc tối nay có bạn nam hả?”
Nhìn chiếc áo khoác Phó Đình Sâm dùng để quấn lấy cô ở trên tay anh trai, Tạ Du đỏ mặt , “Có anh Tiểu Phó.”
Nghe thấy tiếng anh Tiểu Phó, Tạ Diệc cau mày nhưng không nói thêm gì cả, Tạ Du thản nhiên nói có bạn nam ở đó chứng minh cô không có chột dạ, hơn nữa hôm nay trời lạnh, cho con gái mượn áo khoác cũng là chuyện bình thường, anh không hỏi thêm gì nữa.
Tạ Diệc nhìn mô hình lego trên giá, mấy cái này đều là kích thước nhỏ, những cái lớn đều có phòng chuyên dụng để trưng bày, anh chuyển chủ đề, “Bên phía đoàn múa có tin tức gì chưa?”
Tạ Du nhớ tới chuyện này thì thất vọng lắc đầu, “Chưa có ạ, lần thứ hai thi xong thì chẳng có chút tin tức gì, lần này do chính cô Kiều nhận học trò, cho nên rất thận trọng.
“Có cần anh…” Tạ Diệc thấy cô buồn rầu thì cảm thấy đau lòng.
Mí mắt Tạ Du run run, nếu như anh trai dùng mối quan hệ để cho cô vào đoàn múa, hành vi này với hành vi của cô gái năm đó cô gặp có gì khác nhau chứ?
Cô lập tức từ chối, “Không cần.”. Sau đó, cô nhận ra rằng giọng điệu của mình quá nặng, nhẹ nhàng nói, “Anh đừng lo lắng, em muốn thử xem trình độ của mình đến đâu.”
Tạ Diệc cũng không cố chấp, “Em không muốn thì anh không giúp em nữa, nhưng mà anh cảm thấy Du Du nhà chúng ta rất giỏi rồi, nhất định sẽ có tin tức tốt thôi.”
Tạ Du mỉm cười, hất cằm lên một cách kiêu ngạo, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng nhớ đến Phó Đình Sâm đang trốn trong phòng thay đồ ngượng ngùng cười, “Anh có muốn ở đây nghỉ ngơi chút rồi đi không?”
“Không được, anh phải tới kịp chuyến bay, mấy ngày nữa Phương Chiêu Diễm sẽ đến, em để nó qua bên này ở mấy ngày là được, mấy thứ khác em không cần lo.”
Tạ Du gật đầu, “Dạ.”
Tạ Diệc đứng dậy đi đến cửa, nhớ đến lúc mới vào nghe thấy tiếng chó, đột nhiên quay đầu lại, “Đối diện có người mới chuyển đến hả?”
Vừa nói xong thì trong phòng thay đồ phát ra tiếng động, Tạ Diệc nhìn chằm chằm vào chiếc gương ở bên ngoài phòng thay đồ.
Tạ Du trợn mắt, trốn vào lại trong chăn, “Em không biết.”
Tạ Diệc nhìn về phía phòng thay đồ, “Chắc là anh nghe nhầm rồi, anh đi trước đây. Có gì thì gọi điện cho anh.”
Tạ Du thở phào nhẹ nhõm, trong nhà yên ắng đến nỗi một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy.
Phó Đình Sâm nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài mới chui ra khỏi phòng thay đồ, nhìn dáng vẻ thở phào của cô mà cười, “Anh ấy đi rồi hả?”
Tạ Du mặc chiếc áo khoác dài, đứng dậy leo xuống giường ló đầu ra nhìn, đóng cửa lại, đôi mắt dưới ánh trăng sáng lung linh làm xao xuyến lòng người, “Anh ấy đi rồi!”
Quay qua thấy Phó Đình Sâm ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt hoa đào sáng rực không thể bỏ qua trong bóng tối, cô đột nhiên cảm thấy hai người ở chung một phòng như vậy không ổn lắm, từ từ kéo cửa mở ra một khe hở.
Phía sau xuất hiện một cánh tay,đóng khe cửa cô vừa mới mở ra.
Trong căn phòng tối om chỉ còn lại tiếng thở của hai người đan xen vào nhau, Tạ Du đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, quay người lại vừa định mở cửa thì bị anh ôm lấy eo nhấc bổng lên ấn vào cửa.
“Anh Tiểu Phó…ưm” đôi môi ấm nóng đặt lên môi cô, nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Tạ Du nắm chặt nắm đấm đấm vào vai anh, nước mắt đầm đìa nhìn anh.
Thấy cô nhỏ con nên ức hiếp cô!
Nghĩ cô yếu đuối mà bắt nạt cô!
Phó Đình Sâm ôm chặt eo cô cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Với nhiêu đây sức lực thì em còn phải luyện tập nhiều lắm, anh tìm được chỗ tốt rồi, hai ngày nữa đưa em đi.”
Tạ Du bị anh ôm trong lòng, sự hờn dỗi trong lòng cũng biến mất, “Thiệt hả? Dạy em đánh nhau ư?”
Phó Đình Sâm buông eo thả cô xuống, lấy sợi dây chuyền trong tay đeo lên cổ cô, nghịch mũi cô, “Chân còn mềm không hả?”
Chân vừa đặt được xuống đất cô đã mở cửa chạy ra ngoài, đóng cửa lại, “Anh không được qua đây, anh…anh phải hứa là không được vô duyên vô cớ hôn em mới được.”
Phó Đình Sâm dựa vào cửa, xoa xoa trán, “Nhuyễn Nhuyễn nhà ta đáng yêu quá, anh không kìm chế được.”
“Anh…anh ở trong phòng tự mình tỉnh táo lại đi!” Tạ Du ngồi trên sofa, tức giận uống một ngụm nước, vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng bừng của cô, tiện tay lấy cái gối ôm vào lòng, cắn môi rầu rĩ.
Lại bị anh làm mê muội rồi!
Phó Đình Sâm quệt môi, đưa tay lên gõ cửa, “Anh sai rồi, anh tự kiểm điểm xong rồi.”
Tạ Du quay người lại nằm dài trên lưng ghế, nhìn sợi dây chuyền có chú thỏ nhỏ đáng yêu anh đeo lên cho cô, mỉm cười nhìn vào cửa phòng ngủ, “Anh sai ở đâu?”
“Sai ở chỗ không nên nhìn em chui vào tủ quần áo, sai ở chỗ không nên để em tự mình quấn vào chăn mà anh lại đứng đó cười nhạo.” Phó Đình Sâm nhặt cái áo khoác lên, cầm đôi dép lê, “Anh ra được chưa? Nhuyễn nhuyễn nhà anh còn chưa mang dép vào kìa.”
Ánh mắt Tạ Du khẽ lay động, lắc lắc hai chân, phồng má lên, “Vậy anh ra đi.”
Phó Đình Sâm một tay cầm áo khoác, một tay cầm đôi dép lê đi đến trước mặt cô.
Tạ Du đưa chân ra.
Phó Đình Sâm quỳ xuống mang dép vào cho cô, cười cười nhìn cô, “Giận vì anh hôn em à?”
“Cũng không hẳn.” Tạ Du cụp mắt xuống,không hiểu sao bản thân tự nhiên lại tức giận, có chút áy náy, thu chân lại, “Chuyện ngủ trong tủ quần áo…”
Phó Đình Sâm vui vẻ, “Bí mật của hai chúng ta.”
Tạ Du đưa ngón út ra, “Ngoéo tay.”
Hai người luôn luôn hợp tác rất vui vẻ, những chuyện mà Phó Đình Sâm hứa giữ bí mật với cô, anh chưa bao giờ thất hứa, Tạ Du vui vẻ buông tay nhưng lại bất ngờ bị anh kéo qua.
Phó Đình Sâm ngồi bên cạnh cô, “Nói anh nghe sao lại chui vào tủ quần áo mà ngủ? Ngủ vậy được bao lâu rồi?”
Tạ Su muốn rút tay lại nhưng rút không được, ánh mắt tránh né, “Chỉ có hôm nay thôi, tại em uống say quá.”
Phó Đình Sâm véo má cô, ép cô nhìn vào mắt mình , “Biết nói dối anh rồi à?”
“Không có mà.” Tạ Du mở to mắt, cố gắng khiến anh không nhận ra là mình đang nói dối.
Phó Đình Sâm cũng không nỡ ép cô, thở dài một hơi, ôm cô vào lòng, “Có phải buổi tối thấy sợ lắm đúng không?”
Dù cho kí ức đã bị phong ấn, nhưng bóng đen thì vẫn mãi ở đó.
Tạ Du sửng sốt, muốn đẩy tay anh ra, nhưng rồi lại ôm lấy anh, không nói gì hết mà nhẹ nhàng gật đầu, trong đôi mắt nai ngây thơ mang theo đôi phần mơ màng, hai tròng mắt long lanh chất chứa sự sợ hãi, đó là loại sợ hãi khắc sâu vào tâm can, cứ mỗi khi màn đêm yên tĩnh buông xuống sẽ làm cho những nỗi sợ cố gắng che giấu vào ban ngày càng khắc sâu thêm.
Dụi đầu trên ngực anh, giọng nói dịu dàng yếu đuối, “Em sợ.”