Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 38



Trong cuộc thi do đoàn múa của Kiều Chỉ tổ chức lại xảy ra chuyện thế này, mặc dù đã đè tin xuống rất nhiều, nhưng vẫn có một số phương tiện truyền thông cứ vu vơ, làm lộ ra không ít tin tức.

Chuyện của Thiện Lương bị nhà họ Tạ ém chặt rồi, lúc đó bắt người ở hậu trường, lúc đi ra dùng lối đi của nhân viên, người nhìn thấy cũng chả có mấy ai.

Tạ Diệc và nhà họ Phương đứng ra tống Thiện Lương vào tù, vụ án nổ phòng thí nghiệm cũng giao cho cảnh sát Lệ Thành xử lí.

Có nhà họ Tạ ở đây, không cần Tạ Diệc gây áp lực, cứ theo đúng quy trình bình thường, bao gồm cả vụ án Tạ Du bị bắt cóc, quá trình rất nhanh đã hoàn thành, Thiện Lương cả đời này chỉ có thể ở trong tù.

Hôm đó Tạ Chí Bác khó khăn lắm mới thoát khỏi phòng thí nghiệm, trước khi mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn yêu thích, đã bỏ chiếc bút tróc sơn vào túi áo , đi đến trại giam tìm Thiện Lương.

Lúc đi ra còn có chút hoảng hốt, Lâm Vận là phó giáo sư của khoa sinh học ở Đại học Lệ Thành, dẫn dắt không ít học trò giỏi giang, là một trong những người Thiện Lương kính trọng nhất.

Nhưng…hắn lại sinh lòng ái mộ Lâm Vận, mặc dù trước đó chưa hề biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong một lần uống say không cẩn thận đã nói ra hết, sau đó hắn chủ động giữ khoảng cách với bà ấy.

Mùa đông năm Tạ Du 7 tuổi, Lâm Vận và Tạ Chí Bác cãi nhau, bà đón Tạ Du từ trường tiểu học về phòng thí nghiệm lấy báo cáo, đúng lúc phát hiện Thiện Lương đang phân phối hàng cấm, thấy dáng vẻ thành thục của hắn, Lâm Vận biết đây chắc chắn không phải lần đầu hắn làm chuyện này.

Thiện Lương cũng thừa nhận mình vận chuyển hàng cấm này đến một tổ chức nào đó, Lâm Vận với cương vị là một người giáo viên đương nhiên phải giáo huấn hắn mấy câu, đồng thời cũng bắt hắn hứa sẽ không làm việc này thêm một lần nào nữa.

Tính chất của việc này vốn đã rất nghiệm trọng rồi, nhưng Lâm Vận thấy hắn thành khẩn nhận lỗi, lại thấy gia cảnh hắn đáng thương nên chỉ định ngày hôm sau mở cuộc họp ở phòng thí nghiệm xử lý hắn, cho hắn một hình phạt.

“Mẹ, con đói bụng!” Tạ Du ở bên ngoài phòng thí nghiệm than đói, bà cảnh cáo hắn vài câu, kêu hắn về kí túc xá tự mình kiểm điểm, sau đó vội vàng rời đi.

Thật không ngờ vừa ra đến cửa thì phòng thí nghiệm đột nhiên phát nổ.

Phòng thí nghiệm có hệ thống chống cháy nhưng cũng chỉ cầm cự được một lúc, bà bế Tạ Du đến chỗ an toàn, “Nhuyễn Nhuyễn, ở yên đây, đợi mẹ ra ngoài hoặc cha với anh con đến mới được đi ra biết chưa?”

Tạ Du nghe tiếng nổ ở bên trong, nước mắt đầm đìa, ngoan ngoãn gật đầu, tay nắm chặt lấy vạt áo Lâm Vận, hôn lên má bà một cái, “Mẹ nhanh quay lại với con nha.”

Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, Lâm Vận ôm chặt cô gái nhỏ này, hôn lên trán cô vài cái “Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ, mẹ sẽ quay lại nhanh thôi.”

Thấy Thiện Lương mãi vẫn chưa ra, Lâm Vận cầm lấy bình chữa cháy, mặc đồ bảo hộ xông vào trong.

Không ngờ rằng Thiện Lương lại đang liều mình bảo vệ dữ liệu thí nghiệm, tay đã bị bỏng nhưng làm như vẫn không có cảm giác gì, lấy tư liệu thí nghiệm trong đám cháy đang không ngừng lan ra.

Lâm Vận kéo hắn ra, nhưng do Thiện Lương chống cự lại nên đã làm vỡ thuốc thử nghiệm, làm nổ thêm lần thứ hai.

Những chuyện sau đó nữa, Thiện Lương chưa từng kể với bất kỳ ai, đến cả lúc sắp vào tù cũng không hé nửa lời, thế nên tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đến cuối cùng chỉ có hắn ta được cứu ra.

Lúc Tạ Diệc vội vàng chạy đến, Thiện Lương đã bị bảo vệ chặn lại, xung quanh phòng thí nghiệm đã giăng dây an toàn, đội cứu hỏa đang ở bên trong dập lửa.

Tạ Diệc tìm thấy Tạ Du, ôm cô nhìn về phía phòng thí nghiệm

Tạ Du dường như ý thức được đã có chuyện gì đó xảy ra, ôm chặt lấy cổ Tạ DIệc, gương mặt nhỏ ngây thơ, hỏi nhỏ, “Anh, sao mẹ vẫn chưa ra?

Tạ Diệc một tay ôm Tạ Du, cắn chặt môi, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, giọng nói khàn khàn “Một lát nữa mẹ mới ra được.”

Tạ Du lúc này mới yên tâm, “Anh ơi, em đói.”

Nhìn Thiện Lương sụp đổ ngồi xổm xuống đất khóc thảm thiết, các bác sĩ đẩy hắn lên xe cấp cứu nhưng lại bị hắn chống cự.

Tròng mắt anh đỏ hoe ngấn lệ, “Đợi một lát nữa thôi, chúng ta đợi mẹ ra rồi cùng nhau về nhà.”



Tạ Du tựa cằm lên vai anh, ngáp một cái, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, “Dạ”

Tạ Du nằm sấp một lát, cảm thấy trên trán có gì đó lạnh lạnh, ngẩng lên nhìn Tạ Diệc, hỏi “Sao anh lại khóc?”

Đôi tay mềm mại giúp anh lau nước mắt, gió lạnh thổi qua rất mạnh, anh thấy Tạ Du bị lạnh đến nỗi mũi đỏ ửng lên, hít thở thật sâu, mùi hương ngọt ngào trên người cô khiến anh bình tĩnh trở lại, cười dịu dàng, “Anh lạnh quá thôi.”

“Nhuyễn Nhuyễn thổi cho anh như này là hết lạnh liền!”

Tối hôm đó, gió đông giá rét, bên ngoài phòng thí nghiệm vô cùng hỗn loạn, tiếng xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương hòa trộn vào nhau, hai anh em không đợi được đến khi Lâm Vận đi ra.

Cả thi thể cũng không còn.

Sau đó trong quá trình tìm kiếm nguyên nhân, Thiện Lương cũng không thấy đâu, Tạ Chí Bác từ đó về sau không còn bước vào cửa nhà nửa bước, chỉ rút ở phòng thí nghiệm vừa mới được xây xong, thoáng cái cũng đã ở được 11 năm.

Tạ Chí Bác thấy Thiện Lương, hắn đã không còn dáng vẻ hăng hái như xưa, cả người đầy những vết sẹo đáng sợ, còn bị liệt một chân trái, mấy năm nay không biết đã trải qua những chuyện gì.

Cứ cho Thiện Lương không chịu nói ra, hắn cũng tự biết rằng chính mình đã hại chết Lâm Vận.

Tạ Chí Bác tự mình dằn vặt bao nhiêu năm nay, hại chết Lâm Vận ông cũng có lỗi một phần, nếu năm đó ông không cãi nhau với bà, bà cũng không tức giận mà đi đến phòng thí nghiệm lấy cái báo cáo không cần thiết đó.

Từ đồn công an bước ra, thấy Tạ Diệc và Lạc Sanh đang đợi ở ngoài, đúng là con trai của bà, đôi mắt ấy rất giống, “Bố, phòng thí nghiệm cách đây xa quá, tối nay bố ở lại nhà đi.”

Trong giây phút đó, Tạ Chí Bác như đột nhiên già đi, tấm lưng do làm việc quá nhiều đã hơi còng xuống, đầu mũi ông chua xót, cố gắng không rơi nước mắt, gật gật đầu.

Mối quan hệ lạnh nhạt của hai cha con 11 năm nay, dường như đã trong phút chốc ấm áp trở lại.

Chớp mắt cái đã vào giữa thu, vết thương của Phó Đình Sâm cũng đã hồi phục một nửa, nhưng vẫn bị Lê Minh trói chân trên giường bệnh, không cho anh đi đâu cả.

Vết thương của Phó Đình Sâm rất sâu, tuy tố chất cơ thể anh rất tốt nhưng vẫn phải nằm trên giường để dưỡng thương cho tốt.

Tạ Du giống như một con ong chăm chỉ, mỗi ngày đều đi học, đến bệnh viện, rồi về lại Đế Cảnh Lam.

Nhà họ Phó mỗi ngày đều đem 3 bữa cơm đến, là phần cơm cho 2 người, Tạ Du ngoại trừ việc về Đế Cảnh Lam cho Đại Hắc ăn, ngủ, còn lại bao nhiêu thời gian thì đều đi học, chăm sóc cho Phó Đình Sâm.

Kể từ cái đêm Tạ Du ở bên chăm sóc anh, cô luôn ghé vào bên giường anh ngủ, Phó Đình Sâm kiên quyết không để cô nằm như vậy nữa, xương cốt bé con yếu ớt thế này làm sao mà anh nỡ để cô chịu thiệt được.

Phòng bệnh rất lớn, bệnh viện đặt cho Tạ Du một chiếc giường lớn hơn, đặt kế bên cửa sổ để cô có thể nghỉ ngơi.

Đại học không hề khô khan như cấp 3, nội dung học với Tạ Du mà nói thì chỉ cần chuyên tâm nghe giảng một chút, bài tập về nhà thì cũng không quá khó, có chỗ nào không hiểu chỉ cần hỏi Phương Xán là được.

Cô ngồi bên chiếc bàn cạnh giường bệnh chuyên tâm tính toán mấy bài tập thầy cho, đã dùng hết cả một trang nháp rồi nhưng vẫn không giải ra kết quả, khổ não mà dùng bút gãi gãi đầu, nhìn qua Phó Đình Sâm cũng đang ngồi học ở bên cạnh.

Bọn họ đều không phải thiên tài, không thể nào chỉ nhìn qua vài cái đã có thể ngấm vào đầu được mấy môn chuyên ngành này.

Tạ Du bỏ bút xuống, bưng số dâu tây đã được rửa sạch sẽ mà người làm nhà họ Phó đem đến ngồi bên giường Phó Đình Sâm, đưa tay phủi phủi 1 quả rồi đưa lên miệng anh, thấy anh định mở miệng ra ăn, tay bèn đổi hướng khác, bỏ vào miệng mình.

Hai mắt sáng ngời, cười híp mắt nhìn anh, ánh mắt đắc ý vì đã trêu được anh.

Phó Đình Sâm chuyển ánh nhìn từ quyển sách sang nhìn cô, lấy từ trong khay ra một quả đút cho cô, đưa tay vuốt vuốt mũi cô, “Nhóc tham ăn”

Trong miệng toàn mùi vị của dâu tây, cô dựa vào gần một xíu, cười hí hửng, “Anh không muốn ăn à?”

Gần đây cô có vẻ hoạt bát hơn ròi, hơn nữa nhìn thấy vết sẹo trên bụng anh cũng không có xuất hiện tình huống như anh đã lo lắng, quả bom hẹn giờ rình rập trong đầu cô khiến anh lo lắng một thời gian, nhưng bây giờ mọi thứ đều bình thường nên anh có thể yên tâm hơn.



Phó Đình Sâm chép chép miệng, “Muốn ăn chứ, còn muốn ăn kẹo nữa.”

Dâu tây đã được rửa qua nước lạnh một lần rồi, bên trên còn đọng lại vài giọt nước trong vắt, lạnh lạnh, các đầu ngón tay anh thấm nước cũng từ từ cảm thấy hơi lạnh.

Tạ Du lại bỏ vào miệng một quả dâu nữa, nghiêm túc nhìn anh, “Bác sĩ nói anh không được ăn lạnh quá.”

Phó Đình Sâm như người không xương nằm lại lên giường, giọng nói yếu dần, “Nhuyễn Nhuyễn.”

Tạ Du thấy anh sắc mặt chỉ trong phút chốc đã trắng bợt, hai tay bối rối nắm lấy tà áo, “Nhưng mà Bác sĩ Lê nói…”

“Nhuyễn Nhuyễn~”

Lý trí trong phút chốc không còn nghe lời nữa rồi.

Tạ Du lại lấy một quả dâu tây ra khỏi khay bỏ vào miệng, nghĩ ngợi một lúc, “Em đi mua kẹo cho anh!”

“Muốn ăn kẹo bông.” Phó Đình Sâm cười lên, đôi mắt vô hồn rạng rỡ trở lại, nhìn bóng lưng Tạ Du huơ huơ tay, “Hai cây to nha.”

“Biết rồi!” Tạ DU cười với anh, đóng cửa lại rời đi.

Chưa đến một phút, cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

Phó Đình Sâm ngẩng đầu lên nhìn.

Lâm Dư, Giang Dụ, Hoắc Nhất Phàm, Nghiêm Vệ không biết từ lúc nào mà tập hợp lại cùng nhau đi qua, trong tay Lâm Dư cầm theo một vòng hoa……

Hoắc Nhất Phàm thì ôm một chiếc cup đi đến.

Phó Đình Sâm chống tay ngồi dậy, nhíu nhíu mày, “Sao tụi mày lại đến nữa rồi?”

Lâm Dư đi vào phòng bệnh, ba người kia cũng lần lượt đi vào, “Sao? Có chị dâu rồi nên không cần bọn này nữa à? Một cái giá kim loại thôi mà làm anh nằm trên giường bệnh bao nhiêu đó ngày, anh Phó à, anh vậy là dở rồi.”

“Liên quan gì tới mày! Vòng hoa mày tặng tao tao sẽ vứt đi!” Phó Đình Sâm thấy vòng hoa trong tay Lâm Dư, ấn đường giật giật.

Lâm Dư cầm vòng hoa như bảo vật treo lên bên tường đối diện với giường của Phó Đình Sâm, “Anh Phó à, anh đừng có mà từ chối tấm lòng của người ta chứ, đây là vòng hoa chứ không phải tràng hoa.”

Phó Đình Sâm tim đập thình thịch, không thèm quan tâm cậu ta nữa, quay qua phía Nghiêm Vệ, “Sao hôm nay rảnh rỗi mà đến đây vậy?”

Hoắc Nhất Phàm đặt chiếc cúp lên chiếc bàn trà nhỏ, “Thời gian anh không ở đấy, mấy đội thi trong nước bắt đầu rục rịch, chỗ đỗ xe của tụi mình xảy ra không ít chuyện, anh không xử lý à?

Phó Đình Sâm ngẩng lên nhìn, “Tao nằm đây mấy ngày nay, cũng coi như không chống đỡ nổi rồi.”

Nghiêm Vệ ngồi trên ghế sofa, “Chống không nổi còn có cha và thằng em của mày nữa.”

“Anh có thể không cà khịa người khác được không? Anh đâu phải không biết anh Phó ghét nhất hai cái tên này.” Giang Dụ dựa vào một bên, đưa tay định lấy dâu tây trong khay để trên tủ đầu giường, nhưng bị Phó Đình Sâm nhanh tay lẹ mắt thấy được, đánh ngay vào tay cậu.

“Cái này là của bé con nhà tao, mày tự đi mua mà ăn.”

“Đồ trọng sắc khinh bạn.” Giang Dụ mỉa mai rút tay lại.

Nghiêm Vệ nhìn khay dâu tây trong tay anh, “Phó Vân và Tạ Diệc có liên lạc với nhau.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv