Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 36



Chưa đến nửa tiếng, người nhà họ Phó đã vội vàng đến.

Tạ Du từ lúc Phó Đình Sâm xuống xe cấp cứu đã không còn khóc nữa, thay đồ biểu diễn xong, cô cứ ở cửa phòng phẫu thuật chờ, ai khuyên thế nào cũng vô ích.

Lúc người nhà Phó Đình Sâm đến Tạ Diệc đã bày tỏ ý vô cùng xin lỗi, lập tức nói tình hình trong phòng phẫu thuật với họ.

“Bác Sĩ Lê Minh tiến hành phẫu thuật, ông bà cứ yên tâm.”

Nghe tình hình mà Tạ Diệc nói qua, bà Phó thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tạ Du đang đứng canh trước cửa, vẫy tay, “Du Du, thằng nhóc này mạng lớn lắm, nhất định sẽ không sao, con đã phải sợ đến nhường nào rồi, mau lại đây ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Tạ Du cười “ Bà nội Phó, bà cứ ngồi nghỉ ngơi đi ạ, con không mệt.”

Kiều Chỉ nhìn gương mặt nhỏ đầy những vệt nước mắt của Tạ Du, ngồi cạnh bên bà Phó, “Bác ơi, con ngồi với bác một lát nhé.”

Lúc ông bà Phó ở nhà nghe được tin này, trên đường đến đây lo lắng không ngừng, chỉ cho đến khi đến đây mới có thể yên tâm được phần nào, chống gậy ngồi xuống một bên, nhìn Tạ Diệc, “Nhiều năm rồi không gặp, lần trước gặp mặt, cậu còn chưa cao tới hông tôi ấy chứ! Không ngờ giờ lại gặp nhau lại ở đây.”

“Ông Phó.” Tạ Diệc lịch sự ngồi bên cạnh ông.

“Du Du và thằng nhóc nhà tôi…”

Tạ Diệc nhìn Tạ Du bướng bỉnh cứ đứng đợi ở cửa, “Chúng nó vẫn còn nhỏ, tuổi cũng ngang ngang nhau, ông Phó, chúng ta vẫn nên đừng nhúng tay vào.”

Ông Phó cười tươi, hai tay vỗ vỗ lên cây gậy, nheo mắt nhìn về Tạ Du, “ Du Du thì tôi rất hài lòng, chỉ là thằng nhóc nhà tôi…”

“Tiểu Sâm rất có trách nhiệm, con còn phải cảm ơn cậu ấy vì đã cứu Du Du nữa ấy chứ.”

“Tụi nhỏ chúng nó đều có suy nghĩ riêng, chúng ta đừng ngăn cản chúng nó thì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Tạ Diệc cười nhẹ, “Vâng.”

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Phó Thanh Sơ mới dẫn Phó Vân từ từ đến.

“Ba mẹ.” Phó Thanh Sơ chào hỏi nhưng không một ai đáp lại, quay qua nhìn Tạ Du, các ngón tay lần tràng hạt một vòng, “Tiểu Sâm là vì cô mà sắp mất mạng à?”

Bầu không khí vốn ngột ngạt bỗng thêm phần gượng gạo.

Tạ Diệc đứng lên che phía trước Tạ Du, trên mặt biểu hiện sự ấm áp quen thuộc, Phó Đình Sâm đã cứu Tạ Du bao nhiêu lần rồi, anh dù có vô tình thế nào cũng không thể làm nhà họ Phó mất mặt được, “Chào chú Phó, thật ra cậu nhà vì bảo vệ em gái cháu mới ra nông nổi này, cháu thành thật xin lỗi, nhưng xin hãy yên tâm, không có chuyện ảnh hưởng đến tính mạng, bác sĩ giỏi nhất bệnh viện này đang phẫu thuật bên trong.”

Phó Thanh Đình nhìn thấy Tạ Diệc thì vội tránh ánh mắt đi, thẳng thừng nói “Nhà họ Tạ định làm gì để trả nợ ân tình cho nhà họ Phó chúng tôi đây.”

“Sống có tình nghĩa xíu đi, con trai còn nằm trên bàn phẫu thuật kia kìa! Mày thì chạy đến đây hua tay múa chân?” bà Phó thấy Phó Thanh Sơ đi tới, nắm chặt tay Kiều Chỉ không rời, người ngoài mặt ấm áp nhưng bên trong thì lạnh lùng như ông Phó vô cùng chán ghét Phó Thanh Sơ, mở miệng ra là quở mắng ông ta.

“Bố, con chỉ là đại diện cho nhà họ Phó để đàm phán với nhà học Tạ thôi mà.” Phó Thanh Sơ không để ý gì đến thái độ của cha mẹ mình, cứ vân vê xâu chuỗi trong tay mình, mặt vẫn biểu hiện sự hiền hòa như vậy.

Cây gậy trong tay ông Phó gõ mạnh xuống đất, “Tao còn chưa chết! Từ khi nào tới lượt mày đại diện cho nhà họ Phó hả?”

Phó Thanh Sơ cười nhẹ, “Bố, giao tình giữa nhà họ Phó và nhà họ Tạ cũng chỉ là chuyện của đời bố thôi, đến đời của Tạ Diệc hai gia đình chúng ta gần như cắt đứt liên lạc, nếu hôm nay đã xảy ra chuyện như thế này, con muốn nhà họ Tạ phải có một câu giải thích rõ ràng.”

Ông nội Phó liếc nhìn Phó Vân đang đứng ở xa xa, “Nên giải thích rõ ràng phải là mày mới đúng! Mày đem mấy thứ này đến đây là có ý gì? Chê Tiểu Sâm mạng lớn quá sao?!”

“Nó tốt xấu thế nào cũng là con của con.” Phó Thanh Sơ mặt không cảm xúc, lần tràng hạt “Cứ coi như cha không thừa nhận nhưng trong người nó đang chảy dòng máu của nhà họ Phó.”

Ông Phó tức đến đỏ cả mặt.

Tạ Diệc kéo Tạ Du và Lạc Sanh, “Ông Phó, nếu ông có việc nhà cần giải quyết, vậy để chúng con đi mua cho Tiểu Sâm một ít đồ dùng cần thiết vậy.”

Tạ Du đi lướt qua trước mặt Phó Vân, thấy cô hai mắt sưng lên vì khóc, trong lòng rất khó chịu.

Cậu ta vốn dĩ không muốn đến, người nhà họ Phó không thích cậu, cậu trước giờ cũng không phủ nhận điều này, trước đây tranh đua với Phó Đình Sâm cũng chỉ là muốn cha có thể chú ý đến mình hơn một chút.

Thật không ngờ rằng cậu đã quá ngây thơ rồi, bao nhiêu năm qua một chút tình cảm đó cũng chỉ là bố thí cho một quân cờ hữu dụng như cậu mà thôi.

Cậu không giống như Phó Đình Sâm có thể tùy ý làm gì cũng được, bởi vì một khi cậu cắt đứt quan hệ với Phó Thanh Sơ, chắc chắn sẽ có người ám sát cậu và mẹ, trước khi chưa đủ trưởng thành, cậu chỉ đành dồn nén những bất mãn xuống đáy lòng.



Lúc Phó Vân gặp Tạ Du thì cả người như bị đóng băng lại, cô nhất định đã nghe hết rồi, cô liệu có càng chán ghét cậu không?

Cái mác con riêng chính là một sự sỉ nhục, cùng một dòng máu được sinh ra mà lại có sự khác biệt lớn như vậy sao.

Cậu nắm chặt nắm đấm, nới lỏng cúc cổ áo ra, chỗ bị người đó tấn công vẫn còn đau âm ĩ, nghe Phó Thanh Sơ gọi tên anh, anh ngẩng lên nhìn, cả người bỗng khoác lên khí chất điềm đạm giống hệt Phó Thanh Sơ, cười tươi, “Con chào ông nội bà nội.”

“Ai là ông bà của mày, Phó Thanh Sơ nhận mày, nhưng nhà họ Phó thì không.”

Một cây gậy hướng vào đầu cậu ta mà đánh, nhưng do thiếu chính xác nên đã đập vào vai, Phó Vân không kêu lên dù chỉ một tiếng.

“Nếu chỗ này đã không có ai chào đón con, vậy con xin phép đi trước.” Phó Vân lễ phép nhặt cây gậy của ông nội dựng lại bên tường, bước lùi về phía sau mà rời đi.

Bước ra khỏi bệnh viện, cậu nhìn lên ánh nắng mặt trời lấp lánh, đưa tay che mặt, cười một cách đau khổ, người mẹ yếu đuối chỉ biết dựa dẫm vào người khác, tất cả mọi hy vọng đều ký thác trên người cậu. người cha dù mạnh mẽ, nhưng chỉ muốn khống chế cuộc đời cậu mà thôi.

Còn có ông bà nội mà cậu không hề muốn gặp cùng với một Phó Đình Sâm mạnh mẽ và vượt trội hơn cậu.

Nhất thời không biết nên trách ai, cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi cái mối quan hệ chết tiệt này.

Phó Vân tự ti cười một tiếng, nét mặt bình tĩnh trở lại.

Trò chơi đã bắt đầu, cậu có muốn rút lui cũng không được nữa rồi.

Hình ảnh Tạ Du nước mắt đầm đìa lướt qua trong tâm trí cậu , quay đầu nhìn lên tòa nhà bệnh viên cao phía sau lưng, “Phó Đình Sâm, anh mà chết như vậy thì trò chơi không còn gì hấp dẫn nữa rồi.”

Thân thể Phó Đình Sâm vốn rất khỏe mạnh, trừ cái lần suýt bỏ mạng năm 9 tuổi thì từ bé đến lớn, mấy vết thương trên người đều hồi phục rất nhanh chóng, khỏe mạnh vô cùng.

Đây là lần thứ hai anh được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.

Tạ Du cũng không còn tâm trí để quan tâm đến có đúng phép tắc hay không nữa, người đầu tiên chạy đến bên giường của Phó Đình Sâm, thấy gương mặt anh như không còn tí máu nào, khóc nức nở mà gọi “Anh Tiểu Phó.”

Tạ Diệc trợn mắt nhìn Tạ Du.

Anh Tiểu Phó?

Lại nhìn lên Phó Đình Sâm đang nằm hôn mê trên giường bệnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Bỏ đi, thấy cậu vì cứu Du Du mà ra nông nỗi này, tạm thời không chấp nhặt nữa.

Lê Minh cuối cùng cũng đi ra, gọi riêng ông bà Phó, Tạ Diệc đang bước đến thì ngừng lại.

“Ông Phó, bà Phó, hai người cũng đừng quá lo lắng, kĩ thuật của tôi mọi người cũng đều biết rõ, lần nãy may mà vẫn chưa bị thương đến tim, vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng chỉ cần dưỡng thương một khoảng thời gian là được.” Lê Minh mệt mỏi xoa xoa hai thái dương, khá lạc quan về tình trạng của Phó Đình Sâm.

“Tối nay có thể sẽ phát sốt, cũng là biểu hiện thường thấy, tối nay tôi sẽ túc trực chăm sóc cậu ấy.”

Nghe đến đây, mọi người lúc này mới cảm thấy an tâm phần nào.

Tạ Diệc liên tục nhận điện thoại của Tạ Trình, Phương Diên n và Phương Chiêu Diễm, kêu bọn họ trông chừng bên phía Thiện Lương, đừng để hắn có cơ hội trốn thoát, tốt nhất là nhốt hắn vào tù cả đời, không để hắn có thể quay trở lại một lần nào nữa.

Anh không thể chịu nổi dáng vẻ không màng tất cả của Tạ Du, mấy người kia đến rồi, sợ là Phó Đình Sâm phải tiến hành phẫu thuật một lần nữa.

Anh giao phó xong mấy việc này thì đi thẳng đến phòng bệnh, nhìn thấy trước mắt một cảnh tượng khiến anh hết sức đau đầu.

Tạ Du nước mắt đầm đìa, nắm lấy tay của Phó Đình Sâm, cô trang điểm trước khi lên sân khấu, giờ thì lại khóc như một chú mèo, ông bà Phó cười khẽ nhìn Tạ Du.

Kiều Chỉ ở một bên dìu bà Phó, “Bác à, tụi con ở đây trông chừng được rồi, hai bác tuổi cũng cao rồi, không chịu nổi đâu, Thanh Đình đang mở phiên tòa rồi, phải mất 3 tiếng nữa mới có thể đến đây, anh ấy đến đây sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Phó mà.”

Ông bà Phó đã ở phòng bệnh cho đến tối, hai người thật sự tuổi tác đã lớn rồi, không thể nào thức khuya nổi, biết Phó Đình Sâm không sao nên cũng yên tâm, hai người họ cũng nghe lời Kiều Chỉ, kêu đầu bếp trong nhà nấu canh hầm xương đem đến, rồi cùng nhau đi về.

Nhưng Phó Thanh Sơ vừa thấy Phó Đình Sâm từ phòng phẫu thuật ra thì đã sớm rời đi, ngay cả dáng vẻ ân cần cũng lười diễn tiếp.

***

Sau khi ông bà Phó rời đi, Kiều Chỉ mượn cớ xử lý dư luận nên tạm thời rời đi.

Lạc Sanh cũng kéo theo Tạ Diệc đi xử lý chuyện của Thiện Lương, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tạ Du và Phó Đình Sâm



Tạ Du sớm đã ngừng khóc, gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy đi nhiều, cô nhìn Phó Đình Sâm hô hấp bình thường nằm trên giường, hai mắt chớp chớp nhìn anh chăm chú.

Nhớ đến vết sẹo trên xe cứu thương, cô dịu dàng nhìn Phó Đình Sâm, ngón tay nhẹ nhàng kéo áo của anh lên, hít thở nhẹ nhàng, từng chút từng chút một cuốn lên.

Tạ Du nhìn từng thớ cơ rõ rệt trên bụng anh, còn có một vết sẹo dài do dao gây ra.

Trong mơ, cũng chính là vết thương như thế này.

Chỉ là còn đáng sợ hơn thế này, thời gian đã xoa dịu bức tranh đẫm máu tươi.

Những giọt nước mắt lấp lánh lại rơi xuống, thấm vào làm ướt một mảng trên tấm ga giường màu trắng, đôi mi dài run run, lúc ngước mắt nhìn lên trong mắt ánh lên sự vui mừng.

Anh chính là anh trai nhỏ!

Cô mơ thấy lâu đến như vậy, trong phút chốc tất cả sự thật đều bày ra trước mắt cô khiến cô có hơi hoảng hốt, miệng hơi mở ra, các ngón tay run run, bất giác như bị ngạt thở, đưa tay sờ xuống theo vết sẹo.

“Còn muốn sờ xuống dưới nữa sao?” một giọng nói mệt mỏi truyền đến, vừa trầm vừa khàn.

Tạ Du bị dọa, lập tức rụt tay trở lại, ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt nai có sự vui sướng đan lẫn với sợ hãi.

Phó Đình Sâm nhắm mắt lại, khoé môi khô tróc, cổ họng khô đến khó chịu, anh từ từ mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên, “ Emnhìn đủ chưa?”

Tạ Du vô thức vừa lắc đầu vừa sợ sệt gật đầu, ngại ngùng rời ánh mắt khỏi bụng anh, nuốt nước bọt nói “Anh là anh trai nhỏ.”

Phó Đình Sâm bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, ánh mắt chột dạ mà né tránh anh, các ngón tay để lên vết sẹo trên bụng, đánh trống lảng “Xấu lắm đúng không?”

Anh đang lừa cô!

Tạ Du đứng dậy chớp chớp mắt, cố gắng kìm nước mắt xuống, trong giọng nói có phần nức nở, “Anh là anh trai nhỏ đó, vết thương của anh vốn không phải là vết thương do súng, mà là vết thương do dao gây ra!”

Phó Đình Sâm không chịu được giọng cô vừa mềm mại lại vừa nức nở như vậy, kéo tay cô “Nhuyễn Nhuyễn.”

Tạ Du đến cuối cùng cũng không nhẫn tâm mà gạt tay anh ra, để cho anh nắm lấy, cố gắng không khóc, kêu bản thân phải bình tĩnh một chút, “Thấy anh là bệnh nhân nên em mới không thèm so đo.”

Vừa nói cô vừa nghiêm túc nhìn anh, “Nhưng em vẫn giận vì anh đã gạt em.”

“Anh khát.” tay Phó Đình Sâm không còn sức mà vịn tay cô, giọng nói yếu ớt, nhìn rất đáng thương.

Tạ Du nghe thấy tiếng anh yếu ớt như vậy, đột nhiên thấy mềm lòng, rót nước đút cho anh, nhưng anh nằm như thế vốn không thể nào uống được, chỗ này lại không có ống hút, cô thì lại không đủ sức để nâng anh ngồi dậy.

Đôi mắt đen sâu thẩm của Phó Đình Sâm không còn tí sức sống nào, đôi mắt sáng nhưng lộ ra một cảm giác yếu ớt mệt mỏi, cố họng khàn khàn “Nhuyễn Nhuyễn, anh khát.”

“Em đi tìm ống hút.” Tạ Du nhìn sang chỗ khác.

Phó Đình Sâm nhẹ nhàng kéo vạt áo cô lại “Em đút cho anh đi.”

Tạ Du mở to mắt “Em…em làm sao…” nói được nửa câu thì cô hiểu ra ý đồ của Phó Đình Sâm, hai má lập tức nóng rực, giả vờ như không hiểu, “làm…làm sao…đút anh được?”

Phó ĐÌnh Sâm thấy mặt cô đỏ lên như đánh má hồng, nói ra câu khiến Tạ Du rất xấu hổ, “Dùng miệng”

Tạ Du vô thức nuốt nước bọt, từ chối một cách thẳng thừng, “Không được”

Phó Đình Sâm không nói nữa, tay phải kéo vạt áo cô lắc nhẹ, “Hửm?”

Tạ Du đưa tay lên lau lau mặt, nhưng phát hiện trên tay có vết bẩn, thế là mượn cớ rời khỏi, “Em đi rửa mặt.”

“Vậy anh chết khát mất.” Phó Đình Sâm nhìn theo bóng lưng cô hốt hoảng chạy đến nhà vệ sinh, giọng nói lần nữa trầm xuống mấy tông giọng, không còn tí sức lực nào.

Tạ Di đứng lại, không nhẫn tâm mà quay đầu nhìn anh một cái rồi chui vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Nghe tiếng nước chảy bên trong, Phó Đình Sâm chỉ biết cười, đành tự lực cánh sinh nhất tay lên uống nước, nhưng lại nghe thấy lại có tiếng đánh răng nho nhỏ từ bên trong.

Anh nhướng mày lên cười, bất cẩn làm động đến vết thương bên vai trái, nghiến chặt răng mà nằm xuống giường ngay ngắn đợi bé TIểu Nhuyễn ra đút cho anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv