Không sao, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Thương Huyền giấu đi âm u trong mắt, nở nụ cười , đem bàn tay bị bấm ra máu giấu sau lưng.
- Sắc trời đã muộn, lãnh cung không giữ người ngoài, xin công tử về cho!
Bị vẻ mặt vô liêm sỉ của Thương Huyền chọc cho xù lông, Liên Tư Vũ tức giận nói.
- Chờ đã, Liên, ta không ngại...
- Nhưng ta ngại!
Liên Tư Vũ không quản người kia muốn nói cái gì, tức giận quay trở về phòng ngủ của mình , khi đóng cửa phòng ngủ còn cố ý dùng sức thật mạnh, khiến cánh cửa vốn đã cũ kỹ suýt nữa bị hư.
(Cánh cửa :... Ôi ôi, xương già này suýt gãy! Người trẻ tuổi đúng là hấp tấp a!!
Linh Lan Hoa : Ngươi mới làm 4 năm trước...
Cánh cửa :...
Linh Lan Hoa : Trong khi Vũ Vũ nhà ta đã 17.)
Liên Tư Vũ bình ổn hô hấp, chọc chọc Tiểu Ác Ma.
[ Độ hảo cảm đã soát đầy?]
[ Vâng]
[ Hắn... Có bệnh? ]
[ Túc Chủ ~ Có thể là hắn với người nhất kiến chung tình nha!]
[ Lăn.]
Tiểu Thiên Sứ quá rác rưởi, Liên Tư Vũ không muốn phản ứng nó nữa.
- Thuật đọc tâm, nhất kiến chung tình...
Ánh mắt Liên Tư Vũ có chút khác lạ, sau đó hỏi Tiểu Ác Ma.
[ Thương Huyền này có phải là nam chính của bộ tiểu thuyết xuyên nhanh kia không?]
[ Đang kiểm tra...]
Tiểu Ác Ma chưa trả lời ngay mà tiến hành kiểm tra trước.
[ Độ tương xứng linh hồn...100%!]
- Quả nhiên...
Đôi mắt Liên Tư Vũ mị lên, đáy mắt hơi lạnh.
Vậy nên Thương Huyền này có hệ thống giống mình, hơn nữa cũng lưu lại ký ức của thế giới trước ?
[ Túc Chủ ... Độ hảo cảm đã đầy, chúng ta soát độ trung khuyển đi?]
Tiểu Thiên Sứ âm u nhảy ra nói.
[ Không cần soát, đầy rồi.]
Tiểu Ác Ma dội một chậu nước lạnh.
[ Vậy, vậy...]
Tiểu Thiên Sứ luống cuống.
Không tìm việc cho Liên Tư Vũ làm thì tìm cảm của y với Thương Huyền thúc thúc rất khó tiến triển a...
Liên Tư Vũ không nói gì, trực tiếp che chắn hai hệ thống, bởi vì lòng y có chút... Khó chịu.
...
Khi Liên Tư Vũ vứt hết trách nhiệm, đang định cao chạy xa bay, đi khỏi nơi lãnh cung hoang tàn này thì Tiểu Thiên Sứ nhảy ra tuyên bố nhiệm vụ.
[Đinh! Nhiệm vụ phụ tuyến : Giúp nam chính thống nhất thiên hạ!]
Nếu không có nhiệm vụ ràng buộc, Túc Chủ quả nhiên sẽ không ở bên Thương Huyền thúc thúc!
- Tiểu Thiên Sứ, mãnh hổ không phát uy ngươi tưởng ta là mèo bệnh?
Liên Tư Vũ thay đổi thái độ,giọng lạnh xuống vài chục độ, ánh mắt ẩn ẩn có chút sát ý, y nhịn con thiên sứ này lâu rồi nha!
[ Rẹt, rẹt!!! Tinh thần lực thoát khỏi khống chế!!! Túc Chủ!!! Thỉnh bình tĩnh!!!]
Không gian mãnh liệt dao động, thậm chí có chút vặn vẹo, lộ ra vài kẽ nứt nho nhỏ...
[ Tiểu Thiên Sứ!!! Ngươi đừng chọc Túc...!!!]
- Aaaaaaaa!!!!
Tiểu Ác Ma chưa nói hết câu ,Tiểu Thiên Sứ đã bị Liên Tư Vũ cưỡng chế kéo ra khỏi không gian hệ thống.
Sóng ngầm nơi đáy mắt đã tĩnh lặng, Liên Tư Vũ im lặng quan sát con vật nhỏ trong tay.
- Liên? Đệ có sao không?!
Thương Huyền vốn luôn túc chực bên ngoài, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì chạy vào trong viện. Bởi vì quá hoảng hốt nên trực tiếp bỏ qua dị thường trong không gian.
Nhưng cũng không xảy ra thứ gì nguy hiểm như hắn tưởng, chỉ là trong tay Liên Tư Vũ đang cầm một quả cầu lông kêu "a a a" thảm thiết.
- Công tử , ngài nói vật nhỏ này có thể nấu ăn không?
Liên Tư Vũ cười ôn hòa hỏi Thương Huyền.
- Quá nhỏ, khó làm sạch, thịt cũng chẳng được mấy lạng... Liên đói sao? Muốn ăn gì nói cho ta , ta sai người đem đến cho đệ!
Tranh thủ lấy lòng phu nhân nhà mình.
- Công tử , ta với ngươi không thân thiết như vậy.
Ánh mắt Liên Tư Vũ lạnh nhạt quét qua người Thương Huyền. Tính cách thổ tào đã không còn cần thiết, bởi vì độ hảo cảm đã đầy rồi.
- Vậy Liên có nguyện ý để chúng ta thân thiết hơn không?
Đối với thái độ lạnh nhạt của Liên Tư Vũ, Thương Huyền vẫn rất nhiệt tình.
Liên Tư Vũ lười quản gương mặt dày hơn cả tường thành của ai đó,bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, tuổi thọ của thân thể này cũng còn dài, y chẳng muốn vướng vào thứ tình cảm rối rắm với ai hết, một mình tự do tự tại không phải tốt hơn sao?
Liên Tư Vũ ngắt lá trà trong vườn, chậm rãi pha chế.
Thương Huyền tự nhiên mà ngồi xuống đối diện y, thấy động tác pha trà đó, ánh mắt có chút hoài niệm.
Hương trà bốc lên, theo mà phả vào không khí.
Trong viện có mấy gốc đào sần sùi, bởi vì bây giờ là mùa thu nên lá cũng rụng xuống đất, càng khiến khung cảnh trong lãnh cung này xơ xác tiêu điều.
Nhưng...
Vô tình lại rất hợp với Liên Tư Vũ.
Giống như một vị tiên nhân thoát khỏi trói buộc của hồng trần, của thất tình lục dục, cho dù rơi xuống trần gian nhưng vẫn không mất đi khí chất thanh cao đó, để rồi một ngày, y quay về nơi cửu trùng thiên kia, chẳng ngoái đầu nhìn trần gian này một lần.
Không bất cứ thứ gì khiến y lưu luyến, không bất cứ ai khiến y dừng chân.
Y cứ như vậy, thanh thanh lãnh lãnh, cô cô độc độc, nhìn thấu hồng trần, thấu tất cả hỉ nộ ái ố của con người, bao nhiêu tình cảm đó, lại chẳng dính đến y cho dù là một chút.
Giờ khắc này, Thương Huyền thực sự có ý định kéo vị thần cao cao tại thượng kia xuống, muốn trong tầm mắt của y chỉ có chính mình, muốn y vì hắn mà bộc lộ cảm xúc, muốn y... Thực sự muốn đem y nhốt lại, muốn đem tình cảm trên thế gian này, nhập vào tim y.
Thương Huyền hít sâu, đem ý nghĩ đó đè xuống đáy lòng.