Lúc Bạch Cửu cùng Tiểu Chu dùng bữa xong cũng là chuyện của một khắc sau.
Bạch Cửu đứng một bên xoa cái bụng hơi căng lên của mình mà thở một hơi. Hình như đây là lần đầu y ăn nhiều đến như vậy, có lẽ vì những món ăn đó thật sự rất ngon.
Y thầm nghĩ, sau này nhất định phải bảo Tiểu Chu nấu ăn cho mình!
Tiểu Chu thu dọn bát đĩa xong mới quay lại, hắn đi đến bên y, nói: "Bây giờ huynh muốn đi đâu?"
Bạch Cửu a lên một tiếng: "Chúng ta liền đến Thiên Tử Hoa gia đi."
Hai người sắp xếp xong xuôi thì cùng nhau xuống núi. Từ đây đến Thiên Tử Hoa rất xa, ước chừng phải mất nửa tháng mới có thể đến nơi.
Dưới chân núi đã có sẵn một chiếc xe ngựa. Bạch Cửu mới nãy quyết định chọn đi xe ngựa, thứ nhất vì không muốn hao tổn linh lực để ngự kiếm, thứ hai là vì để cho Tiểu Chu cùng ngồi. Hắn bây giờ có bộ dạng không khác gì Yêu tộc, nếu để người dân nhìn thấy, e là sẽ khiến bọn họ hoảng loạn.
Quãng đường xuống núi may mắn thay không gặp phải ai. Tiểu Chu vén màn che bước lên xe ngựa, hắn hướng Bạch Cửu đưa tay ra, y vịn lấy tay hắn lấy đà bước lên theo, sau đó mới vào bên trong.
Lão lái xe nãy giờ đang đội mũ rơm ngủ không để ý, thấy xe rung lắc nhẹ mới tỉnh dậy, biết là có người muốn đi, liền hướng vào trong buồng xe gọi: "Công tử, người đây là muốn tới đâu, thất lễ cho lão không để ý."
Bạch Cửu ngồi trên tấm nệm đỏ, đưa tay vén nhẹ màn che lên, chỉ để lão nhìn thấy mình, nói: "Ta muốn tới Thiên Tử Hoa."
Lão lái xe còn tưởng mình nghe nhầm, định bụng khuyên bảo, ai ngờ vừa mới nhìn thấy y liền bất ngờ tới nỗi ngã ngược về sau lăn đùng xuống đất, chiếc mũ rơm đội trên đầu vì thế cũng rơi khỏi đầu lão.
Bạch Cửu vì chuyện này mà hơi giật mình, chưa kịp hỏi đã thấy lão choạng vạng đứng dậy, giây sau liền hành lễ, lắp bắp mà nói: "Huyễn.. Huyễn công tử, ra là Huyễn công tử, xin thứ lỗi cho lão vô lễ. Đây.. đây là lần đầu tiên lão gặp được người thật, nhất thời có chút bối rối", bên trong giọng điệu lại xen chút hồi hộp cùng vui mừng không che giấu.
Đối với chuyện này Bạch Cửu chính là gặp lần đầu, y trước giờ luôn ở trên núi tu luyện, lại rất ít khi xuống núi. Nhưng mà danh tiếng của y lan truyền tới mức như nào y đã biết, vì thế nên rất nhanh chóng thích nghi.
Bạch Cửu gật đầu: "Không sao."
Lão lái xe cười lớn, tay nhặt mũ rơm đội lại lên đầu, ngồi lên chỗ lái cầm dây cương: "Huyễn công tử an tâm, lão nhất định sẽ đi đến mọi nơi người chỉ, thật là vinh hạnh cho lão a!", nói xong liền quất dây cương, hướng một đường lái xe ngựa mà đi.
Bạch Cửu hạ màn che xuống, thở nhẹ một hơi, y quay sang mới để ý Tiểu Chu, có lẽ hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn mình, mất tự nhiên ho nhẹ một cái.
Tiểu Chu động nhẹ tai, mở miệng hỏi y: "Huynh vì sao muốn đến Thiên Tử Hoa?"
Đột nhiên hắn hỏi vậy khiến Bạch Cửu không biết trả lời ra sao, lát sau y mới nói: "Ta chỉ muốn tìm hiểu về nơi đó mà thôi."
Tiểu Chu nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, mỉm cười mà nhìn y. Bạch Cửu nghĩ nghĩ một hồi, lại hỏi hắn: "Tiểu Chu, đệ có phải sống rất lâu rồi không? Nếu vậy, đệ có biết gì về Thiên Tử Hoa gia không?"
Cứ nghĩ Tiểu Chu sẽ biết gì đó, vậy mà hắn chỉ lắc đầu, nói: "Ta không biết, cũng không nhớ rõ nữa."
Bạch Cửu thở dài, quả thật vẫn là phải nhấc chân đi tìm.
Mùa thu trời không quá nóng cũng không quá lạnh, tia sáng vàng nhẹ chiếu rọi qua khe màn che đáp xuống mái tóc bạch kim của y. Bạch Cửu trên tay cầm một quyển sách, bàn tay trắng nuốt khẽ lật giở từng trang. Y hạ mắt nhìn, đôi lông mi dài thỉnh thoảng lại động nhẹ một cái.
Thập Nhị lục địa, mười một vùng đất, nghe nói trước kia không phải là đã như vậy.
Vốn dĩ là lục địa phía Bắc và lục địa phía Tây, Tứ đại gia tộc và Tôn Triều đương thời, trải qua một sự kiện nào đó đã sát nhập lại với nhau, tạo nên Thập Nhị lục địa.
Bạch Cửu đã từng thắc mắc rằng sự kiện đó là sự kiện gì, nhưng không một ai muốn nhắc tới nó, cũng không một ai có thể biết chính xác.
Ấy vậy mà có một lần y hỏi sư tôn Mộ Diêu, người chỉ nhắc đến cái tên Hắc Đế Quỷ Vực. Bạch Cửu sau đó cũng không thể biết thêm gì nữa.
Tiếng xe ngựa lộc cộc bên ngoài, bên trong lại chỉ duy trì một sự tĩnh mịch yên lặng. Bạch Cửu đọc sách lâu như vậy, lại dần cảm thấy buồn ngủ.
Không biết vì sao, từ nhỏ đến giờ cứ mỗi lần y ngồi xe ngựa lại rất dễ buồn ngủ, hơn nữa lại còn ngủ rất lâu.
Cảm thấy mí mắt nặng trĩu, Bạch Cửu gấp lại sách thôi không đọc nữa, ý thức bắt đầu mơ màng, y đưa tay dụi mắt. Xe ngựa không biết va phải chỗ nào liền nảy lên một cái khiến cơ thể y không làm chủ được nghiêng sang một bên.
Cứ ngỡ đầu y sẽ va phải vách gỗ, lại cảm nhận được có một bàn tay đưa lên đỡ lấy y. Bạch Cửu hơi mở mắt ngước lên nhìn, chỉ thấy Tiểu Chu ngồi phía đối diện đã sang bên cạnh y từ khi nào, khoé môi y lại bất giác mà mỉm lên.
Tiểu Chu nhìn y, mày hơi nhíu lại, bàn tay vừa đỡ lấy y lại hơi run, hắn mãi sau mới để Bạch Cửu dựa vào vai mình.
Tiếng thở của Bạch Cửu đều lại, y ngủ rồi.
Tư thế của Bạch Cửu hơi nghiêng, vài lọn tóc bạch kim vì thế mà đáp trên gò má, trên sống mũi cao thẳng của y. Tiểu Chu để ý, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc y sang bên mang tai, ánh mắt vẫn không rời nửa giây.
....
Lúc Bạch Cửu thức dậy trời đã tối rồi. Y đưa tay dụi nhẹ mắt, cảm thấy bên cạnh mình có cử động khe khẽ, bèn nhớ ra mình đang dựa đầu lên vai Tiểu Chu.
Đừng nói là hắn cứ ngồi như thế suốt một ngày đấy chứ?
Bạch Cửu ngồi thẳng dậy, hướng ánh mắt về phía Tiểu Chu, ý định muốn hỏi han hắn, nào ngờ vừa mới nhìn sang đã mắt đối mắt với hắn.
Tiểu Chu khẽ mỉm cười, nói: "Huynh dậy rồi sao?"
Bạch Cửu hơi giật mình, quay mặt đi, đưa tay thành nắm đấm giơ trước miệng ho nhẹ một cái: "Ta mới vừa dậy thôi, cảm ơn đệ."
Tiểu Chu vẫy nhẹ đuôi, tay đưa lên thắp sáng một ngọn đèn. Ánh sáng dịu nhẹ lan toả khắp buồng xe. Hắn xoay người một lần nữa lại ngồi đối diện y.
Bấy giờ Bạch Cửu mới để ý, Tiểu Chu vậy mà đợi đến khi y thức dậy mới thắp đèn, không khỏi làm y càng thêm ngượng ngùng.
Y bèn chuyển sang chủ đề khác, hỏi hắn: "Chúng ta đi đến đâu rồi?"
Tiểu Chu: "Mới ra khỏi Huyễn Lệ Chi mười dặm."
Bạch Cửu gật đầu, lại cảm thấy có gì đó thiêu thiếu mới nhớ ra trưa nay Tiểu Chu cùng y không có ăn cái gì, bây giờ trời cũng đã tối luôn rồi.
Y thở dài, đưa tay thu gọn lại vài quyển sách, nói: "Tiểu Chu, trước hết kiếm một khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lại đi tiếp."
Từ Huyễn Lệ Chi đến Thiên Tử Hoa không phải chỉ có rừng cây. Muốn đi tới đó phải đi qua ba ngôi làng cùng một nơi có tên là Ngạn Thanh Thành. Bây giờ bọn họ mới đi được mười dặm, ắt hẳn đã đến được ngôi làng đầu tiên.
Bạch Cửu vén màn che, thấy lão lái xe liền nói: "Tới ngôi làng phía trước có thể tạm dừng chân để nghỉ ngơi."
Lão lái xe gật gù: "Ta hiểu rồi, Huyễn công tử đợi một khắc, sắp vào tới làng rồi."
Bạch Cửu ừ một tiếng, hỏi lão: "Cho hỏi ông tên gì?"
Lão lái xe nghe được điều này, vui như trên mây, hí hửng trả lời: "Lão tên Phường Ngũ, gọi lão Ngũ thôi là được rồi", nói xong còn đưa tay vuốt bộ râu trắng dài, cười haha.
Một khắc sau đó xe ngựa đã vào đến làng, dừng ở một khách điếm. Bạch Cửu trước đó muốn chọn khách điếm nào ít người một chút, nhưng ngôi làng này lại chỉ có một khách điếm, không có cách nào liền phải vào đây.
Bạch Cửu vén màn che, ra khỏi xe ngựa bước xuống. Tiểu Chu sau đó cũng bước ra theo.
Hắn xuất hiện như vậy làm Bạch Cửu giật thót, quay sang lão Ngũ mà nhìn. Cứ tưởng lão sẽ sợ hãi, ai ngờ lão Ngũ chỉ hơi bất ngờ một lát.
Bạch Cửu: "Chuyện này..", y không biết giải thích sao cho phải a!
Lão Ngũ mỉm cười, vuốt vuốt bộ râu, nói nhỏ: "Huyễn công tử yên tâm, lão không sợ Yêu tộc", lão lại cười haha, nói tiếp "Lão đối với Yêu tộc không có hiềm khích, nếu đi cùng Huyễn công tử ắt hẳn vẫn sẽ là khách của lão rồi."
Nghe được lời này làm Bạch Cửu thở nhẹ một hơi: "Đa tạ."
Nơi bọn họ đứng có bóng tối che khuất, người dân bên ngoài cũng không chú ý gì đến nơi này. Bạch Cửu suy nghĩ một hồi, lấy trong túi càn khôn ra một cái áo choàng màu đen có mũ chùm đầu, liền đưa cho Tiểu Chu.
Y nói: "Đệ mau mặc vào đi."
Tiểu Chu nhận lấy bộ đồ, kéo mũ chùm lên đầu, vì thế sẽ không ai phát hiện ra được đôi tai sói cùng đuôi của hắn.
Bạch Cửu lấy thêm một ít bạc đưa cho Lão Ngũ, bảo lão vào khách điếm mua đồ ăn, sau đó liền cùng Tiểu Chu đi vào đó trước.
Khách điếm này có hai tầng, tuy không quá to, nhưng lại trông rất khoa trương. Đèn l*иg đỏ được thắp sáng kết hợp với dải lụa đỏ mềm mại càng tạo thêm vẻ nổi bật giữa ngôi làng này. Bên cạnh khách điếm còn trồng một cây hoa Tử đằng, thân cây to lớn, tán che cả một vùng.
Bạch Cửu để ý, cây hoa Tử đằng này tuổi đời có thể đã đến cả trăm năm, y có thể cảm nhận được linh khí tuôn trào ra từ thân cây.
Khách điếm này rất đông người, tiếng nói chuyện cùng ca hát rất nhiều, nhưng đến lúc Bạch Cửu đặt chân vào khách điếm, không gian lại tĩnh lặng như tờ.
Bạch Cửu đối với chuyện này đã quen, cũng giống như lúc y đi qua võ trường mà thôi, mặt không biến sắc, đi đến chỗ tiểu nhị.
Bên cạnh y có một gia đình ba người đang dùng bữa, đứa nhỏ nhìn thấy y, mắt mở to tròn, nhân lúc cha nương không để ý liền nhảy khỏi ghế, lon ton chạy tới ôm chân Bạch Cửu.