Hàng trăm ánh mắt trong đại điện phút chốc tập trung nhìn về thân ảnh màu hồng đang bước vào.
Vân Tử Lạc trong bộ phượng bào có phần đuôi sa kéo dài, hai cung nữ không gần không xa đi bên cạnh nâng vạt váy giúp nàng. Trên đầu nàng đội mũ phượng được khảm châu ngọc, hai sợi bảo thạch rũ xuống ở hai bên, theo từng bước chân của nàng lại nhẹ nhàng đung đưa. Vô cùng tuyệt mỹ quý phái.
Giữa phượng bào gắn một viên ngọc lớn to như trứng ngỗng, ai nấy nhìn vào cũng không khỏi lóe mắt.
Mắt màu khói, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm, ngũ quan tuyệt đẹp hơn ngày thường. Gương mặt phủ một lớp phấn nhẹ, hàng mi dài có phần e lệ.
Khóe miệng nàng không kiềm chế được hơi nhướn lên, thần thái cao quý vừa tươi trẻ vừa cao sang thoát tục.
"Băng Thành công chúa Vân Tử Lạc, công dung ngôn hạnh, thông minh nhu hòa, đủ đức đủ tài làm Hoàng hậu, là bậc mẫu nghi thiên hạ. Nay Trẫm trao phượng ấn cho nàng, về sau nàng là người đứng đầu tam cung lục viện, cũng là người duy nhất"
Hách Liên Ý chậm rãi nói, đôi mắt phượng thâm trầm, âm thanh hữu lực vang đội khắp góc của Kim Loan điện.
Một câu " Là người duy nhất" sau khi được chàng nói ra đều khiến mọi người trong đại điện xôn xao.
Dù bọn họ có đoán trước được, nhưng trong thời điểm trọng đại như vậy, lại dùng phương thức này công bố hiệu quả quả thực khác xa so với tưởng tượng.
Nhưng mà, bọn họ cũng không dám dị nghị trong thời điểm này, mọi chuyện đều phải có người đứng lên đầu tiên, mà chuyện này, Mạc Thị Lang nói sẽ hợp lý hơn, bọn họ thông minh cũng sẽ không tự tiện đứng ra, nhưng mà hôm nay, Mạc Thị Lạc lại lấy lý do cáo bệnh không tới.
Ai cũng không ngờ rằng, một chuyện trọng đại như thế này lại không có mặt hắn.
Nhớ lại ngày đó, sau khi bãi triều, Hoàng thượng đã cho mời Mạc Thị Lang, về sau dường như không thấy hắn có hành vi nào khác, hắn cũng không bất bình vì chuyện của con gái mình nữa.
Chẳng lẽ hắn thực sự đã ngã bệnh? Đám quan viên này cũng là người hiểu chuyện, bọn họ không tin chuyện này là do ma quỷ, quyết định sau buổi lễ sắc phong sẽ đến Mạc phủ thăm dò thực hư.
Lúc Hách Liên Ý nói qua những lời này, đáy mắt chàng chợt thoáng qua ý cười ôn hòa, bước từng bước xuống bậc thềm ngọc, đưa tay tự mình đỡ Vân Tử Lạc.
"Lạc nhi"
Chàng dường như không để ý ánh mắt bốn phía, chỉ chăm chú đắm chìm trong đôi mắt nàng.
Hai người ngưng mắt nhìn nhau hồi lâu.
Hách Liên Ý nắm chặt tay Vân Tử Lạc, hơi cao giọng lên, nói từng chữ từng chữ rõ ràng: " Lạc nhi, từ nay về sau, ta sẽ nắm tay nàng xem Nam Xuyên của chúng ta hùng mạnh thế nào"
Vân Tử Lạc vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng dưới tình huống đột ngột như vậy, lời chàng nói lại giống như lời thổ lộ, lời hứa chân thành. Trong lòng nàng không khỏi cảm động.
Nàng siết tay nắm chặt bàn tay kia, đáy mắt ẩm ướt.
Từ nay về sau, nàng cùng chàng, sẽ không phải bôn ba đây đó, sẽ không ai tách rời bọn họ được nữa.
Nàng chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ có được hạnh phúc như ngày hôm nay, có được một nam nhân yêu nàng như vậy... Nếu như là bốn năm trước, lúc nàng vẫn còn đang ở Phi Ưng hội, nếu có người nói cho nàng biết nàng sẽ có ngày hôm nay, nàng sẽ nói họ là bệnh thần kinh, tuyệt đối không tin tưởng.
"Nha đầu ngốc, đừng khóc" Hách Liên Ý trong lòng kích động,cúi đầu bật ra vài chữ.
Vân Tử Lạc mỉm cười, để mặc chàng đăt mình đi lên, tiếp nhận văn võ bá quan hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
" Truyền hoàng tử Vân Hồng" Hách Liên Ý nói.
Tiểu thái giám vội vàng cao giọng truyền đạt.
Chỉ một lúc sau, Hách Liên Vân Hồng một thân áo bào vàng trước ngực thêu hình mãng xà đỏ được bà vú Trần ôm vào đại điện. Bởi vì vú Trần trước kia chăm sóc Hách Liên Vân Tình chu đáo, nên hiện tại cũng được giao chăm sóc Hách Liên Vân Hồng.
Vú Trần ôm Hách Liên Vân Hồng quỳ dưới bậc thềm.
Ánh mắt Hách Liên Ý nhu hòa, hắng giọng nói: "Hoàng tử Vân Hồng, là trưởng tử của Trầm cùng Hoàng hậu, nay ta sắc phong làm Thái Tử. Trẫm sẽ truyền thánh chỉ xuống, ba ngày sau làm lễ sắc phong tại Thái miếu! Hoàng thân quốc thích, quan viên cùng dân chúng có thể đến tham dự"
Vú Trần thay mặt HÁch Liên Vân Hồng tạ ơn rồi lui qua một bên.
Đám người phía dưới sôi sục, rồi nhanh chóng hô lớn: " Thái tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
Viên quan Tư Nghi tiếp lời Hách Liên Ý hô lớn: " Nay Nam Xuyên vương Hách Liên Trì là Thái thượng hoàng- sống tại Sùng Dương cung; Canh Hoa vương phi là Tây cung Thái hậu- sống tại cảnh Hoa cung. Tam đệ của Thái Thượng hoàng- Hách Liên Khang được sắc phong Trấn Nam vương, đường muội Hách Liên Phượng được sắc phong Thanh Phượng công chúa..."
Từng người từng người trong gia tộc Hách Liên lên nhận sắc phong, Vân Tử Lạc thậm chí còn chưa từng thấy mặt họ, bởi vị họ Hách liên, ở Nam Xuyên là họ vua, cho nên đều được phong hào.
Xong xuôi, quần thần cao giọng hô: " Nam Xuyên quốc chính thức thành lập, Hoàng thượng vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế, thái tử thiên tuế! Giang sơn Nam Xuyên vững như bàn thạch, đời đời lưu danh"
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, nhéo lên bàn tay đang nắm tay mình ở dưới ống tay áo.
Hách Liên Ý nghiêng mắt lặng lẽ nhìn về phía nàng.
"Chàng sống vạn năm, ta chỉ sống ngàn năm, chúng ta làm sao cùng nhau đầu bạc răng long được nha?" Vân Tử Lạc hoạt bát hỏi.
Hách Liên Ý đầu tiên sững sờ, sau đó bật cười, lại nhìn thấy đám quần thần phía dưới như gặp phải quạ đành nín lại. Viên quan Tư nghi tiếp túc đọc. CHàng thấp giọng cười nói: " Vậy ta bảo họ sửa lại để nàng được vạn năm được không"
Vân Tử Lạc nghiêm túc lắc đầu: " Ta không muốn thành lão yê bà sống vạn tuổi đâu nha!"
Hai người ở phía trên tiếp tục thấp giọng trêu đùa, đám người phía dưới lại không hề biết được, chỉ có Hách Liên Vân Hồng, đôi mắt đại mở lớn, nhìn về phía cha mẹ mình rồi lại lắc đầu nhìn xuống đám quần thần phía dưới.
Xong khi xong ở điện, liền xuất cung để dân chúng toàn thành làm lễ.
Lần này mọi chuyện phải được chuẩn bị chu đáo, Hách Liên Ý nhờ Hách Liên Trì đi đầu, dẫn theo người đến miếu Quân Âm. Ngự lâm quân sớm cũng đã bao vậy bốn phía, ngăn dân chúng ở ngời miếu, để tránh sự cố bất ngờ.
Tới miếu Quân âm, đám quần thần quỳ xuống, Hách Liên Trì vào miếu đón Cảnh Hoa vương phi, Hách Liên Ý kéo Vân Tử Lạc đi lên phía trước, đến gần cửa miếu, liền kéo trường bào quỳ xuống.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hẫu, mẫu hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"
Chàng mặc kệ phía sau miếu Quan Âm có nghe được hay không, chàng chỉ làm theo lễ tiết.
Một lúc sao, Hách Liên Trì từ phía trong vội vã bước ra, nói: " Ý nhi, mẫu hâu cho gọi hai con vào trong"
Vân Tử Lạc nhàn nhạt cùng Hách Liên Ý đứng dậy, cùng chàng đi vào trong miếu Quan Âm.
Hôm nay, mặc kệ Cảnh Hoa vương phi, à không bây giờ đã là Tây cung Thái hậu có làm khó nàng thế nào, nàng đều sẽ nhịn được.
Đăng cơ là thời khắc trọng đại, không cần quá huyên náo, dù sao cả thành cũng đang nhìn vào nàng.
Bên trong miếu Quan Âm, ngự lâm quân đi đi lại lại khắp sân, không gian vô cùng yên tĩnh, tuyệt nhiên không có người ngoài. Đi qua hậu viện liền đến một gian nhà nhỏ ở phía sau.
Khi nhận được tin, Cảnh Hoa vương phi đang niệm phật ở phật đường, gương mặt bà ta gầu đến nhọn hoắt, gương mặt tái nhợt hơi đỏ lên, bà ta bước lên phía trước vài bước, nhưng cũng không bước đến trước mặt Hách Liên Ý cùng Vân Tử Lạc mà dừng lại trước mặt Hách Liên Trì.
Bà ta mặc dù ở trong phật đường, người của Hách Liên Ý cũng canh giữ phía người, nhưng cũng không có nghĩa là bà ta không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
Ví dụ như chuyện, Hách Liên Trì trở về Nam Xuyên.
Chỉ là người của Hách Liên Ý không dám ở trước mặt vương phi tiết lộ quá nhiều.
Cho nên, lúc nhìn thấy Hách Liên Trì, tâm tình Cảnh hoa vương phi kích động không thôi, tất cả oán hận từ trước đều biến mất, bà ta vội vàng chạy tới.
"Trì, chàng trở về Nam Xuyên từ khi nào? Nhiều năm qua, chàng đã đi đâu? Chàng chẳng phải không cần mẹ con ta sao? Bây giờ trở về Nam Xuyên là vì lý do gì?"
Nhừng điều thắc mắc bấy lâu cứ thế bật ra khỏi đầu môi.
Hách Liên Trì từ lúc nhìn thấy bà ta đi về phía mình thì liền dừng bước.
Lại để ý thấy Cảnh Hoa vương phi so với năm đó già yếu hơn rất nhiều, hắn không khỏi kinh ngạc.
Vừa rồi, mặc dù tiến vào, nhưng hắn đã cho ngự lâm quân vào báo tin, hắn cũng không chuẩn bị tâm lý để gặp lại bà ta.
"Trì, chàng sao vậy?"
Cảnh Hoa vương phi dè dặt bước đến, lại nhìn thấy sắc mặt của Hách Liên Trì, bàn tay dưới vạt áo không ngừng siết chặt, trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Thực xin lỗi"
Giọng Hách Liên Trì khàn khàn, khó khăn nói ra ba chữ này.
Hắn xấu hổ cúi đầu, hắn hiểu rõ, ba chữ này, căn bản không thể đền bù được những khổ sở bao nhiêu năm qua Cảnh Hoa vương phi chịu đựng.
"Trì... Chàng thực đã quay lại sao?" Giọng của Cảnh Hoa vương phi run rẩy/
Ngũ quan Hách Liên Trì anh tuấn mê người, mặc dù đã trải qua phong sương năm tháng, trên gương mặt hắn ít nhiều cũng có dấu vết thời gian, nhưng so với trước kia lại càng trầm ổn trưởng thành hơn, còn nữa có khí chất nam nhân hơn hẳn trước kia.
Tâm tình Cảnh Hoa vương phi không khỏi loạn nhịp.
Chàng xin lỗi, chàng đã biết mình có lỗi sao? Chàng nguyện ý trở về sao? Chỉ càn chàng nguyện ý, nàng cũng nguyện ý bắt đầu lại từ đầu.
Dưới ống tay áo, Hách Liên Trì siết chặt tay thành đấm, nói: " Chuyện của chúng ta hãy đế sau nói, con trai cùng thê tử ghé thăm nàng. Cảm ơn nàng đã nuôi dạy cho ta một đứa con trai ưu tú như vậy, bây giờ nó đã là quân chủ của Nam Xuyên"
Nói xong, hắn nhìn sâu vào mắt Cảnh Hoa vương phi rồi xoay người rời khỏi tiểu viện.
"Mẫu hậu"
Hách Liên Ý dắt Vân Tử Lạc lần nữ quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Hoa nhìn theo hướng Hách Liên Trì biến mất, bà ta nhìn đến xuât thần, một hồi sau mới thu lại vẻ kích động trên gương mặt mình.
- Hết chương 364-