A Mỹ hoảng sợ vô cùng, nhất là khi nhìn thấy dung mạo thật của Vân Tử Lạc, tự ti cùng mặc cảm như nhấn chìm nàng ta, nàng ta bụm miệng chạy nhanh ra ngoài.
"Lạc, nàng ở đây chờ ta, ta ra ngoài xử lý chuyện này"
Nhiếp chính vương cố gắng đè nén xúc động trong lòng lúc này, vuốt gương mặt nàng nói.
Vân Tử Lạc biết chàng muốn ra ngoài làm gì, nên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu một cái.
Nhiếp chính vương liền rời khỏi phòng ra ngoài.
Vân Tử Lạc đi đến bên giường, nằm xuống, rồi kéo áo ngủ bằng gấm che người mình lại, nàng nằm nghiêng người ngủ thiếp đi, ánh nến nửa sáng nửa tối cùng với không khí ấm áp làm nàng cảm thấy cực kỳ ngon giấc.
"Ý...." Vân Tử Lạc hơi giương mí mắt, nàng kêu nhỏ một tiếng, đập vào mắt mình là ánh nến mông lung trong phòng.
"Lạc, ngủ đi"
Ánh mắt Nhiếp chính vương nhu hòa nhìn về phía đầu giường, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, rồi cúi người đặt lên trán nàng một nụ hôn, tiện tay cởi áo khoác ngoài của mình ra.
Vân Tử Lạc lười biếng nhắm híp lại, nhìn thấy chàng chống tay ở mép giường rồi nhảy lên giường, một cỗ thân thể ấm áp chui vào trong chăn.
Dưới chăn, chàn duỗi cánh tay dài nhẹ nhàng ôm thân thể mềm mại của người con gái vào lòng, rồi xoay người áp chế nàng dưới thân mình.
"Lạc nhi..." Giọng điệu cực kỳ mê luyến, đôi môi nóng hổi đồng thời rơi xuống mặt nàng rồi đến cổ nàng.
Trong bóng tối, đôi mắt của người đàn ông như phát sáng, giống hết hai viên minh châu trong đêm.
"Đi đâu?"
Giọng người con gái ngái ngủ mang vài phần mệt mỏi, nàng cố gắng nâng mí mắt lên, nhưng cuối cùng cũng chỉ mở ra thành một đường nhỏ hẹp, bóng dáng người đàn ông như ẩn như hiện ngay trước mắt nàng.
"Tìm Trinh Dư Nghĩa" Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng.
Gương mặt hai người dính chặt vào nhau, hơi thở nóng hổi phả đến gò má nàng.
"Không nóng sao?"
Nhiếp chính vương chỉ cảm thấy toàn thân sôi sực, nhất là hạ thân. Liền sau đó chàng liền kéo áo ngủ bằng gấm xuống ngang hông.
" Ha ha, Ý, sao chàng nóng vậy, cả người chàng toàn là mồ hôi" Vân Tử Lạc cười ra tiếng, nàng khép hờ mắt, đưa tay vòng qua cổ chàng.
"Được rồi, Lạc nhi, ngủ đi, đi đường lâu như vậy, thực mệt muốn chết..."
Nhiếp chính vương nằm lên người nàng, giọng điệu nhỏ dần nhỏ dần.
Cả đêm hai người cứ thế ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, mới sáng sớm,Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc đã đến đại sảnh dùng bữa.
Trình Dư Nghĩa đã có mặt ở đó, thấy hai người đến hắn liền gọi đầy tớ bày thức ăn lên, rất nhanh thức ăn đã bày đầy một bàn.
Vân Tử Lạc nhấc mắt, nhìn thấy rõ một bên gương mặt của hắn hơi sưng lên, nhìn rõ còn hơi ướt, phảng phất trong không khí là mùi thuốc nhàn nhạt, chắc hẳn chỗ đó vừa mới được bôi thuốc.
Chẳng lẽ, đây là là kiệt tác tối hôm qua của Hách Liên Ý.
Nàng nhìn không được chuyển tầm mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương nâng thìa bạc lên múc một thìa cháo ngô cho bát nhỏ, một tay cầm đũa bạc tinh xảo gắp mòn ăn, chỉ một lúc sau trong chén đã đầy ắp đồ ăn.
"Lạc nhi, nhân lúc còn nóng nhanh ăn đi"
Chàng cười híp mắt nâng chén đồ ăn đặt trước mặt Vân Tử Lạc.
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, nàng nhận lấy, thuận tay cũng gắp một món cho chàng, cả hai người bắt đầu dùng bữa.
Phía dưới, Trinh Dư Nghĩa mặt vừa đỏ vừa sung, nhìn thấy cảnh tượng Nhiếp chính vương sủng ái nữ nhân trước mặt, lại nhớ đến vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lùng tối hôm qua của Nhiếp chính vương, hắn thực sứ hối không kịp.
Chuyện này, A Mỹ thực sự là gây phiền phức cho hắn rồi!
Hắn chẳng qua chỉ muốn cho A Mỹ đi thăm dò một chút, không ngờ lại gây ra chuyện động trời như vậy!
Bất quá, hắn cũng oán hận chính mình, nước cờ này là hắn đi nhầm, xem ra vương gia thực sự chỉ thích nữ nhân này!
Không biết nữ nhân này đã tu luyện mấy đời mà lại được vương gia sủng ái như vậy, đây là mơ ước của biết bao người trong thiên hạ...
Sau khi đợi hai người ăn xong bữa sáng, Trình Dự Nghĩa tiến lên, cười bẩm báo: " Sáng nay thị vệ đã đến bẩm báo lại, phát hiện mấy chỗ có tung tích của Vân Hạo, vương gia có muốn cùng thần đến đó xem một chút không ạ?"
Nhiếp chính vương vẫn chưa trả lời, Vân Tử Lạc đã lạnh lùng cười một tiếng:" A? Trình đại nhân nhàn rỗi quá nhỉ, nếu quá nhàn rồi không bằng về tri phủ giải quyết hết tất cả những vụ án ngươi chưa giải quyết mấy năm nay đi"
Trình Dự Nghĩa khúm núm dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán.
Hắn, chẳng lẽ đã đắc tội với nữ nhân này sao?
Nhiếp chính vương khẽ nhếch môi, xem như ngầm đồng ý với lời Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng vẫn có chút tức giận.
Nàng tức giận không vì chuyện gì khác mà chính là vì tên họ Trình này căn bản không để Vân Tử Lạc nàng vào mắt.
Lại dám công khai đưa nữ nhân đến cho Nhiếp chính vương, đây không phải là đối đầu với nàng sao.
Hơn nữa, hắn dám đem Nhiếp chính vương so sánh với bản thân mình, lại đi chơi đùa với hạng nữ nhân đó?
Nếu hắn đã nghĩ vậy, nàng cũng sẽ không phụ tâm ý của hắn.
Vân Tử Lạc hơi nhướng môi, duỗi cánh tay nâng cằm lên, nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp chính vương, nhàn nhã nói:" Tế Châu xem ra cũng là chốn phồn thịnh"
Trình Dự Nghĩa ở một bên vội cười thêm vào:" Tế Châu được xem như là nguyên kinh thứ hai, ngoại trừ kinh thành thì là châu phủ lớn nhất"
"Phải không?" Vân Tử Lạc liếc hắn một cái, thản nhiên nói: " Nói như vậy, đây là nhờ công của ngươi, chỗ này so với những châu phủ ở vùng thâm sơn cùng cốc khác phát triển hơn nhiều"
"Không dám, không dám, đều như nhau cả"
Trình Dự Nghĩa khiêm tốn nói.
Vân Tử Lạc không để ý đến hắn, giọng điệu trở nên ôn nhu nói với Nhiếp chính vương:" Chẳng trách đám nô tỳ luôn muốn đến đây làm quan, Ý, chàng nói xem, nếu bọn họ đến đây,có được làm chức quan gì không?"
Một lời nói ra, không ít người đổ mồ hôi.
Nhất là Trình Dự Nghĩa, gò má hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn nhìn lại dung mạo của nữ nhân trước mặt, quả nhiên trong lòng nàng căm hận hắn.
Điều đau khổ nhất là, Nhiếp chính vương lại còn cười dịu dàng gật đầu, đáp ứng nàng:" Điều này có thể chứ"
Trình Dự Nghĩa lại càng cả kinh.
Nữ nhân vốn không thể tham gia vào chuyện chính sự, thế nhưng Nhiếp chính vương lại đồng ý với yêu cầu của nữ nhân này.
Nhìn hai người họ cười nói vui vẻ, coi như không có ai, mồ hội lạnh trên trán Trình Dự Nghĩa liền tuôn ra như suối, hay tay hắn lạnh toát, nhưng dù sao hắn cũng đã lăn lộn quan trường hơn nửa đời người, lúc này hắn mới hạ quyết tâm, cắn răng một cái, rồi "Bịch" hắn quỳ xuống trước bàn ăn.
Mắt phượng của Nhiếp chính vương lóe lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng cũng nhanh thu lại, chàng cười nói: " Trình đại nhân, sao đột nhiên lại hành lễ như vậy"
Trình Dự Nghĩa khom mình, giọng điệu chắc chắn nhưng lại lộ rõ vẻ run rẩy: " Mong cô nương tha lỗi chuyện tối hôm qua, thần cũng không có tâm ý nào khác. Thần biết Vương gia nhiều năm, ngài ấy trước giờ luôn là người cẩn trọng, chỉ là nhìn thấy chuyện tối hôm qua làm thần cảm thấy choáng váng nên mới nghĩ đến làm chuyện như vậy, mong cô nương lượng thứ bỏ qua"
Vân Tử Lạc nhìn thấy thân thể hắn rõ ràng đang run lên, cũng không biết là thực hay giả, nàng liền nhàn nhạt nói: " Trình đại nhân, ngài đùa gì vậy, ta dường như không trách tội gì ngài, cũng không nghe hiểu ý tứ của ngài"
Trình Dự Nghĩa thông suốt ngưởng mặt lên nói" " Cô nương, thần muốn noi, tiện nhân tối qua... chuyện của A Mỹ, thần cũng không ý an bài như vậy, cầu mong cô nương không để bụng, đó là do thần hồ đồ nên mới làm chuyện như vậy"
Vân Tử Lạc liếc mắt nhìn Nhiếp chính vương đang im lặng ngồi bên cạnh, nàng uyển chuyển trả lời hắn: " Ngươi biết là tốt rồi, tính tình ta cũng dễ, tương đối dễ, nếu như có người dâng đầu lên trước mặt ta, ta cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn"
Trình Dự Nghĩa run lên, nhìn gương mặt đang cười dịu dàng của Vân Tử Lạc, đáy lòng hắn không khỏi run lên, hắn cắn môi cúi dầu xuống lần nữa.
"Đứng lên đi"
Nhiếp chính vương lười biếng lên tiếng.
"Còn không mau đi chuẩn bị một chút, bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài"
Nói xong, chàng phất tay áo đứng dậy—
--
Hôm nay, ở quảng trường lớn ở châu phủ đang có một đám đông hàng nghìn người, ở giữa có treo một tấm cờ trắng hình bát giác, bốn phía đặt bốn tủ sách, được bày thêm bốn chiếc ghế dài, có một người thiếu nên đang ngồi trên ghế, cũng không biết đang viết cái gì, chỉ thấy gương mặt hắn rất nghiêm trọng.
Người bốn vương tám hướng đều vây quanh chỗ này đến chật ních, mỗi năm ở đây liền tổ chức một trận đấu đàn rất lớn.
Đương nhiên, trận tuyển này chỉ là do địa phương tổ chức, cho nên nhân tài toàn bộ các phủ trong châu đều đến đây.
Hôm nay là ngày thi thứ ba, bốn vị thiếu niên này đã bắt đầu trổ tài từ bốn ngày trước.
Hôm nay, là ngày so tài văn chương.
Ở cửa sổ của tầng cao nhât của tiểu các đối diện, có hai người đang nhìn về hướng đó.
Vẻ mặt Vân Tử Lạc bất đắc dĩ, nhìn về phía người thiếu niên anh tuấn ở một góc, nàng rất muốn qua chỗ của hắn.
Ngươi kia lại chính là Vân Hạo.
Không biết vì sao đệ ấy lại xuất hiện ở đậy, cũng không giống như suy đoán của bọn họ, Ngô Đại không phải đã dẫn đệ ấy bỏ trốn sao?
Lúc này,từ phía đài của quảng trường có một tên nam nhân gầy gò tầm trung tuổi, hắn mặt quan phục, hắn tiến lên một bước về phía trước, giọng điệu vang dội:" Đây là lần so tài cuối cùng, cũng là lúc quyết định "
Vài trên quan giám khảo liền cầm giất Tuyên Thành, đứng dậy.
Đột nhiên một tiếng A vang lên,một tên quan giám khảo làm đổ bình mực bên cạnh, mực đen đổ cả một bàn, làm ướt tờ giấy trong tay hắn.