Vân Khinh Bình rũ mi xuống nói với Vân Tử Lạc: " Nhị muội, muội giao hồng hồ ly cho Trường Nhạc công chúa xử lý đi, đừng vì một con hồ ly mà phải chịu tội..."
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời xanh lam, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, mở miệng nói: " Được rồi, đừng giả bộ nữa"
Một câu nàng vừa nói ra liền làm Trường Nhạc công chúa ngẩn ra.
Vân Tử Lạc không kiên nhẫn nhíu mày.
Giáng Linh cũng từng đắc tội với Vân Khinh Bình, lần này e rằng nàng ta mượn cớ báo thù, có được cơ hội này sao nàng ta bỏ qua được.
Mà Vân Khinh Bình vẫn luôn e sợ bản lĩnh của Vân Tử Lạc, huống hồ lại có Nhiếp chính vương ở đây, Vân Tử Lạc cũng không thể động vào Trường NHạc công chúa được, cho nên nàng ta biết thời thế mới làm vậy.
Vân Tử Lạc đã sớm nhìn thấu tâm tư của nàng ta.
Nàng vặn vẹo cổ đau nhức, nói tiếp một câu:" Trường Nhạc công chúa, hồ ly này, ta sẽ không giao cho cô, muốn bắt ta vào ngục, để xem cô có bản lĩnh đó không? Hử"
"Ngươi... người đâu"
Trường Nhạc công chúa giận giữ, bật người từ trong lòng tên thị, chỉ tay về phía Vân Tử Lạc quát.
Nhưng mà, nàng ta vừa mới nó được ba chữ, đột nhiên lại kêu lên "Ai u " một tiếng, rồi đưa tay phải che miệng vết thương trên mu bàn tay lại.
"Công chúa, có phải tay cô đau nhức vừa ngứa không?"
Vân TỬ Lạc cười hỏi, trong lòng lại chế giễu nàng ta.
Trường Nhạc công chúa quái dị nhìn nàng, động tác tay cũng khựng lại.
"Ngươi đã làm gì công chúa chúng ta?"
Tên tiểu thái giám luống cuống hỏi.
"Không làm gì" Vân Tử LẠc nhàn nhạt đáp, " Chỉ là thời gian trước ta có cho hồng hồ ly này dùng nhầm một loại độc dược, bây giờ, hàm răng của nó vẫn còn lưu lại loại độc này"
Giáng Linh kêu lên "chít chít" hai tiếng.
Đương nhiên, là nó không phải uống nhầm loại độc dược gì,con hồ ly này, lúc trước là của Nhiếp chính vương, ngay từ đâu vốn là con vật thí nghiệm các loại độc của chàng, theo truyền thuyết hồng hồ ly vốn có khả năng kháng độc rất cao, quả nhiên đúng vậy, đến bây giờ Giáng Linh đã là bách độc bất xâm.
Vân Tử Lạc trước khi tiến cung đã nghĩ đến chuyện Trường Nhạc công chúa gây khó dễ với mình, cho nên mới cho nó một ít bột độc được, không ngờ rằng nhanh như vậy đã phát huy công dụng.
"Là độc gì?"
Tên tiểu thái giám hỏi tiếp.
Lúc này, hai gã trung niên mặc quần áo ngự y từ sau ngự viện vội vàng chạy đến.
"Cho ngự y xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Khóe mắt Vân Tử Lạc lóe ý cười.
"Đúng,phải phải" Tên thái giám định thần lại, vội vàng phất cây phất trần cao giọng nói: " Mau xem công chúa thế nào, xem rốt cuộc là loại độc gì?"
Một tên ngự y vội mở hồm thuốc ra, tên khác thì dùng vải lụa trắng cầm máu cho Trường Nhạc công chúa.
Hai người này bận rộn nửa ngày nhưng tay của Trường Nhạc càng lúc càng ngứa, nàng ta cáu gắt đẩy ngự y ra, tay trái liều mạng gãi.
"Công chúa, không thể gãi được" Một tên ngự y nhanh chóng đè cổ tay ngọc của nàng ta xuống.
"Buông bản cung ra"
Trường Nhạc công chúa vặn vẹo đứng dậy, kêu: " Thật là ngứa quá! Thả ta ra, đồ ngự y vô dụng, mau làm bản cung hết ngứa đi"
"Công chúa, chúng thần đang nghĩ cách! Hiện giờ người không thể gãi được, nếu không thì thực sẽ hết cách, đến Kim la đại tiễn cũng không thể chữa trị được đâu ạ"
Tên ngự y gấp gáp giải thích.
Trường Nhạc công chúa ngẩng mặt, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm về phía Vân Tử Lạc.
"Họ Vân kia, mau đưa ta thuốc giải"
Lúc nàng ta nói, hai hàm răng dường như không ngừng kít vào nhau, giọng điệu gióng như gió rét ngày đông
Vân Tử Lạc cười khẽ nói: " Công chúa, không phải đã có ngự y sao?"
Hai tên ngự y nghe lời này, sắc mặt biến sắc, vội vàng quỳ xuống đất nói: " Công chúa, chúng thần bất lực. Vị tiểu thư này nhất định có thuốc giải. CHỉ cần nàng ta giao ra thuốc giải, tay của người sẽ không sao."
Giờ phút này, tay của Trường Nhạc công chúa đã ngứa đến cực độ, nàng ta chỉ muốn cầm đao chém đứt tay mình đi.
"Á"
Một tiếng gào thét kinh dị vang lên, Trường Nhạc công chúa dùng sức rút tay mình ra khỏi tay của ngự y, nàng ta ra sức cào bàn tay mình.
"Không thể được, công chúa"
Vài tên thị vệ vội vàng xông lên giữ chặt cánh tay Trường Nhạc công chúa.
"Mau... buông.. bản cung... ra"
Trường nhạc công chúa muốn nhưng bất lực, nươc mắt lúc này đã lưng tròng.
Vài tên thị vệ không nói hai lời, liền giơ kiếm về phía Vân Tử Lạc, giọng điệu nôn nóng: " Mau giao thuốc giải ra"
Vân Tử Lạc nhẹ nhàng chuyển mình một cái, tránh đi mũi kiếm của bọn họ, nàng vung Tuyết sát trong tay ra, một mảnh trắng bay ra.
Vài tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, Vân Tử Lạc lấy một dây lưng, đoạt hết tất cả binh khí của đám thị vệ.
Nhìn lại Trường Nhạc công chúa, nàng ta đã thống khổ quỳ xuosongd đất, cổ họng nghẹn ngào không ngừng nức nở.
"Các ngươi đang làm gì?"
Một tiếng quát nghiêm khắc từ bậc thềm truyền xuống, nghe giọng mười phần trung khí, nội lực rất thâm cao, giọng nói tuy hơi thương tang, vừa nghe là biết có phần tức giận.
Vân Tử Lạc không ngẩng đầu, cũng không nhìn lên mặt đất, nàng duỗi cánh tay trắng noãn ra, hai đàu ngón tay kẹp một viên thuốc màu trắng,chậm rãi nói: " Thuốc giải"
"Soạt"
Tên thị vệ gần nàng nhất vội vàng bắt lấy.
"Cho ta xem"
Tên ngự y vội vàng cầm lấy xem xét.
"Trường Nhạc, con làm sao vậy"
Giọng tên nam nhân kia nháy mắt đã truyền xuống.
"Công chúa, là thuốc giải, đây là thuốc giải"
Tên ngự y hưng phấn nói, Trường Nhạc công chúa vội vàng tiến tới nuốt lấy viên thuốc.
"Khoan đã" Người đàn ông trên coa quát lên, "Đó là thứ gì, Trường Nhạc con uống gì?"
"Phụ hoàng, con thực ngứa không chịu nổi nữa..." Giọng của Trường Nhạc công chúa ngậm ngùi ủy khuất, đợi khi uống thuốc giải xong, cảm giác ngứa rát trên mu bàn tay cũng lập tức biến mất.
Vân Tử Lạc lúc này mới ngước mắt quan sát người phía trên.
Người đàn ông này khoảng sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn, có râu hoa râm, ông ta mặc bộ long bào vàng sáng, khuôn mặt uy nghiêm mang theo một tia lo lắng.
Nhiếp chính vương, Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên cũng từ sau bước đến.
Lúc này, ánh mắt hoàng đế Đông Lâm cũng theo ánh nhìn oán hận của Trường Nhạc công chúa mà chuyển lên người Vân Tử Lạc, thứ đầu tiên đập vào mắt là mười mấy món vũ khí xếp ngay ngắn dưới chân nàng.
Một màn vừa rồi bọn họ đều nhìn thất.
Không thể không nói, thân thủ của cô gái này cực kỳ nhanh nhạy, tư thế cũng rất đẹp.
"Là ngươi hạ độc Trường Nhạc?"
Hoàng đế Đông Lâm hỏi từng chữ từng chữ một, giọng điệu giống như bão táp, ánh mắt lạnh như băng như muốn chôn vùi Vân Tử Lạc.
Vân TỬ Lạc không chút sợ hãi, nàng ngang nhiên ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào ông ta, mở đôi môi đỏ mọng: " Là nàng ta chọc giận hồ ly của ta, bị nó cắn nên mới trúng đôc. Vừa rồi ta đưa thuốc giải cho nàng ta mới có thể bảo vệ nàng ta khỏi mười hai canh giờ, giờ này ngày mai, nếu không co thuốc giải, độc tố còn có thể tái phát, nếu không có thuốc giải kịp thời, nàng ta sẽ đau và ngứa rát đến chết"
"Ngươi..."
Trường Nhạc công chúa kịnh hô lên, nàng ta bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch.
"Mau mời Bắc Đế đến xem qua Trường Nhạc một chút"
Hoàng đế Đông Lâm cũng không dám qua loa, sau khi phân phó xong, ánh mắt hắn sắc lạnh bắn về phía Vân Tử Lạc.
"Ngươi thật to gan"
Ông ta gầm lên, hướng về phía sau lưng chất vấn: "Bát vương gia, không biết đây là thiên kim danh môn nào ở quý quốc, các người mang nàng ta tới Đông Lâm là để ra oai với trẫm sao?"
"Ha ha"
Sở TỬ Uyên chưa kịp trả lời thì Vân Tử Lạc đã cười lớn hai tiếng, đôi mắt hạnh sáng như sao không che dấu vẻ khinh thường.
"Người ta nói hoàng đế Đông Lâm anh minh, cơ trí không ngờ cũng hồ đồ như vậy"
Sắc mặt Hoàng đệ Đông Lâm nhìn nàng tối hẳn đi.
"Người tới là khách. Ta từ lúc tiến cung vẫn không rời khỏi vị trí này, nếu công chúa quý quốc không vì khiêu khích ta, vì sao nàng ta lại xuất hiện ở chỗ này, còn chọc giận hồ ly của ta để nó cắn?"
"Xin lỗi hoàng thượng, bổn tiểu thư đến quý quốc để tham gia hôn lễ của công chúa, chẳng lẽ cứ để vậy mặc công chúa quý quốc khi dễ sao?"
Câu nói sau cùng của Vân tử Lạc, nàng dùng giọng điệu của Hoàng đế Đông Lâm để diễn đạt nó.
Trong lòng nàng cũng rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Giọng nàng vừa ngắt, thì một âm thanh lạnh lùng vang lên: " Một tiểu nha đầu lại có lá gan to như vậy. Thật không biết lão nhân đã chết của Kỳ Hạ dưỡng dục con dân thế nào?"
Giọng điệu trầm lạnh như băng vừa thốt ra, toàn bộ người của Kỳ Hạ sắc mặt đều thay đổi.
Vân tử Lạc cũng không khỏi ngẩng đầu lên.
Tiên hoàng Kỳ Hạ lại bị nói thành một lão nhân đã chết.
Là ai?
Hơn nũa người này tiến vào đây, vì sao nàng cũng không phát hiện ta.
Lập tức nàng liền cảnh giác, nàng lui sang bên cạnh một bước, đôi mắt hạn nheo lại, hướng về phía phát ra âm thanh.
CHỉ thấy một bộ trường bào xanh bay trong gió, một thân hình cao lớn uy vũ xuất hiện bên cạnh Hoàng Đế Đông Lâm. Hoàng đế Đông lâm vốn đã rất cao to, nhưng người này con cao lớn hơn hẳn ông ta, thân hìn cường tráng, đứng gần chỉ thấp hơn Nhiếp chính vương một tấc.
Hắn cũng có tóc hoa râm, gương mặt chữ điền sắc cạnh, đôi mắt tinh nhuệ không mất đi nửa điểm sắc sảo, ánh mắt ông ta lạnh lùng quan sát Vân Tử Lạc.
Ông ta vừa mở miệng đã mang theo một cỗ sát khí.
"Bá anh huynh, mau xem cho tiểu nữ của ta một chút"
Hoàng đế Đông lâm cầm lấy tay Trường Nhạc cong chúa đem đến, vẻ mặt cuối cùng cũng xuất hiện vài tai khẩn trương.