Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi trầm xuống, có chút tự trách mình, nàng bước nhẹ đi đến trước mặt đệ ấy, khom lưng cầm lấy tay Vân Hạo.
"Hạo nhi, là Nhị tỷ không tốt, đã không hỏi ý kiến của đệ"
Vân Tử Lạc yếu ớt lên tiếng.
SỞ Tử Uyên nhìn thấy một màn này, trong lòng lại có một tư vị khác, cũng không thể nói lên thành lời.
"Nhị tỷ, đệ không trách tỷ"
Vân Hạo ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Tử Lạc, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng tay đệ ấy so với tay Vân Tử Lạc vẫn lớn hơn nhiều.
"Đệ biết nhị tỷ là muốn tốt cho đệ, đệ...."
Đệ ấy vừa nói vừa lắc đầu: "Cũng không có gì"
Rồi nhẹ nhàng liếc mắt nhìn về phía Sở Tử Uyên
Sở Tử Uyên tự biết mình dư thừa, cười xấu hổ một tiếng, rồi lên tiếng: " Ta đi ra ngoài một lát"
Đợi đến khi bóng lưng của hắn biến mất trong màn đêm, Vân Tử Lạc mới quay đầu hỏi: " Hạo nhi, đệ không muốn kế thừa chức vị của phụ thân sao?"
Vân Hạo lắc đầu: " Không muốn"
"Vì sao?"
"Bởi vì đệ muốn được... như Nhiếp chính vương"
Khi nhắc tới ba chữ "Nhiếp chính vương", Vân Hạo hơi do dự, giọng cực thấp khi nhắc tới cái tên này, đệ ấy vẫn không quên lén nhìn sắc mặt của Vân Tử Lạc.
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhịn không được câu dẫn ý cười lạnh, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
"Nhiếp chính vương có gì tốt?"
"Nhị tỷ thấy ngài ấy không tốt sao?"
Vân Hạo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt ngập tràn vẻ không tin.
"Là một người lòng dạ vô tình,đáng thương, không đáng để đệ học tập theo"
Vân Tử Lạc nhàn nhạt nói.
Mà lúc này, ở phía sau một góc đại thụ gần đó, thân ảnh cao lớn khi nghe được những lời này bỗng cứng ngắc lại.
Giờ phút này, tuyết đã ngừng rơi, gió đêm thổi đến cành cây to phía trên, nhất thời toàn bộ khối tuyết trên cành cây đổ ập xuống, vai áo bào đen bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Nhưng thân ảnh đó, vẫn không nhúc nhích.
"Đáng thương?"
Vân Hạo chớp mắt không hiểu: " VÌ sao Nhiếp chính vương lại đáng thương?"
"Hạo nhi, đệ không hiểu đâu" Vân Tử Lạc nhìn đôi mắt ngây thơ của đệ ấy, nhẹ giọng nói:" Đệ không nên hỏi"
Đáng thương, hơn nữa còn rất đáng thương.
Không nói đến chuyện năm đó chân tướng thế nào còn chưa rõ ràng, nếu chỉ vì thù hận đời trước mà liền buông tay nàng, không có dũng khí để tiếp nhận nàng, người đàn ông như vậy, nàng còn trông chờ được gì.
Nàng chưa từng nghĩ đến, nhưng hiện tại, nàng cảm giác được mình đã hiểu rõ được mọi chuyện.
Ánh mắt Vân Hạo mơ hồ, hỏi tiếp: " Nhưng mà, nhị tỷ, tỷ cùng ngài ấy..."
Đệ ấy cũng không biết phải nói câu sau như thế nào....
Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười: " Ta cũng hắn hiện tại không có nửa điểm quan hện,Hạo nhi, sau này đệ cách xa hắn một chút"
Vân Hạo khiếp sợ khi nghe được những lời này của Vân Tử Lạc, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.
Quan hệ của nhị tỷ và Nhiếp chính vương trước kia chẳng phải rất thân mật sao.
Đệ ấy vĩnh viễn không quên được, từng tận mắt nhìn thấy Nhiếp chính vương cao quý lạnh lùng cúi ặt trước nhị tỷ, đôi môi lạnh băng trước giờ những lời lạnh lại trước mặt nhị tỷ nịnh nọt sủng ái.
Đệ ấy còn thấy, Nhiếp chính vương còn thỏa mãn khi được hôn Nhị tỷ.
Đệ ấy còn thấy, đôi mắt phượng của Nhiếp chính vương thường xuyên vụng trộm nhìn nhị tỷ.
Nhưng đến hôm nay, bỗng nhiên lại biến thành: " Không có quan hệ", bảo đệ ấy làm sao chấp nhận được chuyên này?
Nhiếp chính vương còn chính miệng nói với đệ ấy, nói rằng khi không có người ngoài có thể gọi ngài ấy là anh rể!
Đệ ấy vẫn muốn vậy. Nếu Nhiếp chính vương thực sự trở thành anh rẻ của mình, như vậy sẽ rất cao hứng nhá!
Nếu như vậy, đệ ấy có thể đến gần Nhiếp chính vương,cũng nhất định học được nhiều điều từ Nhiếp chính vương!
Vân Hạo tính còn trẻ con, nghĩ đến chuyện này, trong lòng không khỏi thất vọng.
Đệ ấy ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ hơi chu lại, giọng điệu buồn buồn: " Nhỵ tỷ, lần trước Nhiếp chính vương còn muốn đệ gọi ngài ấy là anh rể "
Vân Tử Lạc nghe được lời này, không khỏi xấu hổ, cắn răng nói: " Vân Hạo!"
Mà trong bóng tối, người đàn ông hoàn toàn bất động, một cảm giác hối hận cùng áy náy chiếm trọn lòng chàng.
Sau cây đại thụ, người đàn ông nắm chặt tay,vẻ mặt thống khổ.
Nếu được như vậy, có phải chàng sẽ hạnh phúc hơn bây giờ không?'
Cho dù, nàng là con gái của nữ nhân kia, nhưng được ở cùng nàng, vẫn mãi hạnh phúc hơn bây giờ.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện buông tay, lòng chàng liền chua xót.
Vân Hạo lần đầu tiên nghe Vân Tử Lạc gọi cả tên mình,vội vàng im lặng.
"Vân Hạo! Ta đã nói, hiện tại ta cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì! Những lời kia đệ hãy quên đi, đó chỉ là nói đùa thôi, đệ biết chưa?"
"Vâng, nhị tỷ"
Vân Hạo giọng ủy khuất trả lời.
Haizz, một anh rể tốt như vậy, nói quên là quên được sao, dù sao đệ ấy cũng cần một thời gian nữa.
Gương mặt ánh tuấn của Nhiếp chính vương thấp thoáng trong bóng đêm, không nhìn rõ vẻ mặt của chàng.
Trong lòng chàng tràn đầy chua xót, bước chân khẽ nhúc nhích, rất muốn lao qua đó, nói rằng, những lời đó không phải là nói đùa.
Được ở cùng nàng một chỗ,chưa bao giờ là "đùa giỡn"
Nhưng mà, bây giờ nói còn có tác dụng sao?
Nếu lại được ở cùng nàng một chỗ, có phải mình sẽ lại làm tổn thương nàng lần nữa hay không? Nếu vậy, chi bằng buông tay đê nàng được hạnh phúc.
"Hạo nhi, ta cũng không muốn để đệ làm tướng quân" sắc mặt Vân Tử Lạc nghiêm túc nói: " Chiến trường nguy hiểm, ta bây giờ, chỉ có đệ..."
Nàng chậm rãi nói, lời cuối cùng nghe rất bi thương.
"ta bây giờ, chỉ có đệ"
Lời nói này, như sấm động, không chỉ làm cho Vân Họa sửng sốt, mà còn làm cho nội tậm của Nhiếp chính vương chân động.
Một câu nói chua xót như vậy, làm cho toàn thân chàng đều đau đớn.
Nhiếp chính vương duỗi tay đè chặt lồng ngực của mình, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ đau lòng.
Nàng làm sao chỉ còn mỗi đệ đệ sống nưa tựa vào nhau, nàng còn có chàng, nàng vẫn còn chàng nữa!
Chàng biết mình sai rồi, sai thật rồi!
Nhiếp chính vương lê từng bước chân ra ngoài, thân ảnh dần dần bước ra khỏi bóng tối.
"Ai?"
Vân Tử Lạc đưa tay kéo Vân Hạo ra sau lưng mình.
"lạc..."
Nhiếp chính vương cất giọng khàn khàn, muốn gọi nàng một tiếng, nhưng chỉ gọi ra được một tiếng liền nghẹn lại trong cổ họng không thể nào bật ra được,..
Đúng lúc này, một giọng khác cất lên cắt ngang lời chàng.
"Lạc nhi,là ta"
Sở Tử Uyên bước từ bên khác đến, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp chính vương.
Ánh mắt đề phòng của Vân Tử Lạc thả lòng, nhàn nhạt nhìn về phía gốc đại thụ Nhiếp chính vương đang đứng, rồi quay đầu nhìn Sở Tử Uyen nói: " Chúng ta đã ra ngoài lâu rồi, bên ngoài trời lạnh, nên quay lại thôi"
Nói một câu rồi cũng không nhìn về phía Nhiếp chính vương nữa.
"ĐƯợc"
Khóe miệng Sở Tử Uyên thoáng ý cười hài lòng.
Sự thật lại một lần nữa cho hắn thấy rằng, Lạc nhi và Nhiếp chính vương nhất định có mâu thuẫn.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc dắt Vân Hạo rời đi, một lúc sau Nhiếp chính vương mới khôi phục lại tinh thần.
Một thân áo trường bao đen phất phơ trong gió, nổi bật lên thân thể cường tráng của chàng, bóng lưng thẳng tắp như một gốc đại thụ, tóc trên đầu hơi rối.
Tuyết trên cây thỉnh thoảng rơi xuống vai áo của chàng, thậm chí còn có lốm đốm trắng trên mái tóc.
Nhưng người đàn ông vẫn không nhuc nhích, trên gương mặt như điêu khác, ánh mắt vẫn lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của họ.
Vân Hạo nhìn thấy người đàn ông cô đơn trong đêm, nhịn không được nữa, liền dừng bước, thoát khỏi tay của Vân Tử Lạc.
"Nhị tỷ, tỷ về trước đi, đệ muốn đi tiểu tiện"
Đệ ấy ngẩng đầu nói, ánh mắt quật cường.
Thiếu niên thời kỳ trưởng thành tâm lý thay đổi, Vân Tử Lạc cũng không muốn ngăn đệ ấy, cũng không có ý định sủng ái đệ ấy, án mắt nàng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị hơn.
Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Họa mấy giây, Vân Hạo thấy vậy trong lòng hơi chột dạ, ánh mắt né tránh,cũng không dám bước chân.
"Muốn đi cũng đươc, nhưng tuyết trơn, để Tử Uyên đi cùng đệ."
Vân Tử LẠc nói rõ, không cho Vân Hạo nửa cơ hội từ chối.
"Hạo nhi, đi thôi"
Sở Tử Uyên nhìn Vân Hạo cười một tiếng.
Vân Hạo không hiểu được tình yêu, nhưng đệ ấy cũng có thể nhìn ra được, Sở Tử Uyên đối với Nhị tỷ là thập phần ái mộ, mới có thể nghe lời tỷ ấy như vậy, như vậy mình sẽ không có cơ hội tìm Nhiếp chính vương.
Dù sao trong lòng đệ ấy cũng có chút sợ hãi Bát vương gia.
Vì vậy đệ ấy chủ động kéo tay Vân Tử Lạc, cười nịnh nọt: " Bây giờ không cần nữa"
"Được rồi, đi thôi"
Vân Tử LẠc cũng không muốn vạch trần đệ ấy, dẫn đệ ấy rồi cùng Sở Tử Uyên rời đi.
Nhiếp chính vương đem những lời của nàng thu vào trong tai, nhìn thấy hành động của nàng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Lạc nhi, Lạc nhi....
Chàng thừa nhận, cho dù chàng có nghĩ đến chuyện buông tay để nàng được hạnh phúc, nhưng khi thấy nàng không đế ý đến mình, lòng chàng liền sụp đổ.
"Bốp"
Nhiếp chính vương đấm mạnh vào thân cây, thống khổ chau mày.
"Ào"
Từng mảng tuyết trắng trên cành cây rơi xuống, rơi lên cả đỉnh đầu người đàn ông, tuyết hóa thành nước chảy dọc theo gò má mà của chàng, dòng nước lạnh như băng chảy xuống tận cố áo chàng, thấm vào lồng ngực chàng.